Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 4: Tiểu Hí
“Uỵch”
Trên bầu trời, không gian bỗng bị xé toạc ra, cùng theo đó là một bóng nhân ảnh rơi uỳnh xuống đất.
Hạ Phàm cau mày chặt, thầm kêu đau đớn vài tiếng. Rồi sau đó liền đưa mắt nhìn trọn chỗ trước mắt một lần.
Lúc sau, hắn mới âm thầm cảm thán nơi này quả thật giống như Bồng lai tiên cảnh vậy, cứ tìm đại một gốc là liền thấy mấy bóng thú vật đang hào hứng chạy tới chạy lui đùa giỡn, cây cối lại xanh tươi um tùm. Tựa như những lời của lão Long hoàng lúc nảy đều là giả dối cả, những con vật trong đây cơ bản không có bị nhốt, mà là đang sống thoải mái vô cùng.
Nhưng Hạ Phàm cũng không hề hoài nghi lời nói của lão Long hoàng là giả. Dù gì thì thông qua một ít chỉ dẫn mà lão ấy đã truyền sang não của mình lúc tống mình qua đây, đại khái là hắn cũng biết được tại sao tình cảnh lại trong thoải mái đến như thế này.
Tóm lại là, Vạn Thú giới này đã trải qua vạn năm kể từ lúc nó bắt nhốt những sinh vật đầu tiên vào trong đây, những năm đầu có những loài dị chủng cố gắng tìm mọi cách thoát ra ngoài, được tự do. Nhưng cứ mỗi lần như thế, thì bọn chúng lại càng tuyệt vọng, vì Vạn Thú giới này, thực sự là không hề có lối ra bên ngoài.
Cho dù mạnh như Long hoàng hay một số linh thú đỉnh cấp khác cũng không thể thoát được, bởi vậy mà chúng nó liền buông xui, xem như là sống ràng buộc trong một thế giới không kém phần xinh đẹp này.
Qua vạn năm, những loài sinh vật mạnh mẽ kia dần nhận ra rằng, cách tốt nhất để sống tốt trong thế giới này là tạo ra những sinh vật mới. Chỉ như thế thì bọn chúng mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày với lũ con nhỏ, hơn nữa đấy cũng xem như là một cách duy trì nòi giống, huyết mạch mạnh mẽ của mình. Sống vậy xem như cũng không tồi.
Hết thảy như vậy, từ giãy dụa cho đến an phận sống yên ổn. Trải qua vạn năm, rốt cuộc Vạn Thú giới cũng dần trở nên an bình, vui tươi trở thành một thế giới của vạn thú.
Nhưng, nếu thế thì tại sao một vị Long Hoàng như Hoàng Long lại nhờ vả hắn giúp đỡ ông ta gỡ bỏ phong ấn của Vạn Thú Giới?
Chuyện này hắn thật có phần không rõ lắm, vì dường như lão đã cố tình che dấu nó khi truyền cho hắn một phần chỉ dẫn.
…
Hạ Phàm đi dọc một ngọn núi, rồi lại băng qua một con sông dài, nước chảy cuồng cuộn.
Một ngày đi đường mệt mỏi, nếu như hắn không phải mới đột phá Kiếm Sỉ năm giai thì chắc có lẽ đã rã rụng đôi chân ra vì mệt rồi.
Vừa mới tiến giai, thân thể kiếm sĩ sẽ được dự trữ một luồng kiếm khí đậm đặc, dùng để chậm rãi thích ứng cảnh giới. Nhờ vậy, nên Hạ Phàm mới có thể hoàn thành lộ trình vất vả này, thành công đi đến nơi mà lão Hoàng Long đã nói.
Đứng trên một bờ đá cao, hắn phóng mắt ra trước mặt, đôi mày cau chặt. Không chắc lắm lẩm bẩm:
– Đây là nơi mà lão ấy nói?
Nơi mà Hạ Phàm thấy trước mặt, là một vùng đất rộng lớn, bốn phía được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp núi đá cao nhọn. Ở gần hơn nữa là từng vòng tròn bát quái kỳ lạ, không theo quy tắc nào mà luôn xoay tròn ở đó, từng luồng linh khí nhàn nhạt màu lam cũng từ đó khuếc tán ra không ngừng, cả khu vực như được bao phủ bởi một tầng sương mù linh khí.
Ở giữa có một bệ đài cao, trống trơn.
Hạ Phàm đi lại gần, tay nhẹ chạm lên, thì liền rụt lại.
Cảm giác như chạm vào nham thạch nóng bỏng, Hạ Phàm có chút khổ sở xoa tay, nhớ lại một câu mà lão Hoàng Long đã nói:
– Bệ đài ở giữa nơi đó chính là chìa khoá giải bỏ phong ấn của Vạn Thú giới, có tên là Vạn Thú linh hồn trận. Mà các vòng bát quái xung quanh, được gọi là Vạn Thú kết tinh trận. Chỉ cần ngươi phá huỷ bệ đài, rồi luân phiên vô hiệu hoá các vòng bát quái, thì phong ấn của Vạn Thú giới sẽ bị huỷ, đến lúc ấy ta sẽ có thể ra ngoài, bọn kia cũng vậy. Nhưng hãy nhớ là, Vạn Thú linh hồn trận có thể công kích, thực lực thì ta không rõ, nhưng chắc là không thua ta bao nhiêu. Bởi vậy, ngươi hãy cố gắng trong thời gian nhanh nhất phá huỷ nó. Yên tâm, phòng ngự nó rất yếu, chỉ cần Kiếm Sĩ bốn, năm giai tuỳ tiện chém chục phát cũng đủ làm nó banh rồi.
Nghĩ tới đây, Hạ Phàm lại liếc sang một chóp đá hình rồng ở đằng xa, chính nó là thứ ngăn cản Hoàng Long lão hoàng vào đây.
Nó được gọi là Ngự Thú thạch.
…
Tay cầm mộc kiếm, tay phóng kiếm khí, hai mắt nhìn thẳng bệ đài. Hạ Phàm đứng đó một lúc lâu, kiếm khí liền nhàn nhạt toả ra, mộc kiếm cũng bị bao phủ bởi kiếm khí màu xám tro nhạt. Từ đó, kiếm run lên, kiếm khí xao chuyển, một kích như xà liền tung ra.
“Vù”
Xé gió lao đi, một kích này là cực hạn của Hạ Phàm, chứa đầy đủ sức mạnh mà hắn có thể phát ra được.
“Choang”
Kiếm gỗ chạm vào bệ đài, một tiếng thánh thót liền vang lên, hoa lửa bay tung toé, kiếm khí bị chấn tan. Hạ Phàm thở hộc, lầm bầm:
– Một kiếm cực hạn vậy mà không chém nó được một vết rạn? Lão Long Hoàng kia có nói đùa về sức phòng thủ của nó không thế? Cứng như này mà nói tuỳ tiện một tên Kiếm Sĩ bốn năm giai cũng chém cho nó banh được à?
Lúc này là lúc cần tĩnh tâm, Hạ Phàm lại xuất kiếm khí, mộc kiếm tiếp tục loé.
“Vù”
Kiếm lại vung ra, nhưng kiếm khí lại bị chấn tan, hoa lửa tiếp tục toé lên.
“Đệch”
Thầm mắng bệ đài quá rắn chắc, không như lời lão Long Hoàng nói. Rồi bỗng Hạ Phàm trừng mắt. Kiếm khí dồn vào hai chân, bật mạnh, thân thể như một con khỉ bay ngược ra sau.
“Vèo”
Một cỗ hoả công cùng lúc cũng bay tới, hướng phía Hạ Phàm đang bay mà công kích.
Ngọn hoả công trông như dung nhạm được tinh luyện, nóng đến sôi trào, hoa lửa vờn quanh nó tạo nên một cảnh tượng nóng bỏng vô cùng.
Nhiệt độ xung quanh như bị đun sôi.
“Phụt”
Một tiếng trầm thấp vang lên, góc áo của Hạ Phàm bị thiêu đột một mảnh, làn da cũng bị đun đến bỏng rát.
Nhưng may mà không trực tiếp bị đòn này oanh trúng, Hạ Phàm thở hồng hộc ngã xuống đất. Tựa như hữu kinh vô hiểm, mồ hôi chảy ròng, thầm than:
– Vạn Hoả linh hồn trận này như thế mà lại kinh khủng thật, vừa rồi mình tránh nhanh thế mà vẫn bị nó thiêu mất một lớp da, Ối cha.
Nhìn lớp da rát bỏng, Hạ Phàm nhíu mày lôi ra từ trong ngực áo một bình Lục Tuỷ linh dịch, há mồm đớp luôn một ngụm to. Lớp da bị rát liền chậm rãi liền lại, cơn rát cũng tiêu tán đi không ít.
Lục Tuỷ linh dịch này Hạ Phàm luôn mang theo bên mình, từ lúc đi theo Y Y cho đến khi bị tống vào đây. Hạ Phàm cứ lâu lại đem nó ra mà sử dụng, thể lực cùng tinh thần được hồi phục không ít.
Nếu không nhờ có nó, thì chắc gì hắn đã đến được nơi này, rồi còn lại còn thừa kiếm khí để đánh cái bệ đài?
“Vù Vù”
Bệ đài sau một đòn suýt làm Hạ Phàm chịu thương nặng thì không hiểu sao lại im re. Nhưng Hạ Phàm vẫn không buông lơi cảnh giác, hắn cất Lục Tuỷ linh dịch còn gần ba phần vào.
Rồi lại cầm mộc kiếm lên, kiếm khí lại toát ra. Bất quá hắn lại không mau chóng đánh tới, mà lại xoay người đến chỗ các vòng bát quái…
…
Trong một cánh rừng sâu, hoang dã.
Một đám thú đang tụ tập với nhau, ríu rít nói chuyện gì đó. Nhưng nghe chỉ toàn thú ngữ, một ít âm thanh nhân loại cũng không hề có.
Một con Tinh Tinh sừng tê gãi gãi đầu, ngồi phịch dưới đất, cất tiếng ồm ồm nói với mấy con thú khác:
– Tụi bây, vừa rồi có thấy một thằng nhãi khỉ mặt dê đi vào cấm địa Vạn Thú giới không? Tau thì thấy nó đi vào đấy, lại còn vào được nữa chớ!
“Ồ”
Đám thú tò mò nghểnh tai nghe, một con thú có thể vào được cấm địa ư? Điều này đúng là thật làm cho bọn chúng bị hấp dẫn.
Một con quạ mặt đen xì, đậu trên một cành cây xà sát đất, nói:
– À, mi nói cái con khỉ mặt ngựa kia hả? Ta đúng là có thấy nó đi vào cấm địa, nhưng hình như ẻo rồi. Ta thấy nó tự dựng bị bốc hơi luôn!
“Ồ”
Một con sư tử bờm vàng, có niên kỷ khá cao, chen miệng vào:
– Gì chứ, cấm địa là nơi có thể tuỳ tiện đi vào sao? Chắc là tụi bây nhìn nhằm rồi, mắt bị nòng nọc rút hết tròng đen rồi!
“Ta khinh đấy”
Bỗng đâu từ trên cao, một con hồng mã hai cánh phi thân lại, đáp bên cạnh đám thú, thở “hộc hộc”, nói:
– Tía ta vừa nói, thằng kia không phải là thú, nên mới được đi vào cấm địa.
“Hả”
Quạ ngạc nhiên, hì hì cười:
– Tiểu Hí, tía ngươi đùa ngươi á! Trên đời này làm gì có con vật nào không phải thú chứ?
Tinh Tinh sừng tê tiếp lời
– Ừ, thằng kia rõ ràng là khỉ dê mà? Mặc dù giống đó rất ít khi lộ mặt với tụi mình, nhưng nó vẫn là có mà? Chắc là thằng kia ở hang nó buồn quá, đi ra chơi ý mà! Mà chơi dữ nữa lại chui vào cấm địa luôn! Hé hé, tụi bây, nói nhỏ he, bộ trong cấm địa có bọ ngựa đại tỷ hả?
“Phi”
“Phi”
“Phi”
Một đám thú đồng loạt giơ trảo thối, làm Tinh Tinh đỏ mặt cười khì khì.
Tiểu Hí nhìn đám thú này, bất đắc dĩ giải thích:
– Ta nói thật mà, tía ta nói tên kia là một tên… cái gì mà nhân loại ấy. Hắn được lão sư đem vào đây, để giúp chúng ta được tự do..
“Chúng ta có đang bị nhốt à?”
Tinh Tinh khó hiểu hỏi.
“Ờ, thì là…ai biết”
Tiểu Hí ngượng ngượng đáp.
Còn Quạ đen lại nói:
– Lão sư, lão sư sao đem hắn vào đây vậy? Đem từ đâu? Mà nhân loại là rì vậy? Thú hiếm trong hồng sách hả?
Tiểu Hí cũng không rõ, nhưng lại nói những gì mà lão Tía nó nói:
– Lão tía ta nói, chúng ta đang sống trong một thế giới cách biệt với thế giới bên ngoài. Lão sư muốn chúng ta được tự do, nên đã sử dụng rất nhiều sức lực để tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Lần này thì may đã tìm được một tên, là nhân loại. Nhân loại có thể ra vào cấm địa thoải mái, mà bên trong cấm địa chính là thứ đang khiến chúng ta bị cách ly với bên ngoài.