Kiếp Chồng Chung

Chương 105


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 105

“Đồ của ai đây?” Bà Liên nhìn đồ cứ liên tục được đưa vào nhà thì không khỏi ngạc nhiên vì đám người đưa đồ tới toàn là người lạ, chưa kể đồ đạc còn nhiều tới độ này thì bà biết ngay không phải Lành mua.

“Đồ của cậu tụi tôi gửi cho mợ bên đây.” Gia đinh sau khi để đồ xuống đất gọn gàng xong cũng nói ra mục đích của họ đem đồ tới đây.

Bà Liên nghe đám người này nhắc tới mợ này mợ nọ bỗng trở nên ngạc nhiên, “Mợ? Mợ nào!?”

“Mợ Lành!”

“Xong chuyện rồi thì về đi.” Lành vừa được Hải đưa về sau khi đã cùng nhau đi ăn một vài món Tây đắt đỏ ở nhà hàng, nàng từ bên ngoài đi vô nghe giữa bà Liên và gia đinh kia kỳ kèo thì nàng vội đuổi họ về bởi nàng không muốn những thứ mình đang lập ra sẽ bị bại lộ.

“Dạ!” Đám gia đinh này biết mặt Lành chứ sao không vì đây là người mà cậu chủ của họ năm lần bảy lượt đòi cưới về. Tưởng đâu hai người không còn có thể bên cạnh nhau nữa nhưng mà không ngờ hiện tại đã có thể trùng phùng. Lúc trước thì ra sao không biết, nhưng hiện tại Hải đang làm mưa làm gió ở đây nên lời Hải nói thì họ đều nghe theo, kể cả chuyện Hải nói rằng phải kêu Lành là mợ.


“Tụi nó sao kêu bây là mợ vậy hả Lành?” Bà Liên đưa mắt nhìn Lành tay vừa mới đeo thêm vài chiếc nhẫn vàng và vòng kiềng chói lọi thì bà bắt đầu có chút nghi ngờ vì Lành từ trước đến nay ít khi đeo vàng lắm, hầu như nàng chỉ đeo một chiếc nhẫn Khuê đưa và một sợi dây bùa bình an màu đỏ mà thôi.

Đang cắm cúi coi lại đống đồ đạc từ vải vóc cho tới quần áo vừa mua về, Lành nghe bà Liên hỏi thì cũng ngẩng đầu lên trả lời, “Không có gì đâu má. Thôi con ra sau nấu cháo cho tụi nhỏ.” Lành nói một cách lấp lửng xong thì xách cá đi luôn ra nhà sau không kịp cho bà Liên hỏi thêm câu nào nữa.

“Chị Lành, chị thiệt sự ổn không?” Con Bưởi ngồi cạo vảy cá bên cạnh Lành đang rửa mớ rau đắng để ăn kèm với cháo cá lóc, nó không kìm nổi lòng mình nên đã hỏi Lành thiệt sự có ổn hay không khi mà Khuê đã có một hung tin như sét đánh ngang tai như vậy. Nhớ lúc nghe tin đó thì Tú đã khóc và bỏ ăn, Tú suy sụp tới độ vừa nhìn thấy Bưởi là lại vùi mặt vào lồng ngực nó mà khóc. Nó biết khi Tú mất đi một người bạn từ thuở nhỏ như Khuê thì đã đau đớn tới nhường nào.

“Không ổn thì làm chi được nữa hả em. Thôi thì cho qua, chị còn hai đứa nhỏ nữa.” Lành nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không ai biết rằng trong thâm tâm nàng đã không ngừng đau nhức tới độ như ai đó đang vô tình xát muối vào tim.

“Dạ.” Con Bưởi thấy Lành có vẻ không muốn nhắc tới chuyện đau lòng này nên nó không hỏi nhiều, nó tiếp tục im lặng làm cá rồi nhanh chóng đem vào trong nấu cháo vì giờ này cả nhà có lẽ đã đói rồi.

Còn về Tú đã có tiến triển đôi chút, cô đã đỡ đau hơn nên có thể đi tới đi lui được thông qua sự trợ giúp của Bưởi. Do chân của cô là gãy lìa khá nặng nên là lâu lành hơn và cả việc trở lại Pháp cũng bị trì hoãn bởi cái chân gãy này. Còn về cậu Phong, sau khi đưa Tú về đây thì cậu cũng gấp rút trở lại Sài Gòn do cậu còn công việc riêng, thêm nữa là cậu không muốn có người khác nhận ra cậu ở đây rồi nói cho người khác biết chỗ ở của Tú hiện tại.


“Con muốn đem má con của Lành về, Lành chịu cho con cưới rồi, cha má đừng ép con cưới Quyên nữa.” Hải ngồi ở bàn tiếp tục nói về vấn đề muốn cưới Lành về nhà. Hôm ngồi ăn ở nhà hàng nàng đã có một số ám chỉ về việc cưới hỏi thì Hải biết ngay là Lành đã chịu không nổi khổ cực nữa nên mới tới tìm cậu. Hải vui như mở cờ trong bụng nên là chỉ vài bữa sau là đã nói chuyện muốn cưới hỏi Lành ngay khi mà cái chân cậu lành lại.

“Mày điên hả Hải. Chuyện cưới hỏi bên nhà con Quyên đã nói đường hoàng rồi, người ta đợi mày tới bây giờ là đã nhân nhượng lắm rồi đó đa.” Má của Hải vừa nghe con trai mình lại đòi cưới cái đứa con hoang kia về thì không khỏi tức giận. Bà không biết nó đã cho con bà ăn bùa mê thuốc lú gì mà đã trải qua bao nhiêu thứ rồi nhưng con bà vẫn mải mê mẩn nó.

“Con không điên, con chỉ vì con và vì Lành thôi.”

“Mày quên nó với cái nhà bên kia đối xử với mày ra sao hay gì mà mày còn rước nó về. Nó là cái đứa xui tận mạng đó mày không thấy hả, nó đi tới đâu tai bay vạ gió tới đó. Tao nói rồi đó, tao không ưng nó làm con dâu.” Bà hội đồng nhất mực không đồng ý vì Lành không môn đăng hộ đối, với thêm nữa là nhà của Quyên bên đó giàu có cộng giao thiệp rộng nên có gì cũng có chuyện nhờ vả, chứ nếu con dâu là Lành thì nhờ vả vào ai đây?

Để lại ly trà vừa hớp một hơi xuống bàn, Hải cất giọng nghiêm túc, “Con nói rồi đó, má không cưới thì con cưới. Má không muốn có cháu nối dõi thì má cứ rước Quyên về.” Nói xong thì hậm hực trở về phòng để lại má mình còn ảo não giữa một mớ bồng bông khi mà chuyện hôn nhân đại sự mà cứ đảo tới đảo lui như một trò đùa con nít.


“Thưa giáo sư, bệnh nhân vết thương đã có tiến triển, chỉ có điều hôm nay cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Y tá cầm xấp tài liệu nghiên cứu về y học cho giáo sư Hamza rồi tiếp tục nói về chuyện của nữ học trò tâm đắc nhất của ông ấy. Từ một cô gái An Nam xinh đẹp mà bây giờ lại trở thành một con người chỉ sống nương nhờ vào sự trợ giúp của một vài muỗng sữa và thuốc men. Lần trước cô ấy có tỉnh một vài lần, nhưng mà chỉ đảo mắt vài cái rồi lại thiếp đi y như cô ấy không muốn nhìn thấy thế giới này lần nữa vậy.

“Không vội, vết thương lành thì là tiến triển tốt. Cứ kiên trì chữa trị thì tôi nghĩ em ấy sớm thôi sẽ tỉnh lại bình thường.” Giáo sư Hamza lật lật xem vài trang tài liệu nghiên cứu rồi ra hiệu y tá ra ngoài. Y tá biết ý bởi vậy khi thấy ông ấy phất tay là hiểu ngay ông ấy cần không gian yên tĩnh để có thể chuyên tâm tập trung nghiên cứu nên rất nhanh đã trở ra bên ngoài và đóng cửa lại đàng hoàng chừa cho ông ấy một không gian riêng.

Trong cơn mê man nhưng Khuê vẫn cảm giác được từng cơn đau đớn khắp thân thể mang lại, cô nhăn mặt khẽ kêu lên một tiếng cố gắng mở mắt ra nhưng hai bên mí mắt cứ như bị ai đó ghì chặt lại khiến cô không tài nào mở ra được. Khuê đau đớn kêu vài tiếng nho nhỏ vì cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra với bản thân và nó đã khiến cô phải xảy ra nông nỗi này. “A!”

“Cô tỉnh rồi? Cô có thể nghe tôi nói không?” Khuê trong cơn đau nghe được giọng nói của một cô gái, cô ấy hỏi Khuê bằng tiếng Pháp nên Khuê nghĩ đây là người Pháp vì mắt cô vẫn chưa thể mở nổi. Khi nghe cô ấy hỏi thì Khuê cũng chậm rãi gật gật đầu chứ cổ họng cô quá khô rát để có thể phát ra âm thanh khác ngoài những tiếng kêu lên khe khẽ vì đau.

Cô gái ấy khi nhận thấy Khuê thật sự đã lấy lại được ý thức thì vô cùng mừng rỡ chạy đi tìm giáo sư Hamza để ông ấy xem xét thử Khuê đã như thế nào rồi.

Ngay khi được thông báo, giáo sư Hamza đã bỏ hết mọi công việc nghiên cứu còn dở dang trong phòng thí nghiệm nhanh chóng chạy tới phòng bệnh riêng của Khuê để coi thử cô đã ra sao. Khi ông bước tới thì đôi mắt Khuê đã chầm chậm mở ra được nhưng mà cô vẫn còn hơi nhíu chặt vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng ban ngày.

Từng thớ thịt đau đớn thay nhau hành xác cô khiến cho cô không tài nào có thể diễn tả được bằng lời. Tới cả người cô cũng bị băng bó đủ chỗ vì phỏng và cả bị những mảnh tàu cứa vào nên là nhìn Khuê hiện giờ không khác gì một cái xác ướp cả.


“Em đã hôn mê lâu vậy rồi sao?” Khuê sau khi được uống một ít nước ấm và nghỉ ngơi thì đã có thể cất giọng khàn khàn để nói chuyện. Tuy không thể to rõ như còn khỏe mạnh nhưng mà như vậy đã là một tiến triển rất tốt rồi.

“Em bị tai nạn nổ tàu, may mắn sao em và một số người bị nổ tàu còn sống.” Giáo sư Hamza nở một nụ cười hài lòng khi nhìn vết thương của Khuê đã kéo vảy và không có dấu hiệu nhiễm trùng.

“Lúc đó em không chạy ra khỏi phòng được, có người chặn cửa.” Bỗng dưng Khuê nói ra một câu khiến giáo sư Hamza có chút khựng lại, nụ cười trên môi ông cũng tắt ngúm, “Chặn cửa?” Giáo Sư Hamza đã nghĩ tới việc tàu cháy rồi nổ từ lâu vì tàu này là tàu mới, chưa kể hệ thống vận hành của họ cũng rất tốt và tàu không có chở dầu thì sao mà có thể nổ được.

“Khi đó phục vụ có hét lên là tàu sắp nổ và còn có cả…mùi dầu lửa xung quanh phòng của em.”

Đôi lông mày rậm của giáo sư tức thời nhíu chặt vì sự việc đã đúng như ông đoán tới sáu bảy phần. Đây không phải là sự cố mà là một sự việc được sắp đặt sẵn và cố tình làm như vậy vì tàu không chở dầu thì sao có thể nổ tới độ tan tành và kinh hoàng như vậy được.

“Em cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ nhờ người có tiếng nói điều tra cho em. Em yên tâm, tôi sẽ không để học trò mình phải bị hại mà kẻ ác phải sống an ổn đâu.” Giáo sư Hamza nắm lấy tay Khuê trấn an rồi trở ra bên ngoài căn dặn y tá lấy cho Khuê một ít ngũ cốc nấu nhừ để cô ăn lại sức, còn ông sẽ phải đi một chuyến tới nhà của người có tiếng nói kha khá ở An Nam đó chính là thống đống Nam Kỳ vừa trở về lại Pháp để điều tra vụ tàu nổ vì tàu này là thuộc quyền sở hữu của quân đội Pháp chuyên dùng để chở những người có chức quyền và người trong giới quý tộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.