Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 109
“Má ở với ông đó luôn đi, má về đây chi nữa?” Bé Lam hờn dỗi không thèm nhận lấy hộp kẹo mà Lành mua cho nó. Con bé hiện tại đang giận Lành vì Lành đã bỏ má Khuê của nó, Lành không giữ lời hứa mãi là vợ của Khuê mà Lành bây giờ đã trở thành vợ của Hải.
Nhìn Lành có chút hụt hẫng nên tâm trạng bà Liên cũng không thoải mái gì mấy. “Con không được hư, má mua cho thì con phải cám ơn chứ!” Bà Liên thấy bé Lam xụ mặt thì bà vội đi tới dạy bảo con bé. Bà biết con bé chưa hiểu hết chuyện người lớn nên nó mới như vậy, nhưng mà cũng không thể để nó nói hỗn nói trống với người nó kêu là má được.
“Má mua bằng tiền của ông đó, con không cần. Má thất hứa, má không giữ lời. Con ghét má!” Bé Lam òa khóc chạy đi, con bé chạy ra góc vườn tự ngồi khóc một trận. Má Khuê của nó năm nay đã là ngày giỗ thứ hai rồi, nó nhớ má Khuê của nó. Một đứa trẻ mất hết toàn bộ người thân tới cuối cùng mới có những người thật sự cho nó có cảm giác gia đình thì người đó cũng không còn. Bé Lam ngoài mặt thì nó vẫn nói má Khuê đang trên trời phù hộ nó để tự an ủi mình chứ thật ra trong tâm nó vẫn nhớ má Khuê từng chút một và nó không hề muốn má Khuê nó rời xa nó tí nào.
Lành nhìn bóng dáng nhỏ bé đã đi xa cũng khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn lên di ảnh vẫn nở nụ cười tựa như khi cô còn sống của Khuê. “Con xin lỗi má, con có lỗi lớn lắm nhưng mà con không thể làm gì hơn.” Từ khi Lành bị bà Liên phát hiện ra mục đích của nàng thì nàng cũng không giấu bà nữa, chỉ có điều là nàng vẫn không thể buông bỏ thù hận vì nàng đã quyết định sẽ xử lý hết toàn bộ đám người kia rồi. Biết là oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nhưng mối hận này không báo không được bởi nó đã khiến nàng và những người nàng thương yêu phải trải qua cảnh đau từ thể xác lẫn tinh thần. Nhất là mối hận mà Hải đã giết Khuê, đêm nào nàng cũng nghĩ tới diễn cảnh sẽ hành hạ Hải thừa sống thiếu chết và hiện tại kế hoạch của nàng đã dần dà thành công.
“Má biết bây nghĩ gì hết trơn, nhưng mà nhớ cẩn thận cho bản thân nha con. Bây ngồi đây chơi, má vô coi sấp nhỏ mần tới đâu rồi.” Bà Liên hiền hậu xoa đầu Lành. Đứa nhỏ này quả thật quá thương út Khuê của bà nên nó mới vậy, bà biết con gái bà không chọn sai người và chính bà cũng biết bản thân đã lựa được thêm cho mình một đứa con dâu hiền, dâu thảo rồi.
“Dạ con biết thưa má!” Lành cúi đầu tự nuốt nước mắt vào trong vì sống hai năm qua dưới bộ mặt giả tạo là yêu thương Hải đã làm cho nàng phát ngán rồi, mà phải nhờ bộ mặt giả tạo thì nàng mới có thể thao túng cậu ta được bởi cậu ta hiện tại đã tin tưởng và giao cho nàng tính giúp một ít sổ sách, chuyện đó càng chứng tỏ Lành càng chiếm được vị trí quan trọng lẫn lòng tin của Hải. Vả lại nàng lúc này cũng khá có uy, từ lúc nàng đá đổ lò than thì không một ai dám hạch sách nàng, kể cả má của Hải cũng cố im do bà ta sợ bị Lành khui ra chuyện tờ giấy kết quả bệnh tình của Hải.
“Em!” Một âm thanh quen thuộc khiến cho Lành sững người, khóe mắt bỗng hơi cay cay khi mà đây chính là âm thanh nàng nhớ tới độ đêm nào cũng không thể ngủ ngon giấc.
Lúc trên đường trở về thì Khuê đã nghĩ bản thân sẽ rất bình tĩnh rồi ôm Lành vào lòng, cô sẽ nói cho nàng nghe suốt thời gian qua cô đã nhớ nàng như thế nào, cô đã muốn trở về ra sao. Nhưng mà mặc dù đã chuẩn bị kỹ tâm lý từ trước nhưng Khuê vẫn không thể nào không khóc được. Khuê nghẹn ngào ôm chặt Lành còn đang mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn cô vào lòng mình. “Tôi nhớ em!” Khuê mặc kệ bản thân từ nhỏ đã ghét chuyện người khác thấy mình khóc vì cô không thích trong lúc cô yếu đuối nhất bị ai khác nhìn thấy, bất kể là người nào cô cũng không muốn họ nhận ra. Mà hôm nay có lẽ do nỗi lòng cô kìm nén đã quá lâu nên nó như một cái đập chứa đầy nước và hiện tại đã không chịu nổi nữa mà vỡ tung ra. Cô cứ vùi mặt vào hõm cổ của Lành để khóc, cảm nhận từng hơi ấm và mùi hương cô hằng nhung nhớ từ cơ thể bé nhỏ này. Vì nhớ em ấy và gia đình nên cô đã đi xe thẳng về đây mà không thèm nghỉ ngơi gì cả, chung quy là do cô quá nôn nóng để gặp lại người nhà của mình rồi.
Lành bây giờ cảm xúc đang vô cùng lẫn lộn, nàng không khóc, đôi mắt chỉ hơi đỏ lên một chút. Có lẽ bản thân nàng đã tự tạo nên một người con gái cứng cỏi như ngày hôm nay, tới cả hiện tại Khuê là người nàng nhung nhớ và khóc thầm bao đêm đã xuất hiện thì nàng vẫn như cũ, đôi mắt chỉ có hơi đỏ đỏ chứ không hề rơi được một giọt nước mắt nào.
“Sao cô đi lâu vậy mới về?” Lành giọng nói có hơi run rẩy, nàng đưa tay lên chạm vào gương mặt của Khuê, chạm vào từng nếp tóc của cô để nhận định rằng Khuê là một người còn sống bằng xương bằng thịt chứ chẳng phải là một hồn ma trở về để thăm nàng. Môi nở nụ cười hạnh phúc nhưng trong lòng bỗng chốc lại trở nên đau buốt bởi vì sao Khuê đi biền biệt như vậy mới trở về? Hiện tại nàng đã là một đứa không vẹn nghĩa tào khang thì sao còn xứng đáng với cô được chứ. Bị Hải giở trò đồi bại thì Khuê đã một lần bỏ qua cho nàng nhưng còn hiện tại thì là do nàng tự dấn thân vào đó thử hỏi nàng làm sao còn có tư cách để được Khuê tha thứ và trở lại cuộc sống bình thường của cả hai như xưa nữa. Không, không bao giờ!
“Trời ơi má ơi ma, chị Bưởi ơi cứu em.” Thằng Tẹo chỉ mới bưng thêm hai dĩa gỏi ra để làm lễ cúng thì thấy Khuê đang đứng sừng sững ở đó thì nó nhảy dựng lên chạy ôm con Bưởi cứng ngắc vì nó sợ Khuê là ma đang hiện hồn giữa ban ngày. Mà cô út nó chết trẻ thêm ban ngày ban mặt mà còn xuất hiện như vậy thì ma chắc còn chưa xứng tầm, phải kêu là quỷ mới phải vì chỉ có quỷ mới dám hiện hình giữa ban ngày như vậy thôi.
Thằng Tẹo với cái miệng ác là của nó thì làm sao âm thanh hét lên vừa rồi không có ai nghe cho được. Nó chỉ vừa la lên như vậy thôi mà cả nhà từ lớn tới nhỏ đều có mặt đông đủ để coi thử ma là ma mần sao mà thằng Tẹo nó khóc như vậy.
“Út Khuê. Phải út Khuê không con?” Ông Phát cha của Khuê ngờ vực nhìn người trước mặt. Do ông cũng lớn tuổi kèm với bệnh tình cũng vẫn làm ông mệt mỏi nên nhìn ông giờ già đi thấy rõ, đến đôi mắt cũng nhòe đi do tuổi cao, vì vậy ông muốn hỏi thử để khẳng định rằng liệu đó có phải là Khuê hay không. Ma cũng được, quỷ cũng được, miễn sao nó về cho ông thấy là mừng rồi. Hai năm qua ông nhớ con ông tới độ ăn uống cũng chẳng để tâm, suốt ngày cứ rầu rĩ rồi khóc miết khiến cho ông bị sụt ký khá nhiều chỉ còn da bọc xương chứ chẳng còn là một ông cai tổng tướng tá cao lớn phong độ nữa.
“Thưa cha con mới về!” Khuê thấy cha mình mái tóc đã ngả sang một màu bạc trắng thì trong thâm tâm cô biết bản thân là một đứa thật sự bất hiếu vì suốt bao năm qua cô vẫn chưa làm được gì cho ông, đến khi trở về thì ông đã là một người ốm yếu như thể ngọn đèn cạn dầu đang treo trước gió ở hiện tại.
“Con…còn sống sao Khuê?” Bước từng bước chân run rẩy, đôi mắt của một người làm cha thương nhớ con gái đã mờ nay càng mờ thêm. Ông chẳng nhìn rõ gì nữa, ông chỉ có thể theo quán tính đi theo bóng người mờ nhạt trước mắt mà thôi, ông sợ rằng hình ảnh mờ nhạt này là một linh hồn bởi lẽ đó khi đi tới gần rồi ông còn chẳng dám chạm vào vì ông sợ nó sẽ tan biến vào hư vô.
“Dạ, con còn sống!” Khuê cười, cô tạm rời xa Lành để tiến tới ôm lấy cha mình. Khi ôm ông ấy cô cảm nhận rõ rệt từng đốt xương sống đều lộ rõ ra một cách rõ rệt, Khuê sụt sùi quẹt nước mắt đòi khám rồi kê thuốc cho ông ngay nhưng đã bị ông Phát gạt qua một bên bởi lúc này ông đang rất vui, ông không muốn bệnh của mình làm gián đoạn cuộc vui này.
“Còn sống là được rồi. Mấy đứa đâu, dẹp hết bàn thờ đi, cô út bây còn sống.” Ông Phát chưa từng thấy lúc nào mà vui như bây giờ, ông vội vội vàng vàng kêu người ở dọn hết bàn thờ mà đã lập lên để thờ cúng Khuê suốt hai năm nay. Từ lúc nhà ông được rửa oan thì người ở năm xưa cũng trở về làm lại cho nhà ông, họ còn chia ra một vài người qua ở nhà Khuê bên đây đặng có gì còn dễ dàng canh chừng rồi quét tước chăm sóc trước sau.
Sau khi cả nhà cùng dùng bữa thì Khuê và Lành trở về căn phòng năm xưa mà hai người đã từng chung sống. Cô tham lam ngậm lấy đôi môi của Lành, đôi môi nhỏ nhắn mà đã từ lâu cô chưa thể hôn tới.
Hơi thở dần một tăng, Lành ngả ra giường theo sự dìu dắt của Khuê, cả hai cùng trao cho nhau từng cái hôn nóng bỏng từng tấc da thịt không ai nhường ai. Nhìn đôi môi vì hôn nãy giờ đã trở nên sưng đỏ, Khuê khẽ cười, “Em khác trước quá, nhìn trưởng thành hơn nhiều!” Khuê chạm vào gò má trắng hồng của Lành, cô muốn hôn nàng một chút rồi sẽ ngủ tại cô có hơi mệt, nhưng mà lời nói vừa dứt và cô vừa định nằm lại giường thì đã bị Lành giữ chặt lại. Nàng ôm lấy cổ của Khuê để đầu cô không thể nhúc nhích rồi cứ thế lướt trên đôi môi căng mọng ấy biểu hiện rằng nàng không muốn cho cô đi ngủ.
“Khuê ơi, cho em…” Lành thở một làn hơi nóng hổi vào vành tai Khuê, bàn tay nàng cũng bắt đầu không ngoan ngoãn nữa cứ thế cởi ra chiếc váy màu xanh ngọc đang mặc trên người cô quăng xuống đất. “Em nhớ cô, làm ơn đừng nói gì nữa, em muốn cả hai dành trọn khoảnh khắc này cho nhau!” Lành bây giờ cũng chẳng còn mảnh vải nào trên người, tới mái tóc gọn gàng được kẹp bằng kẹp ba lá cũng được xõa ra càng tăng thêm sự xinh đẹp và quyến rũ của bản thân. Nàng ngồi giữa hai đùi của Khuê bắt đầu cúi đầu xuống liếm vào hõm cổ khiến gò má Khuê tức thời đỏ bừng. Khuê lúc này cũng bắt đầu phối hợp cùng nàng, từng âm thanh khe khẽ bắt đầu vang lên như một bài nhạc tình ca càng làm cho Khuê tăng thêm sự hưng phấn quên luôn chuyện mình cần phải ngủ trưa.
——
Hú le, sau một thời gian thì tui đã đỡ bèo nhèo nên tui hông có nhận donate nữa nha mấy đồng chí ơi. Chân thành cảm ơn các đồng chí đã giúp đỡ tui có ngân lượng mua cơm hộp nha, thả một chái tim chà bá nè.
Tui cũng hông biết bộ này nó sẽ nhây bao nhiêu chương đâu, nên đồng chí nào không chờ được thì thôi nha~ Giờ tui núp tiếp đây, chào thân ái và quyết thắng!!!!!