Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 5: Vạn Thú kết tinh trận
“Trên trời sao đêm dằng dặc sáng
Mặt đất lưa thưa đám cỏ già…”
Một cánh rừng già, vang vọng lên một khúc hát phiền muộn, tựa như vang vọng khắp cả Vạn Thú giới. Truyền đến tai lũ thú, làm bọn nó khẽ hoảng, chạy loạn về hang. Còn truyền đến tai Hạ Phàm, hắn vẫn đơ ra không làm gì.
Vì cơ bản lúc này hắn đang tìm cách vô hiệu hoá gần 18 cái Vạn Thú kết tinh trận.
Lão Long Hoàng nói sau khi phá huỷ Vạn Thú linh hồn trận, rồi luân phiên vô hiệu hoá Vạn Thú kết tinh trận thì phong ấn sẽ được phá. Nhưng Hạ Phàm đã không phá nổi Vạn Thú linh hồn trận, thì tốt nhất là vô hiệu hoá mấy cái vòng bát quái này trước. Dù sao thì lão Long Hoàng cũng không có nói là nhất định phải phá huỷ bệ đài trước.
Vạn Thú kết tinh trận thoạt nhìn chỉ là một cái vòng bát quái thông thường, lúc nào cũng toả ra linh khí nhàn nhạt. Nhưng sau một lúc quan sát kỹ, Hạ Phàm thấy bên rìa của nó có rất hiệu hạt châu kỳ lạ, mang một màu lam ảm đạm.
Đưa tay chạm vào, một cảm giác lạnh rét truyền tới tay, làm Hạ Phàm khẽ cau mày, thầm nghĩ Vạn Thú linh hồn trận là trận pháp Hoả hệ, còn cái này lại là trận pháp Băng hệ, hiển nhiên là hai hệ tương khắc với nhau! Sau chúng lại có thể hợp thành một trận pháp phong ấn?
Điều này thật khó hiểu!
“Ừ”
Bỗng bệ đài kêu lên một tiếng, Hạ Phàm khẽ sững người, ánh mắt loé sáng nhảy phốc sang một bên.
“Phụt”
Mặt đất bị đốt thành một mảng đen, Hạ Phàm lau mồ hôi, thầm khen phản xạ của mình thật nhạy. Vừa rồi nếu không phải cơ thể cảm thấy run nhẹ thì chắc gì hắn đã nhận biết sẽ bị Vạn Thú linh hồn trận công kích bất chợt.
Mộc kiếm vẫn còn bảo lưu kiếm khí, Hạ Phàm lúc nảy thử sử dụng để chấn tan đòn hoả công của bệ đài, nhưng cách biệt thực lực lại quá lớn, làm ộc kiếm chỉ đỡ được nửa đòn thì liền bị chấn thành tro.
Lúc này vừa phải vô hiệu hoá 18 Vạn Thú kết tinh trận cùng cực lực đề cao cảnh giác đối với những đòn công bất ngờ của Vạn Thú linh hồn trận. Hạ Phàm tinh thần đề thăng đến cực hạn bản thân, cơ thể căng cứng tột độ.
Mắt quan sát những hạt châu màu lam, mà theo như lời lão Long Hoàng nói thì đó “Tiểu khí châu”, chuyên dùng để bổ sung linh khí cho các loại trận pháp lớn.
Nói vậy là vì, tuy gọi là tiểu nhưng thực chất tiểu khí châu linh khí bên trong là cực kỳ nồng đậm, so với một kiếm giả cấp bậc Kiếm Linh còn cao hơn không ít, bởi vậy nó mới được sử dụng trong các loại trận pháp lớn. Còn những loại trận pháp vừa và nhỏ, sử dụng “Tiểu khí châu” chỉ tổ hao phí tiền bạc, mà thay vào đó lưu khí châu sẽ được sử dụng.
Cao cấp hơn tiểu khí châu là khí châu, chính là loại vật lực được sử dụng để cung cấp linh khí cho “Giới”, mà điển hình là Vạn Thú giới này cũng đang được khí châu cung cấp linh khí toàn phần, ở hai phương là Đông và Bắc.
Hạ Phàm theo như lời của lão Long Hoàng, tay thận trọng chạm vào tiểu khí châu, rồi cẩn thận xoay nhẹ nó.
“Rịch”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Hạ Phàm nhẹ nhàng đem tiểu khí châu ra, để lên mặt đất. Rồi tuần tự làm lại quá trình mà mình vừa làm, làm đến thêm 17 lần nữa.
Cứ thế sau vài phút, trên mặt đất đã có 18 viên tiểu khí châu màu lam ảm đạm. Tiểu khí châu là chắc là đã sử dụng khá lâu, nên linh khí gần như sắp khô héo. Bất quá Hạ Phàm cũng hiểu, tiểu khí châu này sử dụng gần vạn năm mà chỉ mới gần hết linh khí, thì e là để nó cạn hết, ít nhất cũng phải mất thêm gần vạn năm nữa.
Vạn Thú kết tinh trận bị Hạ Phàm lấy hết tiểu khí châu, thì liền chuyển sang màu sạm tối, linh khí bị mất hết, vòng bát quái liền thụt xuống đất một thốn. Chứng tỏ nó đã bị vô hiệu hoá.
Tiếp tục với các Vạn Thú kết tinh trận còn lại, Hạ Phàm đã có lần đầu, nên lần thứ hai, rồi thứ ba, thứ bốn tất nhiên là đều thuận lợi lấy những viên tiểu khí châu ra.
“Phù”
Nhìn những vòng bát quái đã thụt xuống toàn bộ, rồi lại nhìn hơn trăm viên tiểu khí châu xung quanh, Hạ Phàm ánh mắt bỗng mê ly.
Mấy viên tiểu khí châu này, ở bên ngoài tuy hắn không biết giá cả bao nhiêu, nhưng chắc rằng sẽ không thể nào rẽ được.
Một viên khí châu có linh khí hơn cả một kiếm giả Kiếm Linh, tựa hồ là rất trân quý. Với chừng này tiểu khí châu, Hạ Phàm có đem bán thì giàu lên là việc khó tránh khỏi. Đến khi đó, với nhiêu ấy tiền lực, Hạ Phàm muốn mua sắm linh dịch, được phẩm cao cấp để tiến giai là đều không khó chi.
Nhưng Hạ Phàm lại thở dài, hắn lấy đâu ra vật để chứa mấy viên khí châu này đây?
Phải chi hắn có một cái Không gian giới chỉ, hay Đai bố không gian thì hay rồi! Cần gì phải vắt não lên thế này, khổ cái thân kiếm sĩ năm giai của hắn.
Trí tưởng tượng bay xa, Hạ Phàm liền choàng tỉnh lại, nhớ ra là Vạn Thú linh hồn trận vẫn còn đó, nên kiếm khí lại toả ra tạo thành một lớp giáp hộ thể cho hắn, chân bước từ từ về phía Vạn Thú linh hồn trận, đồng thời để cao cảnh giác, không dám lơ là đề phòng những đợt công kích bất ngờ của bệ đài. Vắt óc lên suy nghĩ cách để phá huỷ chiếc bệ đài này.
Sở dĩ hắn chọn đi vô hiệu hoá mấy cái Vạn Thú kết tinh trận trước là vì, con người lúc nào cũng thế. Với hai áp lực, ngươi chọn một hay là hai thì cũng đều chịu áp lực, nhưng chí ít một so với hai vẫn dễ thở hơn nhiều, đỡ phải phiền muộn hơn nhiều.
Không dám lại quá gần Vạn Thú linh hồn trận, Hạ Phàm đi vòng quanh nó, dán mắt lên nhìn thật kỹ những chỗ mà hắn nghĩ là yếu nhất của bệ đài. Hòng tìm nơi lý tưởng để chém nó…
“Này”
Bỗng hắn khẽ nhếch miệng cười, nhìn vào một chỗ hơi trũng của bệ đài, tự nói:
– Chỗ này trũng vào, nghĩa là nó vốn lúc đầu không bị trũng. Như vậy thì chứng tỏ là nó đã từng bị người khác công kích ở nơi đó. Vậy thì chắc chắn chỗ đó sẽ mềm hơn mấy chỗ khác. Ha ha, được rồi, chém nó…