Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 3: Vạn Thú giới
Hạ Phàm phun ra một ngụm nước bọt toàn là khói, hừ hừ trừng mắt con trùng điên, nói không ra hơi:
– Tin ta đem ngươi đi hầm canh trùng không!
Y Y còn đang định nói gì thì đột nhiên cái lỗ đen thần bí bất ngờ rú lên một âm thanh kỳ quái, như tiếng của ngưu hống mà lại giống tiếng rống của cự long trong truyền thuyết, xen lẫn đâu đó còn có vài loạt thanh âm khác nhau cùng vang ra, tựa hồ trong cái lỗ ấy có nhốt hàng chục, hàng trăm con thú vậy.
Hạ Phàm mặt biến sắc, hấp tấp dồn kiếm khí vào chân, bay ngược ra sau.
Y Y còn hoảng hơn, nó cảm nhận trong cái lỗ đó còn có một nguồn uy áp tổ tiên cực kỳ khủng bố, làm cho sắc mặt nó biến ảo không ngừng. Nó dường như nhận thấy một thứ gì đó gần gũi không tên, từng giọt máu rồng trong cơ thể cũng rôi lên ùng ục. Rồi sau đó ánh mắt nó bỗng sáng quắc, một luồng sáng hoàng kim từ mắt nó toé ra. Y Y liền đơ cứng, như mất hồn thì thào như nói:
– Tiểu tử, ta cần ngươi giúp đỡ.
– Y Y, ngươi…
Y Y đưa mắt nhìn Hạ Phàm, giải thích:
– Yên tâm, ta chỉ mượn xác của nó một lúc, nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn ta từ đâu xuất hiện, thì thực ra ta chính là từ trong cái lỗ đen mà ngươi nhìn thấy lúc nãy đi ra. Ta bị khốn ở đó đã gần một vạn năm rồi, tịch mịch cũng đã nếm đủ, bất lực cũng chẳng thể làm gì. Suýt nữa nếu ngươi cùng con tiểu long này không đến thì chắc là ta đã tự diệt mình mất rồi.
Trong lòng chấn động, Hạ Phàm không thể nào ngờ được người nhập hồn vào con trùng kia là một vị “cổ nhân” sống lâu đến vậy. Cách đây vạn năm bị khốn, tựa hồ cũng đã sống hơn vạn năm. Hơn nữa hắn còn biết một điều…con trùng không ngờ đúng như lời nó khoác lác, là một con rồng.
Xưa nay hắn vốn không nghĩ Y Y là rồng, vì cơ bản trên đời này có con rồng nào vô sỉ như nó? Với lại, có con rồng nào mà thực lực chỉ mới ngấp nghé hơn Hạ Phàm chỉ với một thân tu vi Kiếm sĩ năm giai chỉ vài giai nhỏ?
Nhưng nghĩ lại, Y Y thực sự đúng là tinh thông rất nhiều sự việc kỳ bí, có lúc Hạ Phàm cũng không biết là nó có phải ăn trộm bí tích truyền thuyết ở đâu về học hay không?
Bất quá lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ đến việc đó.
Trầm mình một lúc, Hạ Phàm mới e dè hỏi:
– Vậy người là ai?
Đôi mắt “Y Y” chợt trở thành một màu ảm đạm, nó thở dài, nói:
– Trung cổ tam đại long hoàng, tự Hoàng Long.
Tam đại long hoàng , tục truyền 3 vạn năm trước, thời đại trung cổ có một tộc quần bán long bán nhân gọi là Nhân Long tộc. Trên đại lục thực lực cực kỳ khủng bố, nghe nói chỉ tuỳ tiện ném ra một long nhân trong tộc thì cũng đủ diệt gọn cả một gia tộc đỉnh cấp nào đó của nhân loại.
Trên long nhân là long binh, long quân cùng bát đại long vương. Long binh dường như là ở cảnh giới Long Linh* . Long quân là Long Hồn cấp, còn Bát đại long vương thì ai nấy đều đã hoá thân thành vương, đứng vững như toạ ở Long Vương cảnh giới. Ngoài ra Long Nhân tộc nghe nói còn có ba vị long hoàng cảnh giới Long Vương, thực lực siêu việt cấp bậc đại năng, chỉ thiếu một chút nữa có thể bước vào thần cấp cảnh giới, e rằng ở cấp bậc đó, may ra ở cùng thời thì ngoại trừ Hoả Tổ ra, thì cũng chỉ có đại đệ tử của Hoả Tổ tên Viêm Hoàng là có thể so đấu một trận với một người được. Còn nếu cả tam đại long hoàng cùng ra tay, đến ngay Hoả Tổ còn chưa chắc có thể chiến thắng bọn họ.
Hạ Phàm không ngờ ở đây lại có một vị như vậy, thật kinh đảm tâm can.
Trấn tĩnh tâm hồn, lúc này Hạ Phàm chợt cười khổ:
– Ngài đã mạnh như thế, vậy mà còn nhờ tiểu bối giúp đỡ? Vậy thì e rằng việc đó tiểu bối cũng không thể giúp được.
Lắc lắc đầu, trảo nhỏ của “Y Y” uốn lượn vài cái, nói:
– Lúc này ta chỉ là một tàn hồn mượn xác của con tiểu long này, cho nên thực lực bị hạn chế rất nhiều, việc kia tất nhiên là càng không thể làm được, vì bản thể của ta chính là đang nằm trong giới kia… Bởi vậy ta mới nhờ ngươi giúp đỡ. Tất nhiên việc này ta không thể làm được, vì thế mới nhờ đến ngươi. Còn nó có dễ hay không thì ta chỉ sợ ngươi không có can đảm làm hay không thôi! Hơn nữa nếu như ngươi giúp ta, thì ta sẽ cho ngươi rất nhiều cái lợi mà ngươi không thể tưởng tượng được.
Trong long lão Hoàng Long cũng không biết nói gì hơn, thực sự là lão rất sợ tên nhân loại này không đồng ý giúp đỡ mình làm việc kia. Từ lúc lão bị phong ấn vào giới thần bí kia thì cũng đã có vài lần áp dụng phương pháp nghịch thiên để phóng tàn hồn ra ngoài, sự dụng ngoại khí vương cấp đỉnh phong nhập thể vào một thân xác của một con rồng hay một tên nhân loại nào đó vô tình hay cố tình xâm nhập vào phần ngoài của giới thần bí này . Mở miệng cầu xin sự giúp đỡ của những tên kia. Lão sử dụng nhiều món lợi như đan được, công pháp, thần công để dụ dỗ bọn họ làm giúp mình việc kia, nhưng lại chẳng có ai có thể có can đảm giúp lão. Hơn nữa, nếu như trong lúc sử dụng thân xác của thân thể khác mà tàn hồn lại đang rất yếu thì lão đã ác liệt khống chế bọn kia giúp lão làm việc kia rồi, nào có vất vả nói dòng nói xuôi cầu xin chứ?
Những điều ấy làm lão sinh ra e sợ, lão sợ một câu nói “không” của tên nhân loại trước mắt này, lão sợ điều ấy cứ như bị một nỗi ám ảnh bao trùm lấy, lòng cũng xao động lộ ra ít tia run rẩy. Bây giờ lão chỉ mong là tên nhân loại này có thể có chút động tâm tới cái lợi mà một vị long hoàng như lão đưa ra.
Hạ Phàm không trả lời, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Một câu nói “Lợi” mà một vị siêu cấp cường giả nói ra, Hạ Phàm nói không động tâm thì chắc chắn là giả ngu. Còn nếu động tâm, thì đúng là hắn đang động tâm rất nhiều. Bởi vì những thứ mà một vị long hoàng đưa ra, há sẽ là thứ tầm thường sao? Nhưng vấn đề là hắn có thể có được hay không kìa!
Hai tay khẽ siết, bất giác Hạ Phàm lại nghĩ đến Già Nam kiếm học viện sắp chiêu sinh, lòng lại càng động tâm hơn về câu nói kia.
Mặc kệ…
Hỏi đã rồi tính sau…
Dù sao…hỏi thì cũng không chết, nhưng không hỏi chắc chắn hắn sẽ tức vị nghẹn mà chết…
“Phù”
Cắn răng, Hạ Phàm nói:
– Vậy việc ngày cần tiểu bối giúp là gì vậy?
Hoàng Long khẽ sửng sốt, nhưng rồi cũng nghiêm túc nói:
– Trước tiên, ta cần ngươi đi vào bên trong Vạn Thú giới với ta đã.
“Vạn Thú giới”
Thì ra giới này có tên là như vậy. Chỉ là, Hạ Phàm nghe đến đây thì lại chợt bất an hỏi:
– Như vậy, ta chả nhẽ cũng bị khốn trong đó luôn sao?
Thấy Hạ Phàm thay đổi cách xưng hô, Hoàng Long cũng không tỏ vẻ khó chịu. Mở miệng cất tiếng đã có chút khàn khàn:
– Đó chỉ là nếu như ngươi không giúp được việc mà ta nhờ ngươi thôi. Mà ngươi yên tâm đi, ta tin tưởng việc này cũng không phải là khó đối với người.
“Được rồi”
Gật đầu, Hạ Phàm liền nói:
– Ngài sẽ dẫn tôi vào ngay bây giờ chứ?
Hoàng Long chủ động sử dụng hành động thay cho lời nói. Hai trảo chập lại, một đóm lửa màu đen bốc lên, linh khí xung quanh co rút dữ dội. Rồi lão bỗng há mồm phun ra một viên châu màu đen, tuy không nhìn rõ lắm vì đây là sức lực của tàn hồn. Nhưng từng luồng hắc khí nó bốc ra, đủ để cho vài trăm thằng như Hạ Phàm phải chết trăm nghìn lần.
Viên châu màu đen bay đến xung quanh cơ thể Hạ Phàm, tiến nhập mi tâm của hắn. Làm hắn oái la lên một cái, sau đó liền im phăng phắc. Thân thể cũng hoá thành những làn khí màu đen, chậm rãi bay vào trong cái lỗ, biến mất không thấy tung tích.
“Hô”
Hoàng Long thở ra một ngụm hắc khí, sau đó trong thân thể của Y Y bỗng ngã xụi xuống, thì thào:
– Tiểu tử, đành nhờ ngươi vậy…