Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 115
Nỗi xót xa trong ánh mắt không tài nào giấu nổi, Khuê thở dài, cô nhìn từng vết bầm hằn lên da thịt của em ấy thì nội tâm cô khẽ nhói đau. “Để tôi lấy thuốc tan máu bầm.” Khuê hơi cúi thấp người để nhìn rõ mặt Lành hơn, cô dịu giọng nói với nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Vừa định rời khỏi giường thì eo đã bị ôm chặt lại. Lành khóc nức nở, nàng vùi mặt vào lồng ngực cô, “Em nhớ cô lắm, cô đừng có làm xa lạ như vậy.” Giọng nói cũng chẳng còn bình thường nữa mà đã trở nên nghẹn ngào.
Cảm thấy trước ngực đã có một mảng ẩm ướt thì hành động muốn đẩy Lành ra cũng không còn bởi Khuê đã mềm lòng, cô yên lặng để Lành ôm mình rồi khóc cho thỏa thích, khóc tới khi nào mà nàng cảm thấy đủ mới thôi. “Bây giờ uống thuốc nghen?” Khuê cảm nhận tiếng khóc chỉ còn vài âm thanh sụt sịt nho nhỏ thì cô mới chậm rãi nói, hai cô tay cũng đưa tới hai cánh tay nhỏ nhắn đang vòng ngang eo cô của Lành nhẹ nhàng gỡ nó ra, “Để tôi đi lấy thuốc.” Khuê thiệt sự nếu không đứng dậy ngay lúc này thì lòng cô sẽ không kìm lại được mất, cô đã quyết định không dính líu gì với nàng nữa rồi.
“Em không cần thuốc, em cần cô thôi.” Lành rướn người lên muốn hôn Khuê, đôi môi khép hờ mang theo hơi thở ấm nóng chưa kịp chạm tới hai cánh môi mỏng của Khuê là đã nhanh chóng bị cô vội vàng tránh né. “Đừng có như vậy, mợ có chồng rồi, mợ nên giữ ý.” Khuê chau mày, cô đứng dậy giữ khoảng cách với Lành, ánh mắt cô cũng dần thay đổi.
“Khuê…em…”
“Đừng có kêu như vậy nữa, tôi với mợ cũng nên giữ khoảng cách thì hơn.” Khuê bỗng buông lời lạnh lùng, cô để thuốc tan máu bầm trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Trước khi đi về nhà cô vẫn không quên nán lại căn dặn thằng Tẹo coi sóc Lành cho kỹ lưỡng. “Coi chừng chị Lành, cô mày không có quyền xen vô chuyện gia đình người ta. Nhưng mà nhớ kỹ, lần này cũng như lần cuối, nếu lần sau còn nghe chị Lành bị như vậy nữa thì cô mày tới đồ sát hết cái nhà này.” Tuy Khuê tỏ vẻ cứng rắn vô tình với Lành nhưng khi đi ra ngoài rồi cô mới chậm rãi căn dặn thằng Tẹo đủ thứ để bảo vệ Lành khỏi nanh vuốt của đám người khốn nạn này, “Nhớ có chuyện là kêu cô mày liền, cái này cô cho nè.” Khuê xoa đầu thằng Tẹo, cô dúi vào tay nó vài đồng bạc lẻ cùng ít sôcôla rồi rời đi, để lại Lành còn trong kia với mỡ hỗn độn rằng liệu có thật sự Khuê đã hết yêu nàng rồi hay không.
Từ cái bữa mà ông hội đồng bị bể chuyện chui vô phòng con dâu làm chuyện đồi bại thì chẳng bao lâu ông đều bị cả nhà nhìn bằng một ánh mắt đầy sự chán chường, nhất là Hải, cậu không hề để tâm tới cha mình dù chỉ là một cái liếc mắt, đến cả Quyên, cô ta cũng e dè ít ở nhà hơn, ngày nào cũng có cớ để đi ra ngoài rồi có bữa còn ngủ lại nhà cha má ruột. Mặc dù không ai nói nhưng ông Dần cũng biết chứ, mọi ánh mắt từ người ở cho tới người nhà đều đổ dồn lên ông, ông nhìn đâu cũng thấy là họ đang xăm soi mình.
Thả người ngồi xuống một quán nước ven đường, ông dần kêu ra một ly cà phê để uống cho khuây khỏa. Vừa ngồi xuống chưa kịp kêu cà phê là đã có người xì xầm bàn tán về ông. “Phải ổng hông, ổng hôm bữa tính hãm con dâu mà bị con trai về thấy, nó đập ổng muốn tía má nhìn không ra.”
“Trời đất! Con đánh cha luôn? À mà cũng đúng, hãm vợ nó thì nó đập phải rồi.”
Đám người nọ cứ chụm đầu lại rồi xì xà xì xầm về chuyện ông Dần rồi cười phá lên khiến cho ông nổi nóng, “Đám tá điền tụi bây ăn gan cọp rồi hay sao mà dám nói tới chuyện của tao. Ăn không nói có, tụi bây chán sống rồi.” Ông Dần đứng dậy đập nát bình trà có sẵn trên bàn khiến những ánh mắt xung quanh bắt đầu chú ý về ông.
“Thôi đi ông ơi, cả một cái làng này, đồn qua tới làng trên rồi mà ông còn thanh minh biện hộ. Thứ già không nên nết, tới con dâu còn có ý đồ hãm nó, nói sao con trai nó đánh là vừa. Ông cậy quyền hà hiếp dân từ đó tới giờ, bây giờ ông ngon giết hết tụi tôi đi. Dao nè, cuốc nè, phản nè, lưỡi hái nè đang đợi ông đó.” Dân xung quanh thấy phía họ đông người và kèm theo chuyện ông Phát, cha của Khuê đã lấy lại được gia sản nên họ không sợ có hội đồng Dần cậy quyền một tay che trời hà hiếp dân đen nữa, họ bắt đầu lấy số đông để lấn áp ông ta khiến ông ta cảm thấy thất thế nên bắt đầu thối lui tìm đường trở về nhà.
“Mẹ nó, đứa nào đồn ầm lên chuyện tôi có ý muốn hãm nhỏ con hoang kia.” Ông Dần đập bàn làm cho những đồ vật để trên đó cũng có chút lung lay, ông ta hầm hừ kể cho vợ mình nghe về việc tá điền riết không coi ông ra gì, càng ngày càng dựa hơi nhà ông Phát khiến cho ông ta nghĩ tới chỉ gây bực bội thêm.
“Chứ không phải ông muốn làm thiệt sao? May tôi về kịp, không thì ông đã làm rồi.” Hải từ đâu bước vào, bản thân cậu ta đã có ác cảm với cha mình nên không thể nào dùng cách nói chuyện lễ phép dạ vâng như xưa nữa bởi vì hình tượng một người cha của ông Dần trong lòng Hải đã sụp đổ.
“Sao con nói vậy hả Hải?” Bà hội đồng thấy Hải đã nói chuyện hỗn hào với cha cậu nên bà cũng phải dạy bảo con mình một vài câu. Dẫu thế nào thì ông ấy cũng là cha của cậu, là người đã nuôi nấng cậu tới ngày hôm nay nên bà không thể nào để Hải có cái thói đó được.
“Không nói vậy thì nói mần sao. Ông ta là cha, là người lớn mà không làm chuyện để sắp nhỏ nó tôn trọng.” Hải để lại câu nói đó rồi tiếp tục đi tới mấy chỗ đàn đúm để hút thuốc phiện. Ngày nào cũng như ngày nào, chỉ trời mới có nắng là cậu đi, đi tới khi nào tắt nắng muốn qua bữa sau luôn mới về. Mọi chuyện làm ăn hợp đồng hay tiền bạc hiện tại cũng dồn qua cho Lành, hiện tại tài sản ông hội đồng đã giao cho Hải quản lý rồi, ông ta nói con trai lớn cần phải biết tính toán làm chủ còn ông thì cũng đã tới lúc nghỉ ngơi nên là mọi thứ lúc này đều đứng tên của Hải, nhưng Hải từ khi va vào thuốc phiện thì hàng hóa bắt đầu bỏ bê khiến chúng nó chất đống rồi ẩm mốc hết trong kho. Hiển nhiên Lành sao lại có thể làm ngơ được bởi đây cũng là một ý đồ của nàng. Sớm thôi, cả gia sản này đều sẽ được nàng thâu tóm vào trong lòng bàn tay.
“Em sao mà tới đây. Không có ai theo em hết, bệnh em như thế nào?” Khuê thấy Adalie vì sao lại có mặt ở nhà cô thì bỗng trở nên hoang mang, bởi Adalie có bệnh trong người, cơ thể cô ấy rất yếu nên không thể nào mà đi xa như vậy được.
“Giáo sư Hamza về cùng em, có ông ấy đi cùng thì ba mẹ em đã yên tâm cho em tới đây rồi.” Adalie cười cười, cô ấy bước tới ôm lấy Khuê, “Em nhớ chị lắm đó.” Thật sự nghe Khuê về An Nam rồi thì Adalie trở nên như người mất hồn, cô ấy cứ chôn vùi bản thân vào căn phòng tối tăm, đến khi người nhà cảm thấy không ổn thì mới gọi giáo sư Hamza tới. Sau khi thăm hỏi vài câu thì ông ấy biết Adalie là bị tâm bệnh, nếu không trị bằng tâm dược thì không cách nào khỏi được.
“Em lần đầu tiên được thấy những thứ này, lạ quá.” Adalie được Khuê dẫn đi thăm thú xung quanh, cô ấy nhìn những con cá những món rau dân dã đều thấy lạ lẫm, tới cả cái ghế cóc nhỏ xíu xiu kia nữa.
Khuê đi phía sau để cho Adalie có thể thỏa thích nhìn ngắm những thứ cô ấy chưa từng thấy qua, mỗi khi cô ấy muốn hỏi thứ gì thì Khuê đều giải thích cặn kẽ chứ không hề tỏ ý khó chịu hay mất kiên nhẫn gì cả. “Đây là chè lam, mà chị cứ thích gọi là bánh nếp, món ngọt chị thích nhất. Em muốn thử không?” Khuê thấy Adalie nhìn sạp bánh nếp thì cô cũng đi tới hỏi rằng cô ấy có muốn thử hay không, Khuê chắc chắn rằng Adalie chưa từng ăn qua món này bao giờ.
Há miệng ra cắn một miếng bánh nhỏ, đôi mắt mang một màu xanh biếc ấy mở to ra tỏ vẻ ngạc nhiên. Chính xác món này có tên là chè lam, được làm từ bột nếp ăn vào dẻo dẻo không có miếng nhân nào vậy mà ăn lại không thấy ngán, vị ngọt thanh không hề gắt chút nào, nếu như ăn bánh này kết hợp với uống nước trà nữa thì đúng là tuyệt vời.
“Em uống ít thôi, lạnh bụng.” Khuê thấy Adalie vậy mà lại mê mẩn món nước sâm, cô ấy uống nãy giờ hai ba ly rồi mà vẫn muốn uống nữa thì Khuê sợ cô ấy bị lạnh bụng gây khó tiêu nên là rất nhanh đã cản lại.
“Ngon lắm đó.” Adalie có chút bướng bỉnh, cô ấy lại tiếp tục uống nước sâm. Nếu như lạnh bụng khó tiêu thì đã có Khuê bên cạnh, cô ấy sẽ không sợ bản thân bị bệnh gì đâu. “Chị coi chị, miệng còn dính nước.” Adalie thấy cằm của Khuê vương ít nước thì phì cười, cô ấy nhoài người tới dùng ngón tay mình lau đi nước sâm dính trên cằm của cô, mà hành động này nhất thời khiến cho Khuê đơ người bởi nó quá giống với cái cách mà Lành đã từng làm đối với cô. Mọi cử chỉ, mọi cái nhấc tay của Adalie đều làm cho Khuê nhớ tới Lành.
“Cảm ơn em.” Khuê hơi ngại ngùng, cô tránh né ánh mắt của Adalie. “Tính tiền cho con.” Khuê quay qua nhìn người bán nước, cô để lên bàn một đồng không cần thối lại rồi đứng dậy đi về. Lúc nào đi chợ cô cũng mua cái món mà mình tự đặt là bánh nếp về để ăn, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô tay xách nách mang cũng sương sương bốn năm hộp bánh về để dành ăn dần. Do cô không ăn được đậu phộng nên lúc nào mua cô cũng chỉ mua một loại là bánh không có đậu, bởi vậy bà chủ đã làm riêng hai loại, một loại có đậu phộng ăn sẽ bùi và hơi béo béo, còn một loại không có đậu phộng để cho những người bị dị ứng đậu như Khuê hoặc không thích ăn đậu có thể thưởng thức được món ăn đặc sản xa xôi này.
Hai người ở trong quán nước cùng những hành động ban nãy không ngờ rằng lại có người thấy được, từng cử chỉ cười hay một cái nhìn phớt qua cũng đủ cho Lành thấu hiểu nguyên do mà Khuê tỏ vẻ lạnh lùng với nàng là đây. Thì ra là có người thương rồi, một cô gái người Pháp cùng đôi mắt xanh và làn da trắng mịn màng. Mọi thứ đều đẹp và xứng đôi như vậy thì sao nàng có cơ hội nào nữa. Mà Khuê có người thương rồi nàng cũng mừng, bản thân nàng cũng không đủ tư cách để trở về bên cô nữa rồi. Nàng hy vọng cô gái kia sẽ thay nàng chăm sóc Khuê, chí ít cô ấy không như nàng, làm cho Khuê đau tới độ chết tâm như vậy.
Nuốt ngược nước mắt vào trong, Lành nhìn bóng dáng người mình thương đang đi cùng cô gái xa lạ khác thì nàng thầm chúc phúc cho cô rồi xoay lưng trở về nhà, tiếp tục đối mặt với những con người ác độc kia.