Kiếp Chồng Chung

Chương 108: Út Khuê Còn Sống


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 108: Út Khuê Còn Sống

“Khuê!” Adalie từ đâu chạy tới ôm chầm lấy Khuê từ sau lưng khiến cho cô vì giật mình nên đã mắc nghẹn miếng bánh mì mình đang ăn, cô hơi khom người rồi ho mấy cái thì miếng bánh mới có thể trôi xuống, may mắn sao lần mắc nghẹn này nó không đưa cô đi gặp ông bà ông vải.

Sau khi qua cơn nghẹn Khuê uống ít nước khẽ chau mày, cô thở dài quay ra sau lưng nhìn tới người con gái thấp hơn mình đôi chút đang nở một nụ cười thuần khiết tựa thiên sứ, “Adalie, em làm chị sắp nghẹn chết đó.” Khuê dùng tiếng Pháp để giao tiếp với cô ấy vì cô ấy có biết tiếng An Nam đâu.

“Em đã làm chị nghẹn sao? Em xin lỗi nhé! Ôi, môi chị còn dính mứt kìa.” Adalie che miệng khẽ cười vì thấy Khuê như mấy đứa trẻ con, cô ấy đưa tay tới muốn giúp Khuê lau đi mứt dâu còn vương nơi khóe miệng thì rất nhanh đã bị Khuê né đi. “Chị tự lau được.” Khuê rút khăn tay trong túi ra tự lau miệng vì cô không muốn đụng chạm với ai khác ngoài Lành.

“Lâu rồi chúng ta không có gặp, chị bận lắm sao?” Adalie rất nhanh đã kéo Khuê ra khỏi sự ồn ào của buổi tiệc, cả hai hiện tại đang sải bước trong vườn hoa hồng đang nương nhờ vào cơn gió chiều thổi hương thơm nhè nhẹ vương nơi cánh mũi. Hai người giẫm trên gạch lát trải dài hướng tới một mái che, dưới mái che ấy được đặt một bộ bàn ghế sơn màu trắng, nơi đó còn được chuẩn bị sẵn một ít bánh ngọt cùng trà thơm như là đang chờ hai người vậy.

Do Adalie thích hoa hồng nên là cả khu vườn này chỉ toàn nhuốm đỏ sắc hoa, toàn bộ đều là hoa hồng chứ không hề có một loài hoa nào khác.

“Chị rất bận nên không tới khám cho em được. Em dạo này sao rồi, có uống thuốc đúng giờ không?” Khuê với cương vị là một đốc tờ nên cô vẫn chăm chú hỏi han bệnh nhân của mình chứ không hề có một ý nghĩ tình cảm gì khác. Nhưng mà hình như Adalie không nghĩ vậy, cô ấy luôn thấy những sự hỏi han của Khuê là đang quan tâm mình mà cô ấy không hề hay biết rằng thứ hy vọng đang nhen nhóm từ tận sâu nơi trái tim non nớt mới vào yêu chỉ là tình cảm xuất phát từ phía một chiều, toàn bộ mọi thứ đều là do cô ấy nghĩ nhiều mà thôi.


“Em rất ngoan, em đều nghe lời chị dặn dò là uống thuốc đầy đủ. Chỉ có điều đám người kia không dịu dàng như chị, họ tiêm thuốc cho em đau lắm.” Adalie vừa nói vừa đưa cánh tay có vài dấu kim tiêm nổi màu tím bầm khắp nơi cho Khuê coi thử.

Khuê cầm lấy cánh tay gầy gộc ấy tỉ mỉ quan sát, bỗng chốc gương mặt cô trở nên khó chịu thấy rõ vì cô tiêm thuốc chưa bao giờ khiến cho Adalie phải có vết kim tím bầm trên tay như vậy cả.

Cảm nhận bàn tay mịn rứt của Khuê chạm vào mình Adalie bất chợt đỏ mặt, “Em thật sự tò mò về chị, chắc hẳn chị cũng là con của một nhà danh giá.” Adalie chống cằm chăm chú nhìn Khuê vẫn đang xem cánh tay của mình, cô ấy không chịu nổi nữa mà buộc miệng hỏi Khuê một câu về gia thế của cô vì từ trước tới nay cô ấy chưa hề nghe Khuê nhắc tới.

“Sao em lại nghĩ vậy?” Khuê buông cánh tay Adalie ra, cô lấy một miếng bánh kem bỏ vô miệng rồi hướng tới Adalie hỏi tại sao cô ấy lại nghĩ Khuê là con của một nhà danh giá.

“Mặc dù em không tiếp xúc với ai nhiều ngoài chị, nhưng linh cảm mách bảo em rằng gia thế của chị ở An Nam cũng không phải vừa đâu.”


“Vậy em nghĩ sai rồi!” Khuê điềm đạm nói, “Chị chỉ là một người bình thường chứ không có gia thế gì đâu. Tới chỗ ở chị còn không có, chị phải ngủ lại bệnh viện rồi ăn uống ở đó luôn em không thấy sao. Chị nghèo lắm.” Khuê cười cười để lại cái muỗng xuống dĩa bánh. Đích thực là cô chỉ toàn ở bệnh viện chứ có về cái nhà mình đã mua đâu, mặc dù lâu lâu cô vẫn tới dọn dẹp cho đừng bụi nhưng vì ở bệnh viện dẫu sao cũng tiện hơn cho những việc thí nghiệm và cần tham khảo nhiều thứ từ thầy nên Khuê mới không sống ở căn nhà đó.

“Em vẫn thấy chị đang che giấu em.”

“Không hề giấu. Em thấy trên người chị có gì quý giá ngoài cái áo khoác này không?”

“Em vẫn không tin đâu. Chị cứ nói với em là chị nghèo, nhưng cách nói chuyện lẫn cách ăn uống của chị cho em thấy rõ chị là một người gia thế.” Adalie chống cằm nhìn Khuê.

“Em không tin thì chị đâu thể làm gì khác.” Khuê phủi ít vụn bánh ngọt vương trên váy, cô đứng dậy muốn trở lại bữa tiệc bởi vì Adalie ngồi ở đây hoài cũng không tốt vì cô ấy bẩm sinh không chịu được gió lạnh mà nãy giờ ngồi đây thì Khuê sợ Adalie chỉ mới đỡ được đôi chút thì lại bệnh nặng hơn nữa.


Một thời gian dài nữa trôi qua đủ để Khuê có thể trưởng thành hơn bao giờ hết, cô cảm thấy bản thân đã có thể tự trở về nơi mà mình sinh ra để một lần nữa có thể cùng em ấy tương phùng. Hai năm đã là quá đủ cho cô, đã để cô nhận thấy bản thân có thể cố gắng tới cỡ nào để có được ngày hôm nay.

Khuê không biết gia đình mình hiện tại đã như thế nào nhưng mà thầy đã nói rằng chuyện nhà cô đã ổn thỏa, chỉ có điều cha của cô đã không muốn làm cai tổng nữa mà ông chỉ lấy lại tài sản rồi tự mở một chỗ phát cơm miễn phí mà thôi.

Chuyện cháy tàu thì đã lôi ra một số quan chức ra xử lý bởi vì họ mục đích là muốn triệt hạ thống đốc để dễ bề tham ô do họ tưởng đâu thống đốc cũng đi trên chuyến tàu ấy. Tang chứng vật chứng rành rành nên rất nhanh đã bị lôi về kết tội, nhưng còn về Hải vì sao không điều tra ra thì chắc chắn do cậu ta đã đưa người chịu tội thay chứ không thể nào mà dễ dàng thoát khỏi cặp mắt tinh tường của thống đốc được bởi ông ấy rất giỏi ở mảng điều tra này, hoặc cũng có thể là do ông ấy đang muốn chờ đợi một thời cơ chín muồi nào đó chẳng hạn nên mới không bắt Hải.

Đặt chân xuống cảng Sài Gòn nơi mà Khuê đã ly biệt người anh của mình trong nước mắt. Đã qua một thời gian cô không ở đây vậy mà nó thay đổi nhiều quá, tới xe cộ cũng đông đúc hơn trước lúc cô đi. Lần này Khuê trở về là cô về luôn, căn nhà mua chưa kịp ở ở bên Pháp cô cũng đã bán lại rồi đem số tiền lời về để gửi cho Tú do trong thư Tú cũng có nói rằng cô đang dạy học nên chuyện tiền bạc chắc hẳn cũng không khá khẩm gì.

Mướn xe kéo tới căn nhà của mình ở Sài Gòn, Khuê muốn ghé qua thăm vú nuôi và lấy xe để về nhà vì cô có xe riêng ở đây. Khuê bước từng bước chậm rãi trên nền gạch bông ở nhà mình vì cô muốn cảm nhận sự thân thương mà nơi đây đã mang lại. Sống ở đây cũng mười mấy năm thì làm sao cô không nhớ nó chứ, cô nhớ vú nuôi, nhớ cho tới cả từng người từng người một trong nhà mình nữa kìa.

“Vú!” Khuê thấy vú nuôi vẫn như cũ, bà ấy vẫn là một người phụ nữ với thân hình tròn trịa và vẫn hay cằn nhằn đám người ở làm không đúng ý bà vì bà rất kỹ tính, nếu như mà lỡ trật ý bà một tí thì bà cứ cằn nhằn miết thôi. “Cái đám quỷ yêu này kêu dặn chuẩn bị đồ ngày mai cúng giỗ cô út nó mà cũng không làm nên thân.”

Vú Kim khi nghe Khuê kêu tự dưng giật mình làm rơi vỡ luôn dĩa gà rô ti trên tay, bà ấy không tin được giọng nói mình vừa nghe. “Út Khuê con…con chết rồi mà!” Vú Kim bàng hoàng che miệng mình lại, rõ ràng trên bàn thờ là hình của Khuê và Khuê đã chết vào hơn hai năm trước vậy thì người trước mặt bà là ai, chẳng lẽ do tới năm giỗ thứ hai của Khuê nên là Khuê hiện hồn về ăn gà hấp? Mà đúng rồi, chết trẻ thì linh lắm, nhất là chết kiểu tức tưởi như vậy nữa.


“Con còn sống, con chưa có chết. Vú coi, con chết rồi thì sao con ra đường ban ngày được.” Khuê thấy vú Kim cứ nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi thì phì cười, cô đi tới bên cạnh vú Kim rồi ôm bà ấy để bà ấy tin tưởng rằng cô còn sống, “Vú coi, con ấm quá chừng luôn, vú tin chưa?”

Vú Kim lúc được Khuê ôm thì bà cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ người Khuê truyền tới, nước mắt bà chực trào ra, bà cũng vòng tay ôm chặt lại Khuê. Đứa nhỏ này bà nuôi biết bao nhiêu năm, bà coi nó có có khác chi là con ruột đâu, từng miếng ăn từng giấc ngủ đều là bà lo nên khi biết nó còn sống thì bà đã khóc òa lên vì vui mừng. “Còn sống mà biệt tăm biệt tích mấy năm nay, con hư lắm.” Vú Kim miệng thì rầy la Khuê nhưng mà chưa bao lâu là đã kéo cô ngồi xuống ghế rồi coi tay chân cô ra sao vì bà nghĩ tai nạn cháy tàu thì không thể nào không để lại sẹo được.

“Nuôi biết bao nhiêu năm lành lặn, tự dưng qua đó trở về rồi ôm một mình đầy thẹo, rồi còn mang soi nữa.” Vú Kim ảo não nhìn từng vết sẹo trên người Khuê mà tặc lưỡi xót xa.

“Con hông mang là khỏi thấy đường đó. Mà đeo cái này xong vú thấy con có tri thức hơn quá chừng.” Khuê nhướng mày chọc vú Kim.

“Trưởng thành quá rồi, con bây giờ làm vú quên luôn con từng là một cô tiểu thư sợ dơ sợ nắng đó.” Vú Kim xoa đầu của Khuê. Trong nhà chỉ có duy nhất vú Kim là gia nhân mà dám xoa đầu Khuê và Khuê cho bà ấy xoa đầu, chứ gặp người khác có cho ăn mười cái gan cọp họ cũng không dám vì Khuê là bà chằn lửa mà thêm nữa Khuê cũng là chủ, lỡ xoa đầu một cái mà văng luôn bàn tay thì có nước đi chết cho rồi.

“Hồi trước khác, bây giờ khác. Con trải qua nhiều chuyện thì con cũng tự tập cho mình được chữ nhẫn rồi vú à.” Khuê nhẹ giọng tâm sự. Suốt thời gian trải qua quá nhiều thăng trầm và chứng kiến những khung cảnh bi thương giữa hai ranh giới sự sống và cái chết thì Khuê đã tự rèn được cho mình một chữ nhẫn rất lớn trong con người cô. Hiện tại cô đã kiên nhẫn hơn, bỏ luôn tính nóng nảy và cái tôi to lớn của bản thân. Hồi trước cô có thể chẳng sợ hãi mà thẳng tay đánh điên điên dại dại một người vì họ chọc tức cô, hay cô có thể lôi người ở ra đánh bởi cái tội họ phá giấc ngủ trưa của mình. Nhưng mà hiện tại có lẽ cô đã nghĩ khác, cô không hạch sách hay nổi nóng nữa, mọi thứ cô đều chỉ dùng chữ nhẫn đó để đối đãi và lúc cô chữa bệnh cho bệnh nhân thì cô còn dùng thêm cả chữ tâm. Nhẫn trong nhẫn nhịn, ai nói gì kệ ai. Tâm trong hồn, tâm trong thâm tâm đạo đức làm người của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.