Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 2: Giới?
Khí ấm lưu chuyển khắp thiên địa, vạn vật vừa mới thức giấc. Một ngày mới lại bắt đầu.
Tại một cánh rừng âm u, hoang dại gần như không có một sinh vật sinh sống…
Bốn bề là cây cỏ um tùm không len lỏi một bóng động vật dù là bé nhỏ nhất, chỉ một cảnh tịch mịch đến thê lương. Một màu tro xám như bao trùm cả thế giới, thế gian như vừa trải qua đại càn quét của hung dịch đại nạn, Hạ Phàm bị tình cảnh nơi đây làm cho có chút run rẩy, khẽ mở miệng hỏi con Y Y đang hí hửng bay bên cạnh:
– Này, trùng thích xoắn, mi đưa ta đi đâu thế hả? Sao nhìn nơi này cứ như thế giới bị thất lạc ấy nhỉ? Ngay cả một con vật cũng không có.
Y Y khua khua cặp trảo bóng, cơ thể bé nhỏ lượn vài vòng xung quanh người Hạ Phàm, kỳ bí nói:
– Cứ đi theo ka, rồi ngươi sẽ biết.
Đối với lời này của con trùng thích xoắn, Hạ Phàm cũng bất đắc dĩ không nói gì mà lẳng lặng theo đuôi nó. Dù sao thì tình cảnh nơi này yên tĩnh đến quá đáng sợ, Hạ Phàm cũng không thể một mình đi trở ra, nên cách tốt nhất là cứ đi theo con trùng kia, thế mới là an toàn đạo!!!
OoO
Không biết bao lâu sau, cho đến khi Hạ Phàm đã rã rời vì mệt mỏi, hai chân sắp khuỵ xuống thì Y Y mới la lớn, nói với hắn:
– Đến rồi, là chỗ này này.
Lập tức phóng mắt quan sát nơi đây, Hạ Phàm khẽ nhíu mày, gắng gượng điều hoà linh khí chống đỡ thân thể, đi vài bước lên phía trước, ánh mắt lúc dường như cũng vừa mới thu toàn bộ khung cảnh trước mặt vào mắt, loé lên một tia khó hiểu.
Hắn quay sang hỏi Y Y:
– Chỗ này thật tởm, rốt cuộc là mi muốn ta đến đây làm gì thế?
– Ka cũng không chắc…
Y Y gãi gãi sừng nói. Rồi tự dưng nhận một cái trừng mắt của Hạ Phàm, nên hấp tấp cười khịt mũi nói tiếp:
– Ấy, ka chỉ đùa thôi mà. Khì khì, thực ra thì nơi này ka thấy nó rất là lạ, linh khí có chỗ rất nồng, có chỗ lại rất nhạt. Nói chung là, nó rất kỳ dị…
– Nói vấn đề chính đi, mịa mi!
Y Y nói chưa dứt lời, đã bị Hạ Phàm hung hăn cắt lời. Bất đắc ** nó liền gãi sừng vài cái, cố gắng gạt bỏ một số hàng chữ chừng vài chục trang giấy ở trong đầu, hồi sau mới mở miệng:
– Ấy, theo ka đoán thì nơi này chắc chắn là một nơi rất…gúm. Mà hơn nữa, ngươi xem trên bầu trời đi, rõ ràng lúc chúng ka đi trời vẫn còn rất sáng, thế mà ở chỗ này nó lại tối sẫm thế kia. Rõ không phải là có điều kỳ lạ sao?
Nhắc mới để ý, Hạ Phàm nhìn lên bầu trời thì liền thấy không trung ảm đạm thất sắc vô cùng, mây đen cũng phủ kín một vùng trời rộng lớn. Hạ Phàm nhíu mày, nói:
– Ý ngươi định nói nơi này với bên ngoài kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau?
-Không, không phải hai thế giới. Mà đơn giản chỉ là hai giới khác nhau cùng tồn tại trên một thế giới lớn!
“Ừh”
Hạ Phàm nhẹ gật đầu, cố gắng trấn định tâm thần một chút, hỏi Y Y:
– Ngươi biết giới này là giới gì không? Hơn nữa, ngươi nói bên ngoài là giới, đây cũng là giới. Vậy giới bên ngoài là giới gì? Tại sao trước nay ta chưa từng nghe ai nói tới?
“Ka khinh”
Hỉ mũi phốc một cái, Y Y hung mãnh giơ trảo thối lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Phàm, dứt khoát mắng:
– Ngươi là cái tên xú nam tối ngày chỉ trốn ở rừng rú Vạn Linh sơn kia thì làm sao gặp được ai mà nói việc cho ngươi biết chứ? Còn dám mở miệng hỏi tại sao à.
“…”
– Hè hè, để ka giải thích cho nhoé: “Giới, hay còn gọi là kết giới hoặc cũng có thể gọi là tiểu thế giới. Giới hay tiểu thế giới này thường là do các vị đại năng của bách tộc trên đại lục thiết lập ra, có mạnh có yếu, có to có lớn. Nói chung là rất là ư nhiều giới trên đại lục này cùng tồn tại song song với nhau. Ngươi đừng tưởng giới chỉ là một vùng không gian cô cằn như này mà lầm, thực sự thì có rất nhiều giới ghê gớm lắm. Chả hạn như giới vũ trụ của Thiên Trụ đại đế thời Vạn cổ có thể thâu thiên tráo nhật, luân chuyển càn khôn, thu luôn giới của người khác…Hay là giới tự nhiên của Tự Nhiên đại thần thời Thái cổ có thể sản sinh ra vô vàn sinh linh…Giới thánh chiến của Đại Thánh A Tu La Thiên Không thời Thượng cổ có thể triệu hồi vạn ác ma từ chiến trường cổ lên tuỳ mục đích điều khiển của hắn…Giới hoả của Hoả Tổ thời Trung cổ có thể luyện hoá vạn vật thế gian, đại năng vào đó cũng bị thiêu ra tro như bỡn…
– Ấy nha, quay lại vấn đề chính. Cái giới mà ngươi đang sinh sống ở bên ngoài, được gọi là Vạn Sinh giới, do một vị tu luyện giả cấp bậc Đại năng thiết lập ra từ gần một vạn năm trước. Cho đến nay giới này chí ít cũng đã mở rộng ra một giới rất rộng lớn, một chục tỷ tu luyện giả cùng linh thú sống chung tựa hồ vẫn còn thừa…
– Còn giới mà ka và ngươi đang đứng trên ấy hả? Thực sự thì mặc dù ka không biết rõ nó là giới gì. Tuy nhiên theo ka nghĩ thì nó hẳn là một giới thuộc cái dạng “thằng bé tuy nhỏ nhưng răng còn thối hơn thằng to”!
Nảy giờ nghe con trùng kể, Hạ Phàm mấy lần phải líu lưỡi thầm kêu kinh khủng vì mấy cái giới khủng bố của các vị siêu cấp đại năng. Lúc này lại nghe con trùng nói ra một câu ranh không ra ranh, châm không ra châm ngôn thì liền hỏi:
– Nghĩa là sao?
Y Y hai trảo bắt chéo sau lưng, hai chân sau đáp đất đứng thẳng tấp, ngực ưỡn cao, ra dáng long côn, vừa hít hít mũi, vừa phắn:
– Tớ mà pít*, câu đấy có nghĩa là cái giới này tuy diện tích không lớn, nhưng theo ta phân tích thì xem ra nó cũng là một giới rất khủng bố. Bằng chứng là, phía Bắc linh khí nồng, Tây nhạt, Đông nồng, Nam nhạt. Chứng tỏ rằng, Bắc – Đông là nơi cung cấp linh khí chủ yếu cho giới này, còn Tây – Nam là nơi luyện hoá…
– Ta thua rồi đấy.
Hạ Phàm khổ sở nói.
Y Y trảo che mặt thở dài trong sự khổ sở của đối phương, thấm thía nỗi ngu của người khác mà lắc lắc đầu, nói tiếp:
– Trong càn khôn có tứ phương Đông – Tây – Nam – Bắc. Đông – Long, Tây – Lân, Nam – Quy, Bắc – Phụng. Giới này lấy Bắc là Phụng cùng Đông là Long để cung cấp linh khí cho giới, còn Tây – Lân, Nam – Quy chính là nơi phát tán linh khí dư thừa ra bên ngoài. Mà trong tứ đại thần thú của đại lục, Long và Phụng chính là đứng đầu, vì vậy một giới nếu có hai phương Bắc Đông cùng bổ sung linh khí thì chắc chắn sẽ là một giới rất khủng, và càng nhiều phương cung cấp linh khí thì sẽ càng khủng hơn. Dĩ nhiên khi thiết lập giới thì chủ nhân của nó luôn luôn muốn sử dụng cả bốn mặt để thiết lập khí châu cung cấp linh khí cho giới. Tuy nhiên, không phải ai muốn cũng có thể làm được như vậy. Bởi vì, xưa nay chỉ duy nhất có một vị Thánh Hoàng tên là Bạch Y Lung Hoàng có thể tạo ra một giới có đủ bốn phương cung cấp linh khí cho toàn giới của mình…
Hạ Phàm nhướng mày, nhịn không được đưa mắt đánh giá chỗ này thêm một lần nữa. Lúc sau mới hỏi:
– Y Y, mi nói xem giới này so với Vạn Sinh giới mà ta đang sống, có hơn không?
Y Y nghe thế, trầm ngâm một lúc. Sau đó nhún vai, phán:
– Tất nhiên là không so được rồi. Vì chẳng phải giới này đang nằm trong Vạn Sinh giới sao? Hơn nữa, Vạn Sinh giới này trong các giới cũng là một giới khá khủng, bằng chứng là giới này cự nhiên được bố trí tới ba phương cung cấp linh khí, là Bắc Nam Tây.
“Ồ”
Gật đầu, Hạ Phàm nói:
– Vậy ngươi dẫn ta đến đây, cốt chỉ là muốn nói bao nhiêu đó thôi ấy hả?
Y Y không đáp, mà chỉ ngoắc đuôi bay về phía trước vài m, sau cùng dừng lại ở một chỗ trên mặt đất, linh khí hơi nhuần, cũng hơi sậm. Quay đầu nói với Hạ Phàm:
– Chỗ ka và ngươi đứng, chỉ là một phần vỏ của giới này thôi! Còn phần ruột, thì…ngươi lại đây xem này.
Vừa nói, vừa chỉ trảo vào chỗ kế bên chân mình, bộ dáng khá e dè.
Chân bước đến chỗ con trùng chỉ, ánh mắt Hạ Phàm liền sáng lên.
Chỉ thấy ngay chỗ trước mặt hắn, có một cái lỗ hình tròn, hơi sâu xuống lòng đất. Nhưng dường như nó rất u ám, từng dải linh khí màu đen đặc cứ từ đấy mà tuôn ra không ngừng. Đến nỗi làm cho hắn phải e sợ lùi xa ra vài bước, âm thầm phóng thích kiếm khí hộ thân, tay cũng sờ vào thanh trụ mộc kiếm mà hắn vừa mới làm ra. Một lúc sau mới chậm rãi mon mem lại, hỏi Y Y cũng đang tránh xa ở bên:
– Cái lỗ này là gì vậy? Sao ta thấy nó ghê ghê. Hơn nữa còn âm u đến bỏ mợ.
Cũng có hơi sợ, nhưng do đã từng tiếp xúc với cái lỗ này một lần, nên Y Y rất nhanh đã trấn tĩnh lại tâm tình của mình. Cười tà nói với Hạ Phàm:
– Lỗ đen của giới, nếu không cẩn thận thì đến ka cũng bỏ mạng.
“…”
Chưa từng thấy ai có thể mặt dày tự sướng đến độ như con trùng tên Y Y này. Nhưng vì chưa biết hư thực, nguy hiểm ra sao, nên Hạ Phàm không thèm chấp nó, nói:
– Bây giờ làm gì đây? Chẳng nhẽ cứ đứng mà nhìn thôi à?
Y Y chậm rãi tích tụ một luồng hư khí nơi đầu hai trảo. Cặp trảo sắc sau một lúc công phu, thì hai điểm lửa sáng rực màu lam sắc ngùn ngụt bốc lên. Sau đó Y Y liền hướng cặp trảo về phía lỗ đen, ngọn lửa lam sắc liền phóng như thiểm vào cái lỗ đen thần bí.
“Uỳnh”
Một tiếng nổ trầm đục vang lên, Y Y hoảng hốt bay ra xa. Thở phì phì la:
– Đấy, thấy chưa, ka suýt nữa đi tong rồi đấy…
Đang nói, bất chợt nó sững người lại. Nhìn vào thân ảnh đen thui trước, há miệng cười lớn:
– Há há, ka xin lỗi, ka quên báo cho ngươi biết trước, há há…
“…”