Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 104
Niềm thù hận dâng trào trong đáy mắt, Lành căm phẫn đỡ ông cai tổng dậy, nàng phủi hết đất cát dính trên mặt, trên người ông. Đôi mắt tức thời đỏ hoe nhưng hiển nhiên không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa cả, nàng nghẹn ngào nói: “Cha có sao không?”
“Cha con ngọt xớt à đa. Mày đeo con tao chưa đủ giờ tới mày đeo nhà nó. Mà tao nói mày nghe, nhà nó còn chi nữa đâu mà mày đeo, sớm kiếm mối khác đi.” Hội đồng Dần nhếch môi nhìn Lành đang đỡ ông cai tổng đứng dậy còn miệng thì không ngừng xỉa xói nàng là thế này thế nọ khiến ông cai tổng nghe thôi cũng xót cho đứa nhỏ này mới có mười mấy tuổi đầu mà cam chịu chừng đó thứ.
“Cha, cha về với con, tụi nó dám làm gì nữa thì con thà chết cũng phải nổ mìn tan xác hết tụi nó.” Lành gằn giọng, nàng cố tình nói lớn lên để cho đám người kia nghe thấy như là cảnh cáo. Nàng sẽ không nói suông nữa. Nếu như dám đụng tới người thân của nàng thì cứ mạng mà đổi mạng.
“Ông, nó nổ mìn kìa ông, đào nữa không ông?” Một trong số đám gia đinh nghe tới mìn cũng có chút sợ vì hắn ta biết mìn là thứ có thể giết cả chục người chỉ bằng một lần nổ. Nếu như mà xúi quẩy Lành làm thiệt thì chỉ có nước chết cả đám.
“Đào tiếp cho tao!”
“Ông muốn đào tiếp?” Lành đang dìu ông cai tổng về, nghe ông hội đồng muốn tiếp tục đào mồ mả của ông bà nội của Khuê lên thì nàng xoay mặt lại, trong túi áo lấy ra trái mìn to cỡ nắm tay, “Một là biến khỏi chỗ này, hai là chết hết. Chọn đi.”
Nhìn Lành sắp rút chốt, đám người kia cũng bắt đầu sợ hãi mà lui ra xa không dám động tới cuốc với leng nữa. “Ông ơi ông, nó có mìn thiệt kìa.”
“Má nó, coi như nay tao xui. Về.” Ông hội đồng cảm thấy nếu không về thì có lẽ sẽ chết cả đám thiệt sự nên ông ta đành hậm hực kéo đám gia đinh về, trước khi về còn hăm dọa Lành mấy câu nhưng nàng không hề sợ hãi, nàng cầm cục đất chọi cái bịch ra ngay chân chỗ đám người kia đang đi làm cho họ tưởng nàng quăng mìn nên sợ hãi la lên xong chạy tán loạn.
Hơn một tháng trôi qua, tin tức về Khuê vẫn không có vì thư từ chẳng thấy ai gửi về, nhưng nhật trình về chuyến tàu ấy đã thêm một vài thông tin mới chính là một vài người trong vụ nổ tàu ấy đã mất mạng vì vết thương quá nặng. Nội dung không ghi tên tuổi hay quê quán một cách chi tiết, trong đó chỉ ghi là trong số người mất mạng đó có ba người không phải người Pháp, thoạt nhìn giống người Nhật hoặc người An Nam gì đó vì họ không tìm được giấy tờ tùy thân bởi giấy tờ đã cháy hết rồi và tất cả đều là phụ nữ. Vừa đọc tới dòng chữ ấy tay chân cậu Đạt đã bủn rủn không còn cầm nổi tờ nhật trình nữa, đến ly trà đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan.
“Khuê ơi…em tôi!” Cậu Đạt hít sâu một hơi, cậu không muốn tin vào sự thật. Bỗng bên ngoài có tiếng gọi, người đưa thư giữa trời nắng đổ lửa đang đợi cậu Đạt ra để đưa ít thư từ ở bên Pháp gửi về. “Cậu Đạt có thư nè.”
Nhận lấy phong bì có chút phồng lên, cậu Đạt cám ơn người đưa thư rồi đưa anh ta vài đồng coi như lời cảm ơn. Trở vô trong, chậm rãi mở phong bì có ghi một vài dòng chữ bằng tiếng Pháp, nơi gửi cho thấy là một bệnh viện nào đó.
Nội dung ghi là trong số những người mất mạng đó đều bị thương nát hết khuôn mặt nên không ai biết em gái của cậu là ai, họ chỉ gửi qua hình của một vài kỷ vật trên người của những người đã mất mạng để cậu Đạt coi thử liệu có cái nào là của Khuê hay không.
Cầm lên từng tấm hình có chụp một vài kỷ vật, cậu Đạt lần lượt quan sát một cách kỹ càng, từng tấm, từng tấm đều bị cậu bỏ qua, chỉ đặc biệt có hai tấm đã làm cậu khựng lại bởi vì sợi dây chuyền và cái lắc tay này là của cậu và cha mua cho Khuê. Lắc này là hàng đặt riêng nên ít chỗ nào có mẫu mã như vậy.
Khuê từng nói cô rất thích đeo lắc nên cậu mua cho cô kha khá trang sức đa số là lắc tay, hầu như lúc nào cậu cũng đều thấy cô đeo cái lắc này, mặc dù cô đã đeo một cái vòng tay màu đỏ thì cô vẫn đeo lắc ở bên tay kia vì cô nói không đeo vàng nó khó chịu. Kể cả sợi dây chuyền trong tấm hình, cái gì có thể sai nhưng mặt dây chuyền là không thể sai được do cái mặt này là đồ gia truyền, có thể nói là đồ cổ cũng được vì nó đã có trước khi ông nội của cậu được sanh ra nữa. Điều đó càng rõ ràng hơn về việc Khuê thật sự đã…không còn.
“Anh nói sao, Khuê bị làm sao?” Lành đứng trước mặt cậu Đạt nghe cậu nói về bức thư cậu đã nhận được. Tin tức của Khuê đã được thuyền trưởng gửi về. Chính ông ấy đã chứng kiến tàu nổ và cũng chính ông ấy là một trong số nạn nhân còn sống sót và hiển nhiên ông đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Khuê đâu vì ông không nhận diện nổi ai là ai nữa do gương mặt người nào người nấy đều phỏng nát hết, kể cả ông cũng đã mù lòa bởi lửa đã làm phỏng đôi mắt của ông, ông chỉ có thể nhờ người khác chụp lại một vài vật tư trang trên người họ để gửi về cho cậu Đạt coi, tới thư cũng là nhờ y tá viết. Nương nhờ vào một ít ký ức vụn vặt, ông chỉ biết trên chiếc thuyền nhỏ ấy có một vài người là có gương mặt giống người An Nam mà thôi.
“Anh không dám tin, nhưng mà mấy vật này đúng là của nó.” Cậu Đạt giữ Lành đang có hơi bấn loạn để nàng được bình tĩnh hơn vì nàng hiện tại đã tự làm tổn thương chính mình, nàng cứ liên tục đánh vào người rồi mắng chửi bản thân là một đứa xui xẻo khiến ai nấy cũng đau lòng, tới Tú ở trong phòng cũng trở nên yếu đuối tựa vào ngực của Bưởi khóc tới thê lương vì hiện tại cô đã mạnh mẽ hết nổi rồi, mọi thứ nó cứ dồn dập lên cô, cô không chịu nổi nữa, nó đau quá.
Đang trong lúc đau thương bao trùm căn nhà, bên ngoài lại có tiếng xe, do cửa không đóng nên người ngoài xe có thể dễ dàng đi vô mà không cần kêu người bên trong mở cửa. Hải được vài gia đinh dìu vào trong, mặc dù chân vẫn còn băng bó đi cà nhắc nhưng thoạt nhìn cậu ta vẫn không sợ trời sợ đất gì cả, “Đông vui quá đa.” Vẫn cái bộ dạng hống hách, thân thể đã không còn nguyên vẹn nhưng rất cà chớn làm cậu Đạt cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
“Mày tới đây làm gì.” Cậu Đạt lườm tới Hải ung dung ngồi xuống ghế của nhà Khuê thì càng nổi nóng hơn, “Ở đây không tiếp mày, mày biến đi.”
“Mày lạ hông, tao tới đón vợ con tao về, không liên can tới mày.” Rót ly trà trên bàn rồi uống cứ như mình là chủ gia khiến Lành đang trong cơn dằn vặt cũng phải đứng dậy đuổi Hải ra ngoài.
“Không vợ con gì với cái thứ khốn nạn như mày hết, biến đi.”
“Em vẫn còn ương ngạnh như vậy. Nói cho em biết, nó đã chết rồi, nó không có về với em nữa đâu mà em làm giá.” Hải nắm hai tay Lành đang muốn đánh mình giữ chặt lại, cậu ta nhếch miệng cười thì thầm vào tai nàng một câu khiến Lành càng thêm thù hận, “Tôi đã cho người đốt tàu giết nó đó. Em phải là của tôi, vĩnh viễn của tôi.” Vẫn cách xưng hô mà Khuê vẫn hay dùng với Lành, nhưng mà sao cách xưng hô ấy toát ra từ miệng Hải lại làm cho nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng thật kinh tởm cái con người này.
Buông Lành ra, Hải cười một cách đắc chí rồi ra về, trước khi đi cũng ráng đưa tay sờ vào gò má của nàng một cái rồi mới đi làm cậu Đạt chướng mắt muốn nhào tới đập Hải một trận cho hả dạ nhưng đã bị Lành ngăn lại, ánh mắt nàng có chút lạnh lùng, đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt và xem như ban nãy chưa từng khóc hay dằn vặt gì cả. “Con về phòng, con xin phép.” Lành nói ra một câu rồi nhanh chóng về phòng.
Trong phòng, nàng nhìn tới tấm hình của Khuê đang để ở trên bàn, ngón tay nhỏ nhắn khẽ lướt trên gương mặt xinh đẹp của người thương qua tấm kính ở khung hình, “Em sẽ không để mình oan ức vậy đâu, đợi em, em sẽ cho tụi nó theo hầu mình dưới đó.” Lành gối cằm lên cánh tay mình, nàng cứ như thế nói chuyện với tấm hình của Khuê một mình ở trong phòng, đôi môi lại nở lên một nụ cười không rõ ý tứ, rõ ràng đây không phải nụ cười hiền từ của một em Lành dễ thương với đôi mắt trong veo như con nít của Khuê nữa, nếu như đem so sánh thì Lành của hiện tại và Lành của quá khứ y như hai người khác nhau. “Nợ máu trả máu, nợ một trả mười!”
Vài ngày sau, đang ở chợ lựa vài con cá về nấu cháo cho con thì Hải lại từ đâu tới, cậu ta không sợ giữa bàn dân thiên hạ mà nắm tay Lành vuốt ve. “Trời ơi đi đâu mà nắng nôi vậy đa, thiếu gì nói anh mua qua cho em.” Hải tặc lưỡi thương xót, mặc dù cái chân còn lặc lè phải nhờ tới người kéo xe nhưng vẫn không bỏ qua Lành đang đứng ở sạp cá mà nhảy xuống đi cà nhắc tới nắm tay giở trò với nàng.
“Em thiếu cậu được không?” Bàn tay nâng lên nhẹ chạm tới gương mặt điển trai của Hải, chỉ một cái chạm nhẹ thôi nhưng vẫn đủ làm cho Hải điêu đứng, cậu ta tham lam muốn nắm tay Lành để hôn nhưng bị nàng ngăn lại, “Giữa đường, không nên.” Nàng cất giọng ngọt ngào, ngón tay lại thêm một lần nữa chỉ vào trán của Hải, “Con nó thèm cá, mua cho con đi.”
“Được được, mua, mua hết.” Hải bỗng được Lành ngọt ngào như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, cậu ta chỉ tưởng do Lành sống khổ cực với nhà đó quá nên hối hận muốn quay lại với mình nên là trong lòng đang khá hạnh phúc và quên luôn chuyện nàng từng chửi cậu ta như thế nào. Hiện tại nàng muốn mua gì thì cậu cũng mua hết, miễn sao là nàng thích. “Tụi bây mua xong thì đem về bên đó, để tao với mợ bây đi dạo một chút.” Hải cười tươi rói khoác vai Lành leo lên xe kéo, còn đống đồ mua cho hai đứa con mình thì phân công cho gia đinh đem về.
Lành ngồi lên xe, đầu khẽ tựa vào vai Hải, bàn tay cũng có chút e thẹn chủ động chạm vào tay cậu ta khiến cho cậu ta cứ cười lên không ngờ vì cứ tưởng đã chinh phục được Lành mà không hề hay biết mọi thứ chỉ là giả tạo.