Kiếp Chồng Chung

Chương 117


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 117

Từ khi được thằng Tẹo khai sáng về vấn đề tán gái thì Lành rất chăm chỉ lui tới nhà của Khuê hoặc tới tận phòng khám của cô bằng hàng vạn cái cớ khác nhau. Khi thì gửi con, khi thì Minh Anh nó bệnh, còn không thì là nàng bị ăn uống khó tiêu kiếm Khuê để lấy thuốc. Mọi thứ cứ dồn dập mấy ngày liên tiếp thì trong đầu Khuê càng dấy lên nghi ngờ.

“Ngó bộ mợ cả quởn lung lắm bởi vậy ngày nào cũng tới đây.” Khuê cắm cúi xếp lại mấy dụng cụ y khoa, cô không đuổi Lành nữa bởi cô đã quá bất lực khi mà cô đuổi nàng cách mấy nàng cũng không chịu đi, nhưng cô cũng không để tâm tới nàng, cô cứ mặc kệ nàng là một cái đuôi nhỏ cứ liên tục vây lấy cô.

“Nay chỗ này của em đau.” Lành xụ môi, gương mặt cũng trở nên nhăn nhó, tay nàng ôm lấy ngực tỏ vẻ vô cùng đau đớn.

“Sao mà đau?” Khuê thấy Lành tự nhiên ôm ngực rồi than đau thì có chút sốt sắng, cô buông hết mọi thứ đang sắp xếp chạy tới coi thử nàng bị cái gì. “Đau làm sao, nói tôi nghe.” Khuê ngồi xổm xuống đối diện Lành, cô hơi cúi người để quan sát sắc mặt của nàng rõ hơn. Đương nhiên cô còn giận nàng lắm, nhưng mà khi nàng nói đau như vậy thì sao mà cô không xót.

“Nhớ cô quá nó đau.” Lành cười rộ lên khiến cho đôi mắt long lanh to tròn thường ngày cũng híp lại. Rõ ràng còn quan tâm người ta như vậy mà bày đặt cà chớn làm mặt lạnh.

“Đủ rồi đó, sao mà ngày nào cũng làm mấy cái trò này vậy?” Khuê chau mày, cô đứng dậy không để ý tới Lành nữa, hành động khi mà dọn đồ cũng mạnh hơn. Rõ ràng là cô đang giận rồi.


Lành thấy Khuê đã giận nên không dám chọc cô nữa, nàng đứng dậy đi tới bên mép giường bệnh ngồi xuống, nàng cứ âm thầm quan sát Khuê như khi xưa nàng ở giường dỗ con ngủ rồi nhìn cô đọc sách. Mọi thứ đều là những ký ức đẹp không thể nào phai mờ, nó khắc sâu vào trong tâm trí của cả hai, chỉ có điều một người cứ muốn nhớ mãi còn một người thì lại muốn quên đi mà thôi.

Adalie từ bên ngoài tiến vào, cô ấy vừa tới là đã ôm chầm lấy Khuê làm cho Lành ghen nổi đom đóm mắt. Còn Khuê thì có vẻ hưởng thụ vô cùng, cô không hề bài trừ cái ôm này, trái lại gương mặt cô còn có ý cười tràn ngập khiến Lành cảm thấy bản thân nàng ở đây giống như kỳ đà cản mũi.

“Hôm nay em đã ăn được hai chén cơm đó.” Adalie ngoan ngoãn dùng tiếng Pháp nói với Khuê rằng nàng đã giỏi tới nỗi ăn hết hai chén cơm. Khuê nghe xong khá ngạc nhiên bởi Adalie đã có tiến bộ tới độ này rồi, lúc trước cô ấy có khi nào ăn nhiều được như vậy đâu. “Giỏi quá. Thấy em tươi tắn hơn trước rất nhiều.”

Hai người cứ thế dùng tiếng Pháp để đối thoại khiến cho Lành ngồi đong đưa chân trên giường nghe nãy giờ không hiểu gì hết trơn. Nàng dùng ánh mắt hình viên đạn lườm Khuê khiến cho cô cảm thấy sống lưng có chút lạnh lạnh, tới khi mà cô nhìn rõ được cảm giác ớn lạnh này xuất phát từ đâu thì co mới bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai nên là lui ra xa giữ khoảng cách với Adalie một chút. Chẳng biết lý do gì nữa, tự nhiên Khuê thấy ớn óc khi mà bị nhìn như vậy thôi.

“Em đi đâu đó.” Khuê thấy Lành phóng từ trên giường xuống rồi ngoe nguẩy đi ra ngoài theo cách giận dỗi thì muốn hỏi rằng nàng muốn đi đâu.

“Đi đâu mược xác tôi, mấy người đâu có ưa tôi đâu, ở đây chi nữa.” Lành bất mãn, nàng bắt đầu giận lẫy trả lời Khuê một cách hết sức cộc lốc rồi bỏ đi để lại Khuê và Adalie cùng nhìn nhau bằng ánh mắt hoang mang. Adalie thì không biết Lành là ai vì Khuê không hề nói, còn về Khuê thì khóe môi tự khi nào đã hơi nhếch lên, cô cười rồi lắc đầu một cách bất lực rồi quay sang khám bệnh cho Adalie như mọi ngày.


“Cô ấy giận chị sao?” Adalie không giấu nổi tò mò, cô ấy ngước mắt lên hỏi Khuê rằng liệu có phải là Lành giận chuyện gì hay không. Mặc dù cô ấy không hiểu tiếng của người An Nam, nhưng mà nhìn biểu hiện của Lành như vậy thì cô ấy cũng hiểu được ít nhiều.

“Không có gì đâu, ngày mai lại tới thôi mà.” Khuê thờ ơ nói ra một câu. Mọi bữa cô đuổi cỡ nào cũng không thèm đi nên cô chắc chắn ngày mai Lành sẽ lại tới với một cái có có bệnh khác trong người.

Lành đi về tới phòng, nàng vừa mở cửa bước vô là bên trong ngập tràn mùi khói khiến cho nàng sặc ho lên mấy cái, “Cậu mần cái chi vậy, tính đốt nhà hả?” Nàng nhíu chặt hàng lông mày dùng tay xua bớt khói đang bay trước mặt để nhìn thử coi Hải đang làm gì. Sau khi nhìn rõ được rồi thì Lành bực dọc, nàng kéo Hải dậy rồi đuổi ra khỏi phòng mình, “Muốn ăn chơi thì đi chỗ khác, đừng có vô phòng tôi rồi hút hít mấy cái thứ này.” Lành do đang bực chuyện của Khuê bởi vậy khi về nhà thấy Hải lại ở phòng nàng hút thuốc phiện nên sự tức giận càng thêm bộc phát, nàng cứ như vậy đá văng hết đèn dầu rồi tẩu thuốc của Hải văng ra ngoài. Tới cả cậu ta cũng phải chịu chung số phận với đám đồ đạc linh tinh đó, đang trong cơn mê man cũng bị Lành thộp cổ quăng ra nằm co ro ở trước cửa phòng chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Hôm sau, Khuê vẫn ở phòng khám, nhưng mà Lành lại không thấy tới. Cô thấy nàng không tới thì thầm nghĩ có lẽ là nàng chơi đủ rồi nên nàng không tới đây nữa. Trong lòng có chút gì đó hụt hẫng, Khuê nhìn tới chiếc giường nơi mà Lành vẫn hay ngồi đó nhìn cô khám bệnh, bàn tay không tự chủ sờ lên lớp vải trắng trải giường. Cô không biết cảm xúc của mình lúc này là gì nữa, vừa giận lại vừa thương, vừa nhớ nhưng mà lại vừa không muốn gặp.

Mỗi lần lại gần Lành thì những hình ảnh ân ái giữa nàng và Hải lại hiện ra trong đầu cô khiến cô đau đớn không tài nào chịu được, nó đã gây ra cho cô một cái bóng tâm lý quá lớn, nó làm cô luôn luôn ám ảnh việc đó. Không phải là cô ghê tởm nàng có can hệ với đàn ông, nhưng mà cô đau, cô đau khi người cô thương lại quay trở về với thằng khốn nạn từng gây ra bao nhiêu tổn thương cho nàng, điều đó chẳng khác gì cô bị người cô tin tưởng nhất đâm một dao sau lưng cả.

“Nằm yên đi, vết thương không còn nhiễm trùng nữa, ráng ở đây vài bữa chừng nào lành hẳn rồi cô cho về.” Khuê vừa tiêm cho đứa nhỏ thêm một mũi thuốc nữa rồi để cho nó đi ngủ. Đây là đứa nhỏ đợt trước bị trâu húc, bây giờ vết thương nhờ Khuê vệ sinh kỹ lưỡng hàng ngày nên nó đã không còn nhiễm trùng, chỗ được may lại cũng đang dần lành lại.


Đã quá trưa, Khuê đưa mắt nhìn ra phía cửa, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn không hề xuất hiện. Nội tâm Khuê khẽ thở dài, cô đi tới bên giường trống nằm xuống để nghỉ ngơi một chút vì thời gian qua cô đã quá mệt mỏi rồi. Anh Giang của cô vẫn không thấy tin tức khiến cho cô muốn điên cái đầu bởi đủ thứ chuyện xảy ra.

“Thưa mợ, đây là giấy tờ cậu Hải đã ký.” Người quản gia đưa số giấy tờ mà Hải đã ký tên qua cho Lành. Lành nhìn xấp giấy tờ trong tay, gương mặt không chút biểu cảm vui mừng hay giận dữ, nàng vẫn giữ bình tĩnh mở hộc tủ lấy ra một xấp tiền giấy đưa cho quản gia nhờ ông ấy phát cho gia nhân, “Tiền lương tháng này của gia nhân chú nhớ cho mỗi người thêm hai hào, còn dư bao nhiêu tôi cho cháu nội chú ăn kẹo.” Lành cảm thấy người quản gia này ấy vậy mà lại được việc, không những nói ra hết những mối làm ăn bấy giờ của nhà Hải cho Lành biết mà ông ấy còn phụ giúp nàng vụ giấy tờ thế chấp này nữa. Đúng là nhà Hải sống quá tồi tệ nên tới người quản gia thân cận suốt bao nhiêu năm cũng quay lại bán đứng.

Xấp giấy này không phải là Lành lừa đảo Hải, mà là chính Hải cam tâm tình nguyện ký tên bởi vì cậu ta hết thuốc phiện rồi tới đánh bài nên tiền không còn nên mới phải ký tên vô để thế chấp tài sản như vậy. Còn về tiền ở đâu nàng có để cho Hải mượn thì cũng phải nói là nhờ vào bản thân cậu ta, chính cậu ta đã cho nàng ăn xài thoải mái suốt bao năm nay, kèm theo sổ sách giao cho nàng tính toán bởi vậy nàng đã có một số tiền kha khá mà không cần phải bỏ công sức gì nhiều. Nếu như nói trắng ra thì Lành dùng chính tiền của Hải để mua lại gia sản nhà cậu ta.

“Mợ còn chuyện chi sai bảo không?” Người quản gia nhận lấy tiền xong rồi đợi thử coi Lành còn gì nhắn nhủ đặng ông ta còn làm luôn cho xong.

“À, năm nay chú cứ may thêm cho gia nhân mỗi người hai bộ đồ mới, sắp tết nữa rồi. Còn cháu chú có mấy đứa thì chú cứ may hết cho tụi nó, tiền tôi lo. Giờ xong rồi, chú ra ngoài đi.” Lành nhắm chặt mắt xoa xoa hai bên thái dương, không hiểu sao nàng nhức đầu quá xá, tới cả người cũng uể oải không làm gì nổi. Có lẽ là nàng lo quá nhiều thứ tối mặt tối mũi nên bệnh mất rồi. Từ lúc ông Dần chết tới nay thì nàng đã thức mấy đêm liên tục để lo đám này nọ vì là con dâu lớn, hết tiếp khách rồi tới quán xuyến trong ngoài, bởi vậy cả thân thể nhỏ bé này cũng không chống đỡ nổi.

“Dạ vậy tôi ra ngoài.” Người quản gia nghe Lành căn dặn xong cũng nhanh chóng ra khỏi phòng. Nói không phải nịnh, từ lúc Lành về làm mợ cả tới nay thì gia nhân và cả người nhà của họ đều có cuộc sống ấm no, tiền bạc cũng dư dả một chút để gửi về nhà chứ chẳng cần phải khổ cực làm ở đợ không công nữa, tới ăn uống cũng no bụng hơn, ngủ cũng ấm hơn. Bởi vậy nói sao nguyên cái nhà này bây giờ gia nhân một tiếng hỏi ý mợ cả, hai tiếng cũng hỏi ý mợ cả. Tới con Dậu cà chớn năm nào cũng chịu thỏa hiệp, suốt ngày chạy theo nịnh hót Lành để được nàng trọng dụng.

“Tẹo, em đem hai đứa nhỏ nhờ bà bên đó giữ giùm chị mấy bữa, chị mệt quá giữ không nổi.” Lành ho khan vài tiếng, cả người nàng đang nóng ran như lò lửa, nàng sợ để con ở đây nàng sẽ không giữ nổi bởi vì bây giờ tới ăn cháo thôi mà nàng còn nhấc tay không lên nữa.


Thằng Tẹo nghe Lành nói xong thì cũng gật gật đầu ẵm Minh Anh với Minh Đăng ra ngoài kêu xe kéo để tới nhà của Khuê. Hiện tại hai vợ chồng bà Liên đang sống ở nhà mới này của cô, còn nhà lớn kia ông bà đã giao lại cho gia đình của con trai cậu cả trông coi vì con trai của cậu cả mới có vợ đây và cần ra riêng nên ông giao cho con cậu ấy cái nhà này đặng tập tành hương khói.

Đã bốn ngày trôi qua Khuê vẫn không thấy Lành tới, cô cứ nhìn ngóng ra ngoài phía cửa như đang đợi chờ gì đó. Thâm tâm cô nghĩ có lẽ là Lành chơi đùa cô chán rồi nên nàng không thèm tới nữa. Nở một nụ cười tự giễu, Khuê lại buồn bã tự vùi mình vào công việc mà bỏ luôn cơm nước khiến cho bé Lam nó nhảy tưng tưng làm mạng vì Khuê không thèm ăn cơm với nó. Nó cứ như bà cụ non bắt đầu nói Khuê học mấy cái này mà lại không chịu để tâm sức khỏe bản thân, sau này Khuê sẽ là một bộ xương dài thòng di động làm cho cô tưởng tượng một hồi tự thấy bản thân mình thấy gớm nên đành thỏa hiệp ngồi xuống ăn vài muỗng cơm với con bé, chứ cô không ăn nó ngồi đó nói một hồi thì cô không biết người ngợm của cô sẽ ra cái dạng quái thai quái thú gì nữa.

—–

Hết ngược rồi, đừng có đòi ngược nữa nghen chời ơiiiii



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.