Kiếp Chồng Chung

Chương 106: Đừng Nghĩ Cỏ Lúa Bằng Nhau


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 106: Đừng Nghĩ Cỏ Lúa Bằng Nhau

Bốn tháng trôi qua, Tú hiện tại đã lành lặn vết thương, cô có thể đi tới đi lui được và với trình độ của cô thì cô đã có thể kiếm được một công việc cũng khá ổn định đó là dạy học riêng cho mấy đứa con của gia đình địa chủ. Tuy rằng từ một tiểu thư đài cát bỗng dưng phải trở thành một người lo lắng nhiều về tiền bạc nhưng Tú vẫn không hề thấy chuyện này là cực khổ, trái lại cô còn thấy vui vì cô đã có thể thoải mái sống bên người cô thương và không bị chính cha má ràng buộc.

“Quỳnh à, ngày mai em đi ra chợ với tôi, tôi muốn mua ít quần áo mới cho em.” Tú ôm Bưởi từ sau lưng, cô lười nhác tựa cằm lên vai em ấy sau một buổi sáng dạy học. Chất giọng dịu dàng vang lên nói với em ấy rằng cô muốn mua cho em ấy vài bộ đồ mới vì cô đã có tiền rồi, cô đã có thể lo cho người cô thương bằng chính sức lực của mình chứ chẳng cần ai nữa cả.

“Cô mới dư dả chút ít thôi, cô cứ để đó sau này kiếm vốn mần ăn, cô đừng mua nhiều đồ cho con như vậy, đồ con mặc còn mới lắm.” Bưởi xoay mặt lại, nó vòng tay ngang eo của Tú. Nó biết Tú muốn lo lắng cho nó về mọi mặt, nhưng mà Tú chỉ mới có chút tiền thôi, nó không muốn Tú phải xài tiền phung phí trên người nó như vậy, không nên.

“Tôi đã nói là chịu trách nhiệm với em thì đồng nghĩa là tôi sẽ lo cho em suốt cả cuộc đời, tôi không sợ mình hết tiền, tôi chỉ sợ mình không nuôi được em.” Tú dẫu mệt khi cả ngày trời phải chạy tới chạy lui dạy học cho con của hai nhà điền chủ nhưng mà cô vẫn giữ nụ cười trên môi đối với Bưởi.

“Sao mấy tháng nay bây cứ đi sớm về khuya vậy?” Bà Liên ngồi xuống cạnh Lành khi thấy nàng đã chịu về nhà khi trời gần sập tối.

“Không có chi đâu má, con đi công chuyện thôi.” Lành tỏ ý phớt lờ câu hỏi của má chồng mình, nàng đưa tay vào túi áo lấy ra hai chiếc vòng bằng vàng đeo vào tay hai đứa nhỏ trong sự ngỡ ngàng của bà Liên.

“Dạ trễ rồi, con xin phép má về phòng trước nghen.” Lành cười cười dẫn hai đứa con về phòng không cho bà Liên kịp hỏi thêm câu nào khác.

Sáng hôm sau, bỗng dưng nhà cửa lại chất đống hàng tá món đồ y như sính lễ hỏi cưới. Nào là vàng vòng, trà, rượu, trầu lẫn cau đều có. Mọi thứ đều đầy ắp hết trên tấm phản gỗ khiến ai nấy cũng ngạc nhiên pha chút khó hiểu. Duy chỉ có Lành, nàng vẫn tỏ vẻ bình thản, nàng còn chỉ cho đám người đó để đồ ở đâu và còn căn dặn kỹ càng mấy giờ tới đón.


“Vậy là sao hả Lành, bây nói cho má nghe đi Lành.” Bà Liên cũng mập mờ mường tượng được chuyện mà mấy tháng nay bà đã nhìn thấy. Rõ ràng nhà hiện tại không có dư dả gì cho kham mà Lành ngày nào cũng có tiền tiêu xài, ngày nào cũng ăn mâm cao cỗ đầy không thua gì đám tiệc, thiệt sự làm cho bà đây không muốn nghi ngờ thì cũng phải nghi ngờ. Chưa kể bây giờ bà còn nghe được Lành nói rằng ai đó sáng bữa sau hãy tới đón nàng nữa.

“Con nghĩ tới lúc cũng nên nói cho má biết rồi.” Lành nở nụ cười nhàn nhạt để chiếc kiềng được làm bằng vàng đặc lại hộp trang sức. “Má à, con phải cho con nhìn lại cha. Má thấy đó, Khuê mất rồi, con cần một chỗ dựa vững chãi hơn.” Mặc dù trong lòng đã trở nên đau như cắt nhưng Lành vẫn phải nói, nàng phải diễn cho hết vở kịch này để có thể trả lại những gì mà gia đình Hải đã gây ra cho những người thân của nàng. Chịu đựng đủ rồi, đã tới lúc phải vùng dậy.

“Bây…” Bà Liên là người lớn thì sao không tỏ tường được chuyện Lành đang nói.

“Con sẽ đi khỏi đây, con muốn con của con được một cuộc sống sung túc. Mong má hiểu cho con.” Lành cố nặn ra một nụ cười giả tạo để che lấp sự thống khổ trong người. Nàng trở về phòng, trở về với nơi lưu giữ từng ký ức dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt giữa cô và nàng, chưa bao giờ mà nàng nhớ Khuê và cần Khuê tới như vậy, nàng muốn nghe giọng của Khuê, dù cho trong mơ thôi nàng cũng mãn nguyện, nhưng mà dù cho nàng có thầm mong cách mấy cũng không bao giờ gặp được Khuê dù chỉ là một giấc mơ.

Nhìn lại tấm hình trắng đen trên bàn, Lành ngồi xuống ghế, nàng nói với tấm hình ấy như đang nói chuyện với Khuê đang hiện diện trước mặt. Đã suốt mấy tháng nay nàng đều như vậy cả, có lẽ nàng thật sự sắp điên mất rồi. “Em xin lỗi, nhưng em phải làm chuyện này. Khuê à, em không phải hết thương mình đâu.” Đã bao lần nàng đều ngồi khóc như vậy, nàng biết lúc khóc sẽ có Khuê bên cạnh vỗ về, nhưng mà có lẽ hiện tại Khuê đã không thể xuất hiện được rồi.

Ôm chặt tấm hình vào trong lòng để tìm lại một chút cảm giác được ôm người mình thương, Lành nhớ Khuê, nhớ rất nhiều. Đã nhiều lúc nàng muốn chết theo cô, muốn rời khỏi cái nơi không có tình người đầy đau thương này. Ý định vừa lóe lên lại bị vụt tắt vì nàng lại nhớ lời Khuê căn dặn trước khi cô đi rằng nàng phải sống tốt để cô có thể yên lòng. Càng nhớ lời Khuê dặn thì nàng lại càng đau, nàng biết Khuê đã phải chịu đau đớn thế nào khi mà đã bỏ mạng nơi xứ người ấy. Từng vết thương cứa sâu vào da thịt, từng dòng máu nóng hổi chảy ra, từng hơi nóng của lửa thi nhau táp vào cơ thể ấy. Lành muốn bọn chúng phải chịu, phải nhận lấy lại gấp trăm gấp ngàn lần.

Sáng hôm sau khi mặt trời chưa kịp ló dạng là nàng đã chuẩn bị rời đi vì nàng không muốn ai thấy được diễn cảnh nàng phụ nghĩa tào khang với Khuê. Lành không lấy nhiều quần áo, nàng chỉ đem theo vài bộ của mình, còn lại thì là của hai đứa con. Cúi đầu hôn lên tấm hình của Khuê mà bản thân đã ôm suốt một đêm để có thể chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Nàng mặc dù ghê tởm khi có đụng chạm và trở về với con người khốn nạn ấy, nhưng chỉ có vậy thì mới có thể diệt được cỏ tận gốc của cái nhà kia, cái nhà chỉ toàn cầm thú và cặn bã.


Minh Đăng đã thức từ trước nên nó đi lon ton dưới chân nàng hết cầm cái này rồi cầm cái kia phụ với má nó nhét vô vali nhưng cái nào nhét vô cũng lộn xộn lên hết. Còn về Minh Anh, con bé vẫn ngủ li bì, nó cứ mãi như vậy, càng lớn càng cảm thấy nó không có chút gì gọi là hồn nhiên của trẻ con, lúc nào cũng là một gương mặt không hề biểu hiện vui hay buồn.

Quyến luyến nhìn lại căn phòng lần cuối, Lành nuốt nước mắt đem theo hai đứa con dứt khoát rời đi.

“Đưa con anh ẵm cho.” Hải muốn ẵm Minh Anh vào lòng để nhìn kỹ mặt con hơn vì con bé yếu ớt ít được Lành đưa theo đi chơi cùng hai người, hầu như nàng chỉ đưa Minh Đăng theo thôi vì nó mạnh khỏe ít bệnh nên Hải chỉ biết mặt Minh Đăng thôi chứ Minh Anh vẫn chưa gặp nhiều. Mặc dù hai đứa nó mặt mũi cũng na ná nhau nhưng cậu vẫn muốn nhìn kỹ Minh Anh đứa con gái của mình một chút.

Lành nghe Hải kêu muốn ẵm con thì nàng cũng nhẹ nhàng đưa qua vì nàng sợ nó thức, ai ngờ đưa vô cùng nhẹ nhàng như vậy cũng khiến con bé giật mình vì có hơi người lạ nên nó ở trong xe khóc lên nên là Lành không đưa cho Hải nữa, nàng ôm Minh Anh vào lòng chậm rãi vỗ vào lưng con mình để dỗ nó trở lại giấc ngủ say. “Con nó còn lạ hơi, từ từ nó quen.” Lành nhỏ giọng nói với Hải bên cạnh.

Trời tờ mờ sáng cũng là lúc Hải đón Lành về tới nhà. Hải giúp Lành ẵm Minh Đăng rồi còn xách vali đồ còn Lành chỉ cần ẵm Minh Anh là đủ do con bé không chịu cậu.

Bước chân tới ngưỡng cửa, Lành bị má lẫn bà nội của Hải chặn lại, hai người họ hầm hầm nhìn nàng, “Ở đâu mà vô nhà tao đòi đi cửa chánh. Có chửa trước, không ai nhìn mần dâu mà mày còn trơ trẽn muốn đi cửa chánh hay sao?”

“Má, Lành là vợ con, hai đứa nhỏ cũng là con của con má mà.”


“Tao không nhìn nó mần dâu nhà này.” Bà nội của Hải nãy giờ im lặng nhìn Lành thì cũng bắt đầu lên tiếng.

“Bà nội.” Hải khó xử, cậu ta đi tới bên cạnh hai người phụ nữ này bắt đầu nài nỉ. “Nội à, nội thương con, thương cháu cố của nội đi.”

“Tao nói không là không.” Nội của Hải vẫn một mực không đồng ý, đến cả má của Hải cũng vậy, bà ta luôn nhìn Lành bằng một ánh mắt ăn tươi nuốt sống vì bà ta đã ghét nàng từ lâu rồi.

“Nội à.”

“Thôi cậu Hải, nhà cậu không ưng em thì thôi, con em coi như không có cội nguồn vậy.” Lành rưng rưng nước mắt, nàng cúi người xuống định cầm lên vali để rời đi thì bị Hải ngăn lại. “Em đợi chút nữa thôi.”

“Nội không ưng thì con cũng rước, nếu nội không chịu thì con sẽ không về nhà này nữa, nội cũng không còn ai nối dõi.” Hải biết bà nội cưng mình nhất nên cậu bắt đầu làm mình làm mẩy để hù dọa. Đương nhiên cả gia phả chỉ có mình cậu là cháu trai thì sao mà bà nội có thể không để tâm chuyện cậu vừa nói được chứ.

Đương nhiên dùng cách này là hiệu quả ngay lập tức, mặc dù bà nội Hải không nói tới nữa, chấp nhận cho Lành vô nhà nhưng mà sẽ không có cái đám cưới nào được diễn ra và phải đi qua bằng cửa sau vì bao đời nay có bầu trước là không thể đi cửa chánh được.

Hải biết Lành chịu thiệt thòi, cậu an ủi nàng rồi đưa nàng vòng qua cửa sau để có thể vô nhà. “Em chịu thiệt quá, anh hứa anh sẽ bù đắp cho em.” Hải vòng tay qua vai của Lành để an ủi, cậu cùng nàng ẵm con hướng tới cửa sau để đi vô nhà.


Lành mặc dù sôi máu họng lắm rồi nhưng nàng vẫn phải cố tỏ vẻ mình đáng thương. Hiện tại nàng phải vô được cái nhà này, thôi thì chịu thiệt một chút, từ từ rồi nàng sẽ trả lại hết cho bọn chúng từng thứ nhịn nhục của ngày hôm nay.

“Mày làm cái gì vậy Dậu?” Hải thấy nguyên cái lò than lửa cháy đỏ rực đang chắn ngay lối đi khiến cậu bực dọc.

“Cái này là phải tẩy uế xả xui. Cái thứ như này là xui lắm, muốn vô nhà phải bước qua lò than đặng khử hết mấy cái mùi ô uế nghèn nàn mạt hạng.” Dậu lại bắt đầu cậy quyền đứng hạch sách Lành vì biết Lành hồi trước rồi, Lành rất hiền nên nó sẽ dễ dàng ăn hiếp. Mặc dù lò than này chủ không dặn nhưng nó vẫn làm vì nó muốn hạ nhục Lành để thị uy rằng nó sẽ không sợ ai hết, nhất là Lành vì nàng dễ ăn hiếp.

Lành nhìn lò than nóng hổi đang cháy đỏ rực dưới đất rồi nhìn tới Hải, “Nhà cậu đối xử với em tới như vậy luôn sao, tới người ở cũng không coi em ra gì?” Lành nhướng một bên lông mày tỏ ý là đang chất vấn Hải.

“Em nghe lời đi, chịu thiệt một tí, anh hứa anh sẽ bù đắp đầy đủ.” Hải thấy Lành có lẽ đã chạm lòng tự ái nên cậu nhỏ giọng khuyên nhủ vì chỉ cần nghe lời lần này nữa thôi thì Lành đã có thể an ổn vô nhà này làm mợ cả rồi.

“Chịu thiệt như vậy đủ rồi cậu Hải, cậu làm ơn có chính kiến đi, tới con ở nó hạch sách cậu cũng kêu em nhịn.” Lành bực lên thấy rõ, giọng nói cũng trở nên trầm hơn. Rõ ràng là nàng đã nhịn tới độ đi cửa sau rồi mà còn ép nàng đi qua lò than trước mặt biết bao nhiêu người ở, ánh mắt ai cùn đang đổ dồn lên nàng như đang coi kịch hay thì sao nàng chịu được, nàng không phải là một thứ vô tri muốn làm gì nàng thì làm.

“Nói nhiều quá, nếu không bước thì tôi cũng không ép, đi đâu thì đi khuất mắt đi.” Dậu phất tay muốn đuổi Lành đi chỗ khác rồi định cúi xuống bưng lò than đem dẹp nhưng mà chỉ vừa cúi xuống thôi là than nóng đỏ bỗng văng tứ tung trúng vào da thịt của Dậu làm cho nó vì phỏng than mà phải hét lên lui ra xa mấy bước. “Mày.” Dậu tức tối nhìn Lành, nó muốn tới để đánh nàng như cái cách hồi đó nó đã từng làm thì đã bị nàng cho ăn cái tát đau điếng.

“Đừng có mà nghĩ cỏ lúa bằng nhau. Mày là phận tôi tớ, tao dẫu sao cũng là chủ, là mợ cả của mày. Khôn hồn thì biết điều, đừng có mà dựa hơi. Chung quy mày cũng chỉ là một con ở. Hôm nay chỉ là tao đá lò than, nếu như lần sau còn cái kiểu tài lanh trước chủ thì mày đừng có mà trách.” Lành trừng mắt nhìn Dậu rồi hậm hực bước vào trong nhà trước sự ngỡ ngàng của những người ở đang làm việc xung quanh đó. Nàng nói câu này cũng như là cảnh cáo luôn đám người ở đang nhìn nàng để coi trò vui từ nãy tới giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.