Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 101
“Cảm ơn mọi người!” Khuê trước khi trở vô nhà vẫn không quên cảm ơn những người đã giúp cô giải vây khỏi đám gia đinh của Hải.
“Không có gì đâu, cô từng giúp tụi tôi thì tụi tôi giúp cô lại thôi. Thôi cô vô nhà rửa ráy lại tay chân đi, máu me không à.” Nhóm người nọ dặn dò Khuê xong rồi mạnh ai về nhà nấy vì đã hết nhiệm vụ của họ rồi.
Khuê đi tới gần mé sông, cô ngồi xuống rửa đi phần máu tanh đã dính lên tay và mặt mình. Thiệt sự nếu như không nghĩ cho Lành thì cô đã khứa một đường ngay cổ cho Hải chết rồi. Một thằng khốn nạn như vậy không đáng để sống trên cõi đời này. Lần này là cô cảnh cáo, nếu còn có lần sau hay dám tới làm phiền cô nữa thì chịu số phận đi, cô không nương tay nữa đâu.
Sau khi nhìn lại tay chân đã không còn dính một miếng máu nào nữa thì Khuê trở vô nhà. Trong nhà, Lành đang cho con ăn cơm, hai đứa nhỏ ngồi đó, Minh Đăng bỗng cười rộ lên lú ra cái hàm răng chỉ mới mọc mấy cây với Lành.
Khuê ngồi xuống, cô xoa đầu đứa con gái nhỏ, không biết do linh cảm hay do cái gì khác mà cô thấy Minh Anh không được hoạt bát như Minh Đăng. Minh Đăng thì hay cười, nó còn nói chuyện ư a này nọ còn Minh Anh thì đặc biệt không nói gì, cả ngày chỉ lầm lì ăn rồi ngủ chứ hiếm khi thấy con bé cười hay hiếu động như anh nó, nếu nói thẳng ra là con bé nó khờ khờ làm sao đó.
“Cô đi đâu sáng giờ mà em không gặp vậy?” Lành quay sang nhìn Khuê, thấy gương mặt và tóc của cô còn vương chút nước nên nàng đưa ống tay ra giúp Khuê lau đi.
“Tôi tính đi mua tí thịt thà về làm đồ cho con Tú, mà đi không biết mua gì nên về.” Khuê gãi đầu cười, cô đang giấu Lành vấn đề cô đã đạp gãy chân, bẻ gãy tay rồi cắt lỗ tai của Hải vì cô không muốn làm nàng lo. Cuộc đời của cô nhịn chuyện ban sáng là đã tới cực điểm rồi, đừng bắt cô nhịn nữa, cô không làm được chuyện đó.
Hải sau khi được khiêng về nhà là nằm một chỗ không đi đâu được vì tay chân đều bị thương khá nặng. Nhất là phần đùi, phần đùi bị dao đâm khá sâu nên là chỉ cần nhúc nhích một xíu thôi là máu lại rịn ra, mà mỗi lần máu rịn ra là đau như chết đi sống lại. “Đừng kêu quan bắt nó vội, má đợi con lành vết thương thì con xử lý nó sau. Chuyện này là thù riêng của con, con sẽ tự tra tấn nó.” Hải nghiến răng nghiến lợi muốn giết Khuê ngay tức khắc, nhưng mà thiết nghĩ trước khi săn mồi thì cọp luôn vờn cho con mồi thấm mệt thì mới từ từ thưởng thức, lúc đó mới cảm nhận được sự thú vị mang lại nên là Hải mới không gấp rút trả thù Khuê vì cậu ta muốn chơi đùa với Khuê thêm nữa, cậu ta muốn nhìn Khuê từ từ lâm vào bước đường cùng là như thế nào.
“Cô Tú!”
“Hả?”
“Ăn thằn lằn xối mỡ hông?” Con Bưởi đang ngồi cạnh Tú để quạt cho cô bớt nóng vì nó nghĩ trời như vậy mà còn bó cái chân kiểu đó thì khó chịu lắm, mà nó ngồi đây với Tú thì thấy chán nên nó bắt đầu này ra mấy cái món hú hồn kêu Tú ăn không để nó làm cho cô ăn.
“Xàm nữa rồi đó.”
“Xàm đâu trời. Nè he, thằn lằn mình bắt về để nguyên con khỏi cần làm gì hết he, xong mình cầm cái đuôi xối mỡ lên người nó kêu xèo xèo là chút nữa nó chín giòn ời, chín xong cái mình mình rưới thêm miếng mắm me lên xóc xóc cho mắm me thấm đều với thằn lằn vàng giòn rồi kẹp với lá sầu đâu rồi cắn một miếng, trời ơi tét nách. Thằn lằn giòn he, mắm me chua chua mặn mặn nữa, thêm lá sầu đâu đắng đắng, cô ăn một cái con nói thiệt cô không ói con chết liền.” Con Bưởi vừa nói vừa nhướng hàng lông mày làm cho Tú phì cười.
“Tôi lạy cô, tha cho cái bao tử này đi. Suốt ngày mắm me sầu đâu, ăn không được mà cứ nói.” Tú nghe Bưởi kể về cái món thằn lằn xối mỡ mà cô muốn bụm miệng đi ói ngay lập tức. Cái gì đâu mới hôm bữa khóc bù lu bù loa mà nay lại ngồi kể mấy cái món vừa nghe thôi là thấy cuộc đời này toàn màu tăm tối rồi.
“Cô còn đau hông?” Con Bưởi vừa nói vừa sờ vô cái chỗ bầm tím trên tay của Tú, nó muốn coi thử Tú còn đau hay không để nó đi lấy dầu xoa cho cô.
“Uống thuốc cũng đỡ rồi.” Tú để cuốn sách đang đọc dang dở qua bàn bên cạnh, cơ thể có hơi mỏi mệt tựa vào chiếc gối đã được dựng sẵn ở thành giường. Nằm đây cũng mới có bao lâu đâu mà cô đã thấy ngột ngạt không thể tự nhiên như ở nhà được.
“Mà cô Tú nè, lỡ cha má cô xuống tới đây rồi sao?” Con Bưởi bỗng dưng sợ cha má của Tú sẽ xuống tới đây bắt cô về rồi đập cô mấy trận nữa. Nó sợ Tú bị đau lắm, nhìn Tú cả người không còn lành lặn gặp nó là nó đã quá đau rồi, lúc đó nó chỉ ước gì mình có ở đó để có thể đỡ cho Tú được một phần nào.
“Thì tôi dẫn em đi chỗ khác. Nhà bên Pháp tôi mua rồi, tôi với em qua đó sống, khỏi về nữa.” Tú quả quyết. Lúc lựa chọn sẽ chịu trách nhiệm với em ấy thì Tú đã suy nghĩ rất nhiều, cô biết chuyện này là sẽ có hậu họa về sau nhưng cô cũng không thể bỏ em ấy được. Một người con gái mà bị mất đi thứ ngàn vàng thì sau này ai coi ra gì nữa, nhất là khi có chồng, chồng mà biết thì chỉ càng thêm khổ.
“Có phải tại con không?” Bưởi bỗng tự ti, nó gục mặt xuống vân vê vạt áo. Nó đang tự trách tại nó nên Tú mới thành ra như vậy, tại nó nên Tú với người nhà không nhìn mặt nhau và cũng tại nó nên cô mới không thể có một gia đình bình thường như bao đứa con con gái mà phải vùi chôn cả thanh xuân chỉ vì một đứa hầu như nó.
Giọng nói ấm áp vang lên, Tú dùng bàn tay còn đầy rẫy vết bầm và trầy xước siết chặt lấy bàn tay của Bưởi, “Quỳnh à, không phải tại em. Thương em là do tôi chọn, lo em cả cuộc đời là trách nhiệm của tôi. Mọi thứ không liên quan tới em, em đừng nghĩ nhiều nữa. Nè, lên đây ngủ với tôi, tôi hơi buồn ngủ rồi.” Tú từ từ nằm xuống trong sự trợ giúp của Bưởi, sau khi Tú đã nằm xuống thì Bưởi cũng từ từ nằm cạnh cô, bàn tay vẫn đan chặt vào tay của Tú như là sợ cả hai sẽ bị tách ra.
“Trời đất, tự nhiên nhà ông bị chuyện vô duyên vậy?” Daniel, con trai thống đốc Nam Kỳ sau khi nghe cậu Đạt kể về vấn đề nhà cậu đang gặp phải suốt mấy tháng nay cho anh ta nghe thì anh ta cũng có chút giật mình, bởi vì cha của anh ta đường đường là một thống đốc Nam Kỳ vậy mà không hề hay biết hoặc là có một bản báo cáo nào gửi về cả.
“Tôi cũng không biết. Ông có thấy vô lý khi nhà tôi là quan chức dưới trướng ba ông mà lại bị đổ cái tội kỳ cục đó hay không?” Nhà cậu Đạt có cha làm quan cai đã bao nhiêu năm nay, cũng có tiếng nói trong giới quan lại lẫn giới kinh doanh thì hà cớ chi về già rồi còn gây tội. Cha cậu luôn luôn nói ông chỉ muốn sống an ổn nên ông mới nhận chức quan này đặng con cháu còn nhờ. Việc buôn bán của nhà ông cũng dựa vào mấy ông Pháp này cho thông hành thì sao lại có thể có ý đồ đó được?
“Cái người mà tới bắt tội cha ông tên gì?” Daniel cầm cây viết ra ghi ghi gì đó vô cuốn sổ giống như là đang ghi tội trạng của đám cấp dưới dựa hơi cha anh ta để lộng quyền thì phải.
“Sĩ quan Pierre!”
“Được rồi, tôi sẽ nói với ba tôi để ông ấy xử lý. Bây giờ ông ráng đợi, tôi hứa sẽ rửa oan cho nhà ông, tôi không để bạn mình chịu thiệt đâu.”
“Vậy tôi về, cảm ơn ông.” Cậu Đạt bắt tay Daniel xong rồi ra về còn Daniel trong đây cũng đứng dậy gấp rút đi tới nơi làm việc của ba anh ta để có thể nói rõ về việc này. Cậu Đạt là bạn thuở tấm bé với anh nên anh sẽ không để cậu Đạt gặp chuyện.
“Sao con mình tôi thấy nó cứ sao sao.” Khuê để ý con mình mấy ngày tiếp theo thì nó vẫn im ru như cũ, nó chỉ thi thoảng nhìn cô rồi lại tiếp tục chơi với cái món đồ chơi yêu thích của nó là một cái lục lạc bằng tre chứ hiển nhiên không hề cười một cái. Chính Lành cũng nhận ra, hồi trước nó còn cười đôi chút chứ giờ càng lớn càng thấy nó không thèm cười hay có phản ứng với mọi thứ luôn. Mặc dù nó đeo má cũng dữ lắm, xa một chút là khóc rồi nhưng mà nó vẫn nhìn rất lạ, nó không giống mấy đứa nhỏ của người ta, điển hình nó không hề giống với anh nó.
“Em cũng cảm giác hình như nó không lanh như thằng Đăng.” Lành vừa nói vừa thử kêu con mình xem, nhưng mà khi nàng kêu thì nó cũng nhìn nàng một cái rồi thôi, chỉ có Minh Đăng hễ kêu tới tên nó là cười toe toét.
Khuê ẵm Minh Anh lên, cô đang nghi ngờ liệu có phải do lúc trước con bé đẻ non cộng sanh nó ra trễ nên nó mới bị như vậy hay là không. Quan sát kỹ cách con mình chơi đồ chơi thêm một chút nữa, con bé vẫn lặp đi lặp lại một vài hành động như là lắc lắc lục lạc hai cái rồi lại thi thoảng dùng tay gõ vào lục lạc thì Khuê càng nhận định chắc chắn con mình có vấn đề vì không có một đứa nhỏ nào trong tuổi hiếu động này mà chỉ ngồi im rồi làm tới làm lui có nhiêu đó hành động. Do nó còn nhỏ quá nên ít ai nhận ra, chứ mà chịu quan sát tí là biết ngay con bé đang không ổn.
Đêm đó, Khuê ngồi trước bàn trong phòng, cô tự mình lấy giấy và viết ra để gửi thư hỏi thầy thử xem là những triệu chứng đó thì có phải con cô bị gì hay không. Giả sử nó bị như vậy thì phương pháp nào điều trị tốt nhất để nó sớm có thể trở về một đứa nhỏ bình thường.
Ngòi viết cứ liên tục di chuyển trên giấy để lại trên mặt giấy là từng dòng chữ tiếng Pháp được viết bằng mực tím. Sau khi viết xong, Khuê gấp nó lại làm tư rồi nhét vô một bao thư đợi ngày mai đi gửi vì chuyện này cũng gấp lắm rồi.
——
Hổm rài bệnh nó vật tui quá, từ từ tui bù chương sau nha?