Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 107
“Bà nội, tại sao má Lành lại bỏ nhà mình đi?” Bé Lam dùng ánh mắt non nớt của một đứa trẻ hỏi rằng vì sao má Lành của nó lại bỏ mọi người ra đi không một lời từ biệt để rồi khắp chợ lại đồn ầm lên chuyện má Lành của nó là kẻ tham phú phụ bần. Nó biết má Lành nó không phải là người như vậy nhưng nó vẫn muốn hỏi thử bà Liên rằng là vì sao bởi có những chuyện của người lớn không thể nào con nít như nó hiểu hết được.
“Má con có nỗi niềm riêng, con đừng trách má con nha.” Bà Liên cười hiền xoa lên mái tóc đen óng ả của bé Lam. Bà biết vì sao Lành như vậy, bà còn đi guốc trong bụng của mấy đứa nhỏ này nữa kìa.
“Tại sao anh nói cưới tôi mà giờ anh lại đem một đứa khác về hả?” Quyên đứng trước mặt Hải hạch sách khi mà bị từ hôn mà nguyên do chỉ vì một đứa con gái không cha không mẹ mà còn có chửa hoang kia nữa.
Quyên điên tiết nhào tới đấm vào người Hải từng cái đau điếng. Do bị đấm quá đau nên Hải đã dùng sức mạnh của mình ghì chặt hai tay của Quyên lại. Cậu ta nhờ vào chuyện ngưng thuốc theo đốc tờ nói là trị vô sinh để chuyển qua uống thuốc cho vết thương trên người thì cơ thể bỗng khỏe lên rất nhiều nên cậu ta nghĩ rằng đó là do thuốc có tác dụng rồi chứ không hề biết đó là do cậu ta ngưng cái thứ thuốc quái ác kia.
“Thấy cô tội quá nên tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một, là tôi niệm tình cô đã cất công tới đây thì tôi sẽ cho cậu Hải rước cô về làm bé vì cô chưa sanh được đứa con nào. Còn hai, nếu như cô vẫn cố chấp đòi đuổi tôi ra để leo lên làm vợ lớn thì chúc mừng, cô đã nhận được một suất từ hôn.” Lành khoanh tay đi tới trước mặt Quyên dùng những lời lẽ khiến cô ta kích động để Hải có thể ghét cô ta hơn vì nàng biết Hải dạo gần đây đã mê mẩn nàng tới độ không màng chuyện làm ăn nữa rồi.
“Im cái miệng mày lại, mày là cái thá gì mà xen vô.” Quyên cất giọng chua lanh lảnh vang vọng cả một khoảng sân, tới Hải đây đứng bên cạnh cũng phải nhăn mặt vì quá chói tai.
“Là mợ cả thì có thể xen vô được chưa thưa cô gái bị chồng tôi từ hôn?” Lành lúc nhắc tới hai chữ từ hôn nàng còn bĩu môi làm ra dáng vẻ tội nghiệp càng khiến Quyên lửa hận dâng trào.
“Chuyện chi mà ồn ào quá vậy bây?” Bà hội đồng từ trong nhà bước ra, thấy đây là Quyên thì vội đi tới vuốt ve vì Quyên là con ông chủ Quý, mà ông chủ Quý lại là chủ tiệm vàng lớn nhất ở trên tỉnh thì bà ta làm sao có thể dễ dàng bỏ con gà đẻ trứng vàng này được. “Trời ơi con dâu vàng dâu bạc của má, tới rồi sao không vô nhà vậy con.” Bà ta giở giọng nịnh hót chẳng khác gì đám lính thấp hèn chuyên đội đít quan trên để được thơm lây hết cả.
“Má là người lớn mà sao má không biết giữ lời vậy. Má đã nói anh Hải sẽ cưới con vậy mà sao bây giờ đã rước con nhỏ này về một tháng hơn rồi?” Quyên chẳng phân biệt lớn nhỏ cứ thế rống họng lên mắng thẳng mặt bà hội đồng thế này thế kia vì cô ta biết rằng cả nhà này đang rất mê tiền vàng nhà cô ta, nên dù cho cô ta có làm gì đi chăng nữa thì bà hội đồng vẫn sẽ cười hì hì cho qua mà thôi.
“Má đâu có chịu nó, chỉ có nó trơ trẽn tự vác mặt lại thôi.”
“Má không chịu mà anh Hải tới nhà con để nói từ hôn, má không chịu kiểu đó đó hả?” Quyên hậm hực nhìn tới Lành đang nép sau lưng Hải tỏ vẻ sợ hãi thì càng nổi nóng hơn vì rõ ràng người Hải cưới sẽ là cô ta chứ chẳng phải Lành.
“Má à, má mần sao thì mần, chứ con thấy cái này rồi đó đa.” Lành bỗng di chuyển tới bên cạnh bà hội đồng, nàng nở một nụ cười không rõ ý tứ nhét vào tay bà ấy một tờ giấy được xếp gọn mới lấy ra từ trong túi áo. Chẳng biết bà ấy mở ra đọc nội dung gì bên trong, chỉ biết rằng sau khi thấy được nó thì sắc mặt bà ta thay đổi rõ rệt, tới cả đôi môi cũng trở nên tái mét không còn miếng máu. Tờ giấy ban nãy cầm trong tay hiện tại đã bị bà ta nhàu nát tới độ không nhìn rõ hình thù.
Lành ngồi xuống ghế, nàng thong dong uống một ít nước trà rồi nhìn tới bà hội đồng đã theo phía sau nàng. Bà ta thấy Lành vẫn trân ra bộ mặt dửng dưng thì nổi nóng vung tay tát một cái khiến Lành theo đà đó cũng ngã xuống khỏi ghế.
“Má, sao má đánh con?” Lành ôm một bên má trái, nước mắt chực trào rơi xuống thành từng hàng như thác đổ, đôi môi cũng mím chặt tỏ rõ sự uất ức bên trong con người nàng.
Hải nghe Lành kêu lên như vậy cũng chạy vào trong, bước vào thấy Lành đã ngồi dưới đất rồi khóc bù lu bù loa thì cậu biết ngay má mình lại hạch sách rồi đánh Lành nữa. “Má, sao má đánh vợ con, vợ con có chi sai thì má từ từ mà dạy bảo, chứ hà cớ chi mà má đánh đỏ mặt vợ con hết.” Hải xót xa đỡ Lành từ dưới đất dậy, cậu vén tóc mai qua hai bên vành tai nàng để có thể coi rõ hơn dấu tay trên gương mặt bầu bĩnh kia. “Em có sao không, về phòng với anh, để anh xoa thuốc.” Hải cất giọng ngọt ngào nói với Lành như để dỗ cho nàng nín khóc.
Còn về Lành, nàng vẫn khóc thút thít rồi nép sát vào người Hải, nàng nhìn bà hội đồng bằng một ánh mắt ngập ngụa nước mắt, bàn tay còn run lên bấu chặt vào cánh tay cậu như đang kìm nén sự sợ hãi đang trào dâng. “Em sợ.” Lành nghẹn ngào níu tay Hải muốn về phòng ngay càng làm cho bà hội đồng muốn nhào tới xé xác lột mặt nạ nàng ra ngay lập tức.
“Chuyện này để nói sau, con xin phép đưa vợ con về phòng.” Hải nhíu chặt mày, cậu xoay lưng cùng Lành về phòng để thoa thuốc giảm sưng cho Lành và cũng tránh mặt má của mình vì cậu thấy Lành hiện tại đã khóc sưng mắt lên hết rồi, cậu biết chắc chắn là do nàng sợ.
Lành được Hải nắm tay dẫn về phòng, nàng vẫn khóc thút thít nhưng trên môi tự khi nào đã nở lên một nụ cười đắc thắng vì nàng biết kế hoạch ly gián đã dần thành công. Nàng muốn làm cho cả gia đình này thân sơ thất sở, muốn cho người thân máu mủ tương tàn thì nàng mới hả dạ. Mọi thứ chỉ mới là khúc dạo đầu, cứ chờ từ từ thì sẽ càng có thứ hay ho khác để coi vì những thứ thú vị khác nàng còn để dành cho khúc cuối.
Sau mấy tháng trời điều trị thương tích thì Khuê đã bắt đầu tập đi lại, do cơ thể cô ở trên giường quá lâu không vận động thì đã khiến tay chân có chút yếu ớt nên cô phải đi tới đi lui để bản thân được khỏe mạnh hơn và sớm trở về với gia đình.
Nhìn bản thân phản chiếu trong tấm kính, Khuê bỗng thở dài vì những vết sẹo do phỏng lẫn do mảnh tàu cắt gây ra. Từng tấc da tấc thịt trắng trẻo không chút tì vết hiện tại đã đầy rẫy sẹo không thể nào mờ nổi. May mắn làm sao trên trán cô cũng có vết thương nhưng rất nhanh đã mờ, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thấy và có thể dùng tóc mái để che lại.
Giáo sư Hamza đã dặn Khuê tạm thời hãy giấu tin tức cô còn sống do ông nghi ngờ là vụ tai nạn thật ra là đang nhắm vào Khuê vì cửa phòng cô bị kẹt cứng lẫn mùi dầu nồng nặng bốc lên xung quanh. Mặc dù Khuê muốn báo tin về cho gia đình rằng cô vẫn bình an vô sự nhưng vì còn phải điều tra tường tận nên là chỉ có thể nhờ tên của giáo sư Hamza để gửi về cho Tú và hỏi thăm này nọ đến nay cũng đã gần hai tháng trời. Khuê biết gia đình mình đang lâm vào cảnh khốn cùng nên cô càng quyết tâm hơn vấn đề điều tra này.
Lau khô cả người bằng khăn lông, Khuê mặc lên người chiếc váy trắng với một vài họa tiết giản đơn rồi tiếp tục trở lại phòng học để cùng giáo sư nghiên cứu thêm về vài loại thuốc gây tê và giảm đau mới. Tuy Khuê lúc nằm trên giường không đi tới lui được nhiều nhưng cô vẫn có thể tiếp thu được kiến thức nhờ giáo sư giảng dạy, bởi vậy ông ấy nói Khuê có thể dễ dàng học xong trước bạn cùng trang lứa để có thể thực hiện ước mơ là một đốc tờ trẻ bởi cô cứ vùi đầu vào học ngày học đêm nên tiến độ của cô đều vượt xa hết tất cả những người học cùng mình ở đây.
Ngày cứ qua ngày Khuê không hề ngừng nghỉ chuyện cứ liên tục trau dồi thêm kiến thức và thực hành cho người khác chẳng mấy chốc cô đã là một học trò ưu tú được giáo sư Hamza dẫn đi các buổi tiệc để gặp mặt các ông to bà lớn khác trong giới quý tộc. Chẳng hạn như hôm nay, Khuê lại phải theo giáo sư Hamza cũng tức là thầy của mình để tham dự buổi tiệc sinh nhật con gái của một nhà quý tộc Pháp.
Chỉnh lại cặp mắt kính cho ngay ngắn, Khuê vội vã chấm một ít dầu thơm lên người rồi chạy ra xe đang đợi sẵn. Cô biết bản thân mình cần kéo thêm nhiều mối quan hệ càng rộng càng tốt bởi vì nếu không có nhiều quan hệ thì cô sẽ không thể rửa oan cho cha mình được.
Con gái của một nhà quý tộc Pháp lừng lẫy tên Adalie thường xuyên được Khuê lui tới thăm khám do cô ấy mắc một vài chứng bệnh từ khi mới sanh khiến cơ thể yếu ớt không thể nào ra khỏi nhà được, tới bây giờ đã mười tám nhưng cô ấy vẫn chỉ quanh quẩn ở khuôn viên nhà cùng vườn hoa hồng nhung của cô ấy. Do con gái ít khi ra ngoài được nên cha của cô ấy rất chiều chuộng con gái, ông ấy luôn tổ chức các buổi tiệc khác nhau để con gái có thể vui vẻ hơn và kết giao thêm bạn bè, nhưng mà hình như cô ấy không thích thì phải, hầu như các buổi tiệc tổ chức ra đều sẽ vắng mặt Adalie vì cô ấy luôn trốn trong căn phòng tối tăm của mình.
“Có Khuê đến không?” Adalie hôm nay vẫn vùi mình vào một góc khuất trong căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Đã hai tuần Khuê không tới vì lý do bận nghiên cứu nên cô đã gửi gắm đốc tờ khác tới thăm khám, nhưng hiển nhiên người cô ấy trông chờ không phải là những gương mặt sợ hãi cùng dè vì bởi cô là con nhà quý tộc danh giá nên trong khi chữa bệnh họ cứ dạ thưa nịnh hót, không thì cũng nói chuyện một cách đầy kính nể chứ không hề tự nhiên chút nào. Người cô ấy cần chính là Khuê, một người con gái An Nam với mái tóc đen tuyền thuần khiết và có một nụ cười hết sức dịu dàng cùng chất giọng ấm áp mỗi khi nói chuyện với cô ấy. Càng đặc biệt hơn đó chính là Khuê không có một cảm giác e dè cùng sợ hãi y như đám người khám bệnh kia.
Người con gái với đôi mắt xanh biếc như nước biển đang mong chờ mẹ mình sẽ nói rằng có người mà cô ấy đang nhớ, quả thật sự đợi chờ đã không uổng công khi bà ấy gật đầu và bảo rằng Khuê đang dùng chút rượu dưới sảnh.
Sau khi nghe có Khuê đến thì Adalie như một người khác, cô ấy vội vội vàng vàng chải chuốt lại mái tóc vàng tự nhiên của mình rồi khoác lên một bộ váy hết sức trang nhã để có thể gặp Khuê vì cô ấy để ý Khuê cũng hay ăn mặc như thế này. Nhìn lại bản thân trong kính lần nữa, Adalie cảm thấy gương mặt vẫn có chút xanh xao thế nên cô ấy lại tự lấy ra hộp trang điểm rồi nhờ người hầu chỉnh trang lại cho cô ấy nhìn sao đẹp nhất có thể. Không biết vì gì nữa, cô ấy chỉ biết mỗi khi nhắc tới Khuê thì trái tim cô ấy đều đập lên một cách điên cuồng và cơ thể cứ tê rần khi mà tay Khuê chạm vào để tiêm thuốc. Hôm nay Khuê đã trở lại, cô ấy muốn bản thân thật đẹp để có thể gặp Khuê và cùng nhau trò chuyện một vài câu sau nhiều ngày chưa gặp.
Nhìn con gái cứ thay đổi một cách chóng mặt như vậy thì mẹ của Adalie cũng choáng váng, nhưng mà thấy con gái có sức sống và phấn chấn hơn thì bà cũng mừng rỡ vì con bà luôn luôn lầm lì, suốt ngày cứ đi trong cái vườn hoa rồi lại trở về phòng tắt đèn tối om chứ hiếm khi thấy nó lại lăng xăng gấp rút chỉnh trang bản thân lại như thế này.
Trong buổi tiệc, Khuê nở một nụ cười xã giao với những con người xa lạ rồi lại nhấp một ít rượu vì phép lịch sự. Do đi sớm quá nên cô chưa kịp ăn chiều nên hiện tại bụng có chút cồn cào thế nên cô đã tự mình lấy một ít đồ ăn để lót dạ vì nếu không thì bao tử của cô sẽ đánh lộn loạn xạ lên mất.
——-
Bé Khuê sắp về rồi nha bà con~