Kiếp Chồng Chung

Chương 102


Bạn đang đọc Kiếp Chồng Chung – Chương 102

Hai tuần trôi qua, Tú đã trở về nhà của Khuê để nghỉ ngơi và có thể đi tới lui được bằng cách đi cà nhắc. Ngồi xuống cái ghế trong bàn ăn, Tú chậm rãi ăn từng miếng cơm cho có lệ vì tâm trạng cô hổm rài không được tốt. Nguyên nhân có lẽ là do cô cứ mãi nghĩ về cha má, cô không tài nào thôi nghĩ về những thứ mà họ từng làm trên người cô. Phận làm con, Tú chỉ biết nhẫn nhịn, cô vẫn mãi im lặng cam chịu như vậy cho tới gần hai chục năm trời. Ai nói nhà giàu là sướng đâu, chỉ có trong hoàn cảnh của Tú mới hiểu rằng cô đã khổ tâm như thế nào.

Chiều tới, Khuê vẫn đang ngồi xới ít đất trồng cây bỗng dưng cậu Đạt gấp rút tới nói cô phải quay lại Pháp nhanh vì lính đang ập tới bắt cô để phán tội tử hình. Khuê còn đang hoang mang chẳng biết chuyện gì thì cậu Đạt đã vội vã kéo cô lên xe để lại mọi người trong nhà đều nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu.

“Chuyện này để con giải thích sau, má đừng kéo út Khuê nữa, để nó đi gấp kẻo không kịp đó má.” Cậu Đạt gấp tới nỗi quần áo của Khuê cũng chỉ gom đại vài bộ. Ngồi trên xe, Khuê ngoái lại nhìn người con gái cô thương đã chạy theo ra tới cửa để nhìn cô, “Anh Đạt, ngừng xe lại, em không đi đâu hết.” Khuê sẽ mở cửa xe để nhảy ra nếu như cậu Đạt không ngừng xe. Cô muốn đưa Lành theo, cô không muốn bỏ nàng lại để cam chịu cái nơi đầy rẫy đau thương này nữa.

“Út Khuê làm ơn nghe anh. Anh đã cố gắng sớm nhất rửa oan cho nhà mình nhưng mà bên đó không tha cho em, người ta đang kéo lính tới bắt em. Em thương người và nhất là thương cô bé kia thì đi đi, đi vài năm rồi về. Anh hứa anh sẽ bảo vệ má con cô bé đó, em đừng lo.” Cậu Đạt gấp rút vừa lái xe vừa nói, cậu không thể nấn ná lâu nữa vì sớm thôi lính sẽ vây kín khu này, lúc đó chuyện cậu đưa Khuê tới cảng Sài Gòn là điều bất khả thi.

Ở nhà, mọi người ai nấy tâm trạng cũng như lửa thiêu đốt, cậu Vĩnh ngồi đó kể toàn bộ sự tình để mọi người ứng biến vì họ mục đích chỉ đến để kiếm bắt Khuê, nếu như không có Khuê thì họ sẽ đi thôi.

Quả nhiên khi Khuê đi chỉ chừng nửa tiếng thì lính bắt đầu ập tới, bọn chúng đọc lệnh bắt Khuê vì tội cố ý giết người và tội hành hung khiến cho ông cai tổng tức tối muốn đứng lên nói phải quấy với chúng thì đã vợ mình ngăn lại vì bà sợ chồng bà nóng giận lên thì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Tới cả cậu Phong hay Tú đang ở đây cũng đều im lặng tránh cho sự việc phát sinh thêm nghi ngờ.


“Mấy người mau khai ra phạm nhân ở đâu, nếu như không khai báo rõ tường tận thì mấy người cũng sẽ bị bắt vì tội đồng lõa.” Sĩ quan người Pháp bắt đầu cậy quyền cất cái giọng An Nam lơ lớ để ức hiếp người nhà của Khuê, miệng thì nói bắt cô nhưng mà mắt lại nhìn tới những bộ bàn ghế và cả những tấm hoành phi được làm bằng gỗ quý của nhà Khuê.

“Nó qua lại đó gần nửa tháng nay rồi, mấy ông muốn bắt là bắt cái gì. Với lại nhà tôi từ nó rồi.” Bà Liên giả vờ một mực không ưa Khuê, bà nói giữa bà và cô không còn can hệ gì nữa để mong cho đám lính này sớm rút lui. Nếu như bà cứ mãi bênh vực con bà như vậy thì bọn chúng sẽ biết Khuê là điểm yếu của mọi người, lúc đó bọn chúng sẽ lấy người nhà ra để uy hiếp Khuê lộ mặt.

“Bà nói mà tôi tin sao. Tôi mới thấy còn lảng vảng mấy ngày nay mà bà nói con bà đi gần nửa tháng nay.”

“Đó là con bé này chứ không phải con Khuê.” Bà Liên chỉ sang Tú, do Tú và Khuê hai người có vóc dáng y như nhau kèm theo cách mặc đồ cũng y vậy nên nếu như tên sĩ quan này có bắt bớ thì cũng sẽ nghĩ là hiểu lầm.

“Tôi cảnh cáo bà, nếu như bà không nói sự thật thì đừng có trách.”


“Không tin thì cứ xét nhà, khỏi nói nhiều.” Lành im lặng từ nãy tới giờ cũng lên tiếng. Nhà này là Khuê và nàng đứng tên, giấy tờ đất đai cũng là cả hai đứng nên nàng là chủ gia, nếu như đám người này vẫn khăn khăn đổ tội cho nhà nàng che giấu thì nàng sẽ cho xét, nếu xét không có thì đừng trách. Mặc dù nàng tin Khuê không làm sai, nhưng hiện tại nếu như tỏ ra lo lắng cho cô quá nhiều thì Khuê càng có chuyện lớn, thôi thì tùy cơ ứng biến, hy vọng Khuê sẽ tới cảng an toàn. “Nếu xét không có thì các ông tính sao. Nhà tôi không phải là cái chợ mà các ông muốn xét thì xét.”

“Không có thì tôi bỏ qua, còn nếu có thì tôi tịch thu hết toàn bộ tài sản vì cái tội bao che tội phạm.” Tên sĩ quan với bộ râu xồm xoàm cùng vóc dáng cao to khi đối diện với Lành quả thực là một sự chênh lệch quá lớn, nhưng không vì sự chênh lệch đó làm cho Lành sợ, ánh mắt nàng hừng hực lửa giận nhìn hắn chứ không phải là một ánh mắt trong veo như xưa nữa.

“Được, cứ xét.” Lành vô cùng quả quyết và đang tỏ ra thái độ tức giận khi vô duyên vô cớ bị vạ lây nên đám người kia cũng có chút cảm giác liệu có thật sự cả nhà đã cắt đứt quan hệ với Khuê hay không.

Sau một hồi lục xét khắp căn nhà thì chẳng thấy Khuê đâu, mọi thứ từ tủ quần áo cho tới hộc tủ cũng bị lục tung lên y như rằng bọn chúng đang muốn kiếm tiền và vàng chứ không phải là kiếm Khuê.

“Tôi đã nói không có, giờ các ông còn muốn kiếm gì ở đây nữa. Mau đi đi, để cho con tôi còn được ngủ.” Lành ẵm lên Minh Anh khi con bé bị giật mình vì tiếng ồn mà đám lính này đã tạo ra.


“Về.” Tên sĩ quan kia mặc dù thèm thuồng những thứ gỗ quý ở đây lắm, nhưng vì không có cái cớ nên đành nuối tiếc ra về.

Sau khi nhìn đám người đó đã đi rồi thì mọi người trong nhà mới như thả được cục đá nặng trịch đang ôm nãy giờ khỏi người, ai nấy đều thở phào ra một hơi, kể cả một người bình tĩnh như Lành từ nãy đến giờ cũng ngồi thụp xuống ghế. Một phần là nàng sợ sẽ bị lộ và một phần nữa nàng đang lo cho Khiê vì nàng sợ liệu cô có an toàn hay là không khi ra tới cảng.

Xe cứ chạy như vậy không ngừng nghỉ thì tới rạng sáng cũng tới nơi. Khuê được cậu Đạt dúi vào tay một xấp tiền rồi thúc giục cô mau chóng lên tàu vì tàu đã sắp chạy, nếu như chậm trễ nữa thì cô sẽ bị bắt lại, lúc đó càng ảnh hưởng tới người nhà.

Khuê rưng rưng nước mắt nhìn anh trai, cô ôm cậu Đạt một cái thật chặt xong thì bịn rịn rời đi. Rõ ràng gia đình cô không phải là như thế này, gia đình cô đang rất hạnh phúc kia mà.

Tàu nhanh chóng rẽ nước rời bến, làn khói đen kịt phả lên bầu trời xanh, Khuê đứng ở lan can nhìn hình bóng anh mình ngày một nhỏ dần, lúc đó thì cô nhận ra chỉ vì một phút bốc đồng thù hận của cô nên mới gây ra nông nỗi này. Nước mắt thi nhau rơi hòa vào dòng nước lạnh ngắt, Khuê thầm mong cả gia đình sẽ an toàn mà đợi cô trở về. Thầy giáo của Khuê là một giáo sư có tiếng tăm, nên khi tới Pháp cô sẽ nhờ ông ấy giúp đỡ cô, cô không tin cái ác sẽ luôn luôn chiến thắng.

“Biết lắm nó sẽ trốn trước. Con đã tính sẵn hết rồi, thứ con mong muốn chính là lúc nó trốn đi chứ không phải lúc nó còn ở đây.” Hải nằm trên giường với cơ thể lặc lìa nhưng vẫn cố gắng cười vì kế hoạch đều nằm trong dự kiến, cậu ta biết Khuê kỳ này chỉ có nước chết mà thôi.


Những ngày lênh đênh trên biển là những ngày lòng Khuê như lửa đốt, không ngày nào cô ngủ yên khi mà những ác mộng cứ thi nhau bủa vây cô. Sau một thời gian thì tàu cũng sắp cập bến, nhìn bờ không còn xa nữa thì Khuê nhanh chóng trở về phòng để lấy hành lý. Bỗng có tiếng hô lớn, mọi hành khách cũng đi ra ngó nghiêng thử thì được phục vụ chạy lên báo rằng khoang nhiên liệu đã bị cháy và lửa sẽ sớm cháy lan đến khoang này, hành khách mau chóng đi ra ngoài lấy thuyền cứu sinh để bơi vào bờ.

Khuê nghe thông báo xong thì cô cũng gấp rút chạy ra ngoài, lửa ở bên ngoài cũng bắt đầu táp tới từng đợt nóng rát da thịt vì nó ập tới ngày càng gần, từ mùi lửa cháy khét Khuê còn nhận ra là mùi dầu lửa nồng nặc xung quanh phòng cô. “Mau chạy đi, tàu sắp nổ rồi.” Phục vụ thúc giục mọi người mau chóng ra bên ngoài, mọi người ai nấy cũng lần lượt đi ra nhưng chỉ tới lượt Khuê là bị gặp trục trặc là bỗng dưng cửa phòng của cô bị khóa ngoài, dù cho cô có gào thét cách mấy cũng chẳng ai nhận ra vì họ đều bận cho việc thoát khỏi cái chết.

Khuê dùng hết sức đạp cửa nhưng cửa vẫn cứng ngắc y như là bên ngoài có vật chặn lại vì cô cứ dùng hết thứ này tới thứ kia để đập nhưng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ được mở ra. Khói đen mù mịt xộc vào phòng, phục vụ cũng đi gõ thử cửa để xem là còn ai hay không, Khuê ở đây cũng nói vọng ra nhưng mà phục vụ lại chạy đi do lửa đã tới rồi.

Tàu bắt đầu nghiêng ngả, khói cay xộc thẳng vào mũi và mắt của Khuê khiến cho cô không thể nhìn thấy gì. Vơ lấy cái vỏ gối, Khuê dùng toàn bộ số nước mình có ở trong phòng đổ lên khăn để cô có thể cầm cự được chút nữa.

Dùng hết toàn bộ sức lực để lần nữa đạp vào cửa mong cho cái thứ chặn cửa kia sẽ văng ra, may sao cửa đã mở, hơi nóng hừng hực làm Khuê choáng váng. Cô loạng choạng chạy theo hướng dẫn ra boong tàu, ở bên ngoài mọi người hầu như đã lên thuyền nhỏ rời khỏi con tàu này hết, trên tàu chỉ còn sót lại vài người do là họ là những thuyền viên cuối cùng ở lại để giúp hành khách thoát khỏi an toàn, lúc đó sẽ tới lượt họ.

Những người đứng đó thấy Khuê thì rất ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng cũng thu xếp cho cô lên thuyền nhỏ. Khuê vừa lên thuyền cùng bọn họ, thuyền nhỏ từ từ thả xuống nước, nhưng thuyền chưa kịp chạm tới mặt nước thì tàu lớn đã bắt đầu phát nổ. Một tiếng nổ lớn kinh hoàng phát lên và kết cục chiếc thuyền nhỏ ấy đã vỡ tan tác không còn chút tung tích. Có lẽ, chỉ có một mình nhóm của Khuê là gặp chuyện không may ấy…mọi thứ diễn ra quá nhanh, tới cả nhóm người đang viện trợ ở trong bến cảng cũng bàng hoàng nhìn ra vì lửa đã bao phủ toàn bộ con tàu và nó bắt đầu chìm vào lòng đại dương sâu thẳm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.