Kiếm Vũ Càn Khôn

Chương 1: Hạ Phàm


Bạn đang đọc Kiếm Vũ Càn Khôn – Chương 1: Hạ Phàm

Màn trời đầy nắng, những rạng mây rực rỡ che chở cho vạn chúng sinh ở bên dưới. Vài cơn gió phất thi thoảng lại thổi nhẹ làm cho tà áo ai đó khẽ tung bay.
“Róc rách”
Tại một bờ suối trong xanh, có một thiếu niên áo vải đang đứng thẳng thân người ở đó. Tà áo khẽ lay trong gió, hai tay nắm chặt hai thanh kiếm gỗ ở hai tay. Thần sắc bình thản ngắm nhìn con nước trôi nhẹ, thái độ đối với những ngoại vật khác lại không hề chú ý một phân.
Một lát sau, ánh mắt trong suốt của thiếu niên bỗng xao động, rồi hai cánh tay cũng bất chợt vung lên.
“Vù”
Một tiếng xé gió được kéo dài ra, cùng theo đó một cỗ âm thanh “Bùm” vang lên. Một cột nước từ dòng suối liền bị bắn tung lên cao, rồi lại hoá thành từng hạt nước li ti thi nhau rơi trở xuống.
Thiếu niên phát ra một kích, thần sắc từ bình thản lại chuyển sang mệt mỏi. Tay khẽ run, móc ra từ trong túi áo ra một bình linh dịch màu xanh lá, hung hăng uống một ngụm. Rồi sau đó thở hắc ra:
– Một đòn vừa rồi thật đúng là không tồi, xem như cũng vừa chạm đến tầng cao của tâm trận tầng hai.
Kiếm Tâm trận, tổng cộng ở thế giới kiếm đạo này có tất cả 1 ngìn 900 quyển. Mà trong đó lại có 1000 quyển thuộc loại sơ cấp, 600 quyển trung cấp, 270 quyển cao cấp, 20 quyển thánh cấp và chỉ gần 5 quyển thần cấp.
Kiếm Tâm trận của thiếu niên đang luyện là Cực Đống Tâm Linh trận, một Tâm trận xếp hàng thứ 1730 trong tổng số tất cả các loại Kiếm Tâm trận.
Mặc dù thứ hạng không cao, nhưng dù sao Kiếm Tâm trận này cũng là một trong những loại tâm trận có ảo diệu cao thâm nhất trong gần 1000 quyển tâm trận sơ cấp. Đừng dựa vào thứ hạng nó mà phán đoán nó có mạnh hay không, vì cơ bản có những quyển tâm trận thực sự rất cao siêu, nhưng do ít người luyện được tới tầng cao, nên chỉ được xếp hạng rất thấp trong bảng Kiếm Tâm trận. Mà Cực Động Tâm Linh trận cũng thuộc hàng như vậy, rất ít người luyện được tới tầng cao và rất ít người có thể hiểu được hết thảy ảo diệu bên trong nó.

Nhìn vào cột nước vừa bốc lên rồi lại rơi xuống, dòng nước trong xanh lại hài hoà như cũ. Thiếu niên nhẹ giọng cảm thán:
– Gần năm khổ tu, rốt cuộc cũng đã tấn giai thành công lên Kiếm sĩ năm giai. Hơn nữa Kiếm Tâm trận sơ cấp Cực Đống tâm linh trận cũng vừa vẹn luyện tới tầng cáo của tầng hai trong tổng số 36 tầng của tâm trận. Như thế thì xem như không tồi, bất quá ta cần phải cố gắng hơn nữa, vì chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày chiêu sinh Già Nam kiếm học viện. Đến khi ấy, có được nhận vào học viện hay không thì đều nhờ hết vào nửa tháng ngắn ngủi này…!
Thần sắc có hơi hài lòng, thiếu niên hai tay buông cặp song kiếm làm bằng gỗ mộc, rồi cũng tiện tay cất bình linh dịch hồi phục vào người. Sau lại đó xoay chân dời bước hướng về phía cánh rừng đằng xa mà đi, nơi ấy chính là nhà của hắn…
..OoO..
Một ngày trôi qua thật êm ả, chí ít Hạ Phàm một ngày này cũng không có phải làm việc gì nhiều. Chỉ có tập luyện cùng tập luyện Kiếm Tâm trận.
Trong căn nhà nhỏ…
Ngồi trên giường nhỏ, Hạ Phàm hai tay xoè ra hai bên, chân xếp bằng, hai con mắt nhắm nghiền lại, thần tình yên tĩnh đến tĩnh mịch vô cùng.
Một lúc sau, xung quanh thân thể của hắn bỗng toác ra vài luồng kiếm khí nhàn nhạt, màu tro xám. Rồi từ từ chậm rãi bao trùm lấy cơ thể của hắn, xao động tới lui không ngừng.
Lại thêm chút nữa, cho đến khi những luồng kiếm khí nhạt dần rồi biến mất. Hạ Phàm mới mở choàng mắt ra, lẩm bẩm:
– Kiếm sĩ năm giai so với bốn giai cũng không có gì khác mấy. Nếu có khác thì cũng chỉ có mạnh hơn một chút về thể lực cùng kiếm khí hơi nồng chút. Tựu nhiên là thay đổi cũng không nhiều, nên việc thích ứng cũng không quá khó khăn.
Tất cả những việc cần làm hôm nay đã xong, Hạ Phạm đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ đen kịt bên ngoài. Nhìn hồi lâu cũng không thấy điều gì lạ, nên có chút nghi ngoặc tự hỏi:
– Lạ nhỉ, con trùng thích xoắn kia ngày thường đều về rất sớm mà? Sao hôm nay lại không thấy nhỉ? Lẽ nào nó bị người ta đem đi hầm canh trùng rồi?
Lòng nghi hoặc một trận, Hạ Phàm suy nghĩ mãi không ra đáp nên liền lắc lắc đầu, uể oải ngã thừ người ra chiếc giường nhỏ, mệt mỏi ngủ đi sau một ngày tập luyện vất vả cùng mệt nhọc…
..OoO…
Sáng hôm sau…
“Ka hận ka vô sỉ nhất thới gian”
“Ka hận ca phong lưu tiêu sái (soái)”
“Ka hận ông giời cho ka đẹp zai nhất loài rồng”
“Ka hận ka nhiều hơn người ta một mống (móng)”

“Ka hận ka hận mình vô đối….”
Tầng không đầy nắng ấm, bỗng trong những rạng mây hồng hào sức sống sáng, một bóng thân ảnh bé nhỏ máu trắng đang chậm rãi bay lượn trên ấy, đâu đó còn vang lên vài thứ âm thanh đậm chất “tự sướng” đến khó nghe.
Thân ảnh máu trắng sáng bay nhẹ một vòng trên không trung, rồi uốn lượn thêm vài cái liền hướng phía căn nhà nhỏ bên dưới mà bay. Mà lúc này thì thân ảnh bé nhỏ ấy cũng lộ rõ ra trong ánh nắng sáng. Chỉ thấy một con vật hình thù như rắn, trảo như điêu, sừng như nai hiếm, hơn nữa làn da lại còn sáng loáng, cứng rắng vô cùng. Nó có bốn chi, hai chi trước và hai chi sau, trông tổng thể thì nó dường như là một con vật có vài chục hệ giữa rắn, nai, điêu, …và gần giống con rồng trong truyền thuyết đại lục?!
Chỉ một lúc bay nó đã có mặt bên trong căn nhà nhỏ, mà kế bên nó chính là Hạ Phàm vẫn còn đang ngủ say ti bì.
Nó gãi gãi hai trảo, rồi lắc lắc cái hông chuyển chân bay lên người Hạ Phàm, ghé vào tay hắn thì thào to nhỏ:
– Này, xú tiểu tử, dậy dậy mau này. Ka có chuyện khẩn muốn nói với người này! Dậy mau đê!
Nó vừa nói, hai cặp trảo còn hung hăn quệt vài lằn trên má của Hạ Phàm, làm hắn khẽ đau mở bừng mắt, sờ sờ má, rồi trừng mắt nhìn con vật nguy hiểm kế bên mình tựa như biết rõ mọi việc, khẽ gắt:
– Xú cái con trùng thích xoắn, có chuyện gì hả, nói mau đi chứ. Mịa mi, cái cặp trảo ụ xí của ngươi suýt làm mặt ta bấy rồi đây này!
Con trùng thích xoắn có tên là Y Y. Nó nhìn Hạ Phàm bằng một ánh mắt thuần khiết ngây thơ vô tội vạ, cười khì khì:
– Xú…ấy à tiểu tử thúi, dậy chuẩn bị y phục đi rồi ka đưa ngươi đến một chỗ. Bảo đảm là ngươi sẽ mê tít luôn.
Rờ rờ bờ má vẫn còn nguyên vẹn, Hạ Phàm chuyển mình ngồi dậy, khẽ lay hai mắt hơi mỏi, hỏi tiếp:
– Này trùng thích xoắn, tối qua mi đi thế.
Sau lại chuyển giọng nghiêm túc:
– Mà chỗ mi nói, là cái chi chi? Chắc không phải là Tứu Ly phường? Hoa Mị lâu chứ?

Y Y hai trảo dang ra tỏ vẻ không hề, khì khì cười nói:
– Xú…ấy quên tiểu tử, ngươi yên tâm đi. Ka đảm bảm ngươi theo ka lần này thì đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại…
Hạ Phàm khẽ cau mày suy nghĩ, hắn dường như chưa bao giờ tin tưởng con trùng này làm cái gì có lợi ình cả. Nếu không phải suốt ngày rủ rê đám thú lóc nhóc đùa giỡn làm phiền mình tu luyện thì cũng đem hết mọi phiền phức này nọ đến ình. Đôi khi Hạ Phạm cũng có nghĩ không biết là kiếp trước mình có vay nặng lãi đồng bạc nào của nó không ?
Nhưng dù sao thì Hạ Phàm cũng tò mò muốn xem nó muốn dẫn mình đi đâu, biết đâu lần này nó nói thật thì sao?
Nghĩ nghĩ, Hạ Phàm bật nhẹ thân người dậy từ trên giường xuống, nói với Y Y:
– Được rồi, tao tin mày lần này. À mà mày chưa có nói là tối qua mày đi đâu đấy?
“Khì khì”
Y Y xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, vô sỉ phóng:
– Ka đi làm đạo tặc…thâu bánh bao…đậu đỏ!!!
“Phụt”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.