Kiếm Hiệp Tình

Chương 22: Tiếng tru


Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 22: Tiếng tru

Mặt nước và những bờ hồ ẩm ướt quanh nó cũng là nơi lý tưởng cho không biết bao nhiêu loài côn trùng. Chúng bay vòng quanh chàng thanh niên đơn độc như những vũ công. Chúng nhảy nhót từ nơi này qua nơi khác. Chúng sà cả xuống mặt Mục Trường Thân, xuống hai cánh tay và bàn tay. Không biết bao nhiêu lần, Mục Trường Thân phải giơ tay dập côn trùng. Cuối cùng, nản quá, y quyết định đầu hàng, đơn giản là vì đối phương quá đông đúc.

Cỏ dại mọc cao lên, đất mỗi lúc một mềm và ẩm ướt hơn. Thỉnh thoảng đã xuất hiện những bãi nước trông như những con mắt ẩm ướt loang loáng dầu. Mục Trường Thân nhìn thấy một khoảng thưa hình chữ nhật trong lớp tường lau sậy. Nó đã được tạo bằng không biết bao nhiêu nhát dao chém và luôn luôn được giữ trống, làm chỗ ra hồ.

Có đúng bốn con thuyền gỗ được neo vào một đoạn cầu tàu nhỏ. Tất cả đều là thuyền mộc, không có động cơ. Ai muốn đi ra hồ đều phải biết vận dụng sức lực cơ bắp.

Mục Trường Thân bước lên đoạn cầu tàu.

Làn gỗ ẩm ướt đã mềm đi theo thời gian. Bước chân của y gây nên những tiếng động trầm đục. Mục Trường Thân thấy những tấm ván oằn xuống, nhưng chúng vẫn chịu được sức nặng của người đi, và đó là điều quan trọng nhất.

Đến cuối cây cầu, y dừng lại. Giờ y đã rời bờ hồ. Chàng thanh niên tóc vàng nhìn xuống mặt nước bên dưới và nhìn những cây sậy.

Khung cảnh yên tĩnh, nhưng không tĩnh lặng đến mức chết chóc. Chốc chốc lại có một số âm thanh nhất định vang lên đây đó trên mặt nước. Tiếng nhảy hoặc tiếng quẫy khi một con cá đột ngột nhô lên. Cả tiếng kêu nhè nhẹ của đám ếch nhái cũng tạo thành một giai điệu nhất định, một giai điệu bình yên mà chàng thanh niên đơn độc rất nhanh quen.

Ánh mắt của y hướng về khu vực giữa hồ, nơi có hòn đảo mà người dân ở đây luôn luôn nói tới.

Đó cũng là nơi có tòa lâu đài cổ!

Lẽ ra y phải đi sớm hơn một chút để quan sát hòn đảo kỹ hơn. Trong bóng tối lờ mờ bây giờ, y hầu như chỉ có thể linh cảm ra nó – một vệt tối thẫm màu giữa lòng nước, Mục Trường Thân không nhìn rõ những đường viền xung quanh. Thêm vào đó là những dải sương mù ban tối đang bốc lên từ mặt hồ như những lá cờ đua nheo, chúng bay lên cao rồi mới dần dần tỏa ra, trùm xuống như một tấm chăn rộng.


Chẳng bao lâu nữa, tấm chăn này sẽ sà thật thấp và đứng sừng sững lại đó cho tới tận sáng mai. Nhưng hiện thời, tầm nhìn ở khu vực sát mặt nước vẫn còn tương đối thoáng, và chàng thanh niên đơn dộc đứng trên kè gỗ quyết định tận dụng cơ hội.

Chỉ có vài gợn sóng li ti hiện lên trên mặt nước.

Cả khu vực hòn đảo cũng nằm bất động. Những suy nghĩ của Mục Trường Thân quay quanh mục tiêu duy nhất đó. Y tự hỏi liệu y có thể liều mạng bước xuống một trong những chiếc thuyền này để chèo tới gần hòn đảo huyền bí nọ không?

Đây không phải là chuyện không nguy hiểm. Y cũng có thể đợi cho tới khi anh bạn Trương Anh Hào tới đây. Nhưng mặt khác, Mục Trường Thân như cảm thấy một sức mạnh nội tại thúc ép y phải làm một điều gì đó.

“Làm sao bây giờ có thể đơn giản quay trở về nhà, nằm lên giường và làm như thể không có gì xảy ra?” – Nội tâm Mục Trường Thân thật ra vẫn chưa xử lý hết những sự kiện rùng rợn trong ngày vừa rồi. Y đã giành được một chiến thắng nhỏ, nhưng trận đánh lớn vẫn còn bỏ ngỏ và điều đó khiến y hết sức bực tức.

Mục Trường Thân cân nhắc, ngả về hướng này rồi ngả về hướng khác, cho tới khi y quyết định chọn một giải pháp nửa vời. Y sẽ bước xuống một trong những con thuyền này, rồi bơi thuyền về hướng hòn đảo, nhưng không bước lên trên mảnh đất đó.

Y thấy như vậy là ổn.

Bao bọc xung quanh bởi một lớp mây bằng muỗi lẫn các loại côn trùng khác, chàng thanh niên đi đi lại lại trên đoạn cầu tàu bằng gỗ. Vô số đom đóm lập lòe bay xung quanh. Thỉnh thoảng lại có một bóng tối vỗ cánh lướt sát người y, đó là những con dơi.

Mục Trường Thân có mang bên mình một cây đèn pin. Y rọi từng con thuyền một, y muốn chọn con thuyền tốt nhất. Đúng như ước đoán ban đầu, cả bốn con thuyền đều chưa bị hỏng. Cân nhắc một lúc, y quyết định chọn con thuyền đứng gần bờ nhất. Nó vốn được sơn màu trắng, nhưng màu sơn bây giờ đã bị gió và thời tiết bóc rời ra từng mảng lớn, hiện ra phần nền màu xám bên dưới.

Mục Trường Thân tháo dây, xoay thuyền. Hai mái chèo nằm sẵn sàng. Y thậm chí còn phát hiện thấy một mái chèo ngắn dự trữ. Nó nằm ở đuôi thuyền.


Y bước xuống.

Mục Trường Thân là người quen với sóng nước. Rất nhanh chóng, y giữ cho con thuyền thăng bằng trở lại và ngồi xuống ghế chèo. Cả hai bàn tay y cầm chèo, đẩy vào kè gỗ.

Màn đêm đã phủ xuống, nhưng lớp mây trắng trên trời vẫn chưa dày lắm. Nó thưa ra ở một số nơi, để hiện một nền trời còn sáng với những ngôi sao lấp lánh. Mặt trăng đã bắt đầu khuyết.

Mục Trường Thân thấy không thật an tâm, nhưng y là người một khi đã quyết định thì không dễ đầu hàng. Y chèo tiếp.

Y chọc mái thuyền xuống nước, đẩy thật mạnh, hướng con thuyền về thẳng hòn đảo.

Thời gian trôi, sự cô đơn mở vòng tay đón lấy chàng thanh niên, nhưng Mục Trường Thân không có cảm giác đó. Đúng hơn, y thấy mình đang bị theo dõi. Bất kỳ giây phút nào cũng có thể có kẻ thù đội nước nhô lên.

Nhưng Mục Trường Thân chỉ thấy những con cá đã dạn dĩ hơn lên khi thấy mặt nước lạnh dần. Chúng ngoi lên, há miệng đớp thật nhanh những con côn trùng bay quá thấp.

Càng đến gần khu vực giữa hồ bao nhiêu, Mục Trường Thân thấy gió lạnh càng lạnh hơn. Nó không ngớt thổi thẳng vào mặt y, vậy mà cả mặt lẫn người y vẫn nóng bừng bừng như vừa chui ra từ một lò sưởi.

Tiếng róc rách nhè nhẹ của mặt nước đuổi theo mỗi lần y đập mái chèo xuống nước.

Mục Trường Thân đổ mồ hôi đầm đìa. Trong bóng tối, y đã dự đoán khoảng cách không được chính xác. Chàng thanh niên có cảm giác mãi mà vẫn không gần được hòn đảo thêm được mét nào, y nghiến thật chặt răng, chèo nhanh hơn nữa.


Nhưng trong sự thật, con thuyền được làm khá tốt. Nó cũng không quá nặng nề, và vì thế mà chàng thanh niên tóc vàng đang tiến với tốc độ đáng nể. Cuối cùng, y cũng nhận thấy hòn đảo đang nhô lên trước mặt mình.

Mục Trường Thân rút mái chèo lên.

Nước hồ yên tĩnh, không có dòng xoáy, con thuyền lừ lừ lao tiếp. Ánh mắt chàng thanh niên nhìn chằm chằm về phía hòn đảo. Y thở tương đối lớn, công việc chèo thuyền vất vả đã khiến y tốn không ít sức lực.

“Có nhìn thấy gì không?”

Mục Trường Thân tin rằng y vừa nhìn thấy đường viền lờ mờ của tòa lâu đài cổ. Hoặc ít ra thì y cũng nhận ra những khoảng tối không đều đặn, chỉ có điều y không chắc chắn. Rất có thể đó chỉ là đường viền của những tầng lá cao thấp khác nhau.

“Phải đợi thêm!” – Y lại thọc mái chèo xuống nước, tiếp tục làm việc. Nước bắn lên, sủi bọt, đập vào vách thuyền, như không ngừng mang đến cho y những thông điệp từ dưới tầng sâu bí hiểm và u ám.

Qua những vật trôi lềnh bềnh trên mặt nước, Mục Trường Thân biết y đang mỗi lúc mỗi tới gần hòn đảo hơn. Vô số cành cây nho nhỏ và lá rụng đang nhảy múa theo từng đợt sóng lăn tăn. Vành đai lau sậy bao quanh đảo gây ấn tượng như một vệt tối rất rộng.

Giờ thì y đã tới thật gần, gần hơn bất kỳ một người dân nào trong làng. Thêm một lần nữa, Mục Trường Thân rút mái chèo lên. Giờ là lúc y phải quyết định. Liệu y có nên để mọi việc dừng ở đây và quay trở lại, hay tiếp tục chèo thuyền để bước lên trên hòn đảo kia.

Dù y có quyết định chọn con đường nào, nó đều có thể là con đường đúng đắn mà cũng có thể là một hướng hoàn toàn sai lầm.

Chàng thanh niên tiếp tục cân nhắc rồi đột ngột, y giật nảy mình. Một tiếng tru bí hiểm vang lên, xẻ dọc màn đêm tĩnh lặng. Tiếng tru vọng lại từ phía hòn đảo.

Mục Trường Thân ngồi bất động, sởn da gà. Cảm giác rờn rợn lan dọc sống lưng y như một luồng khí ma. Tiếng tru thật khủng khiếp, nó gợi lên những nỗi sợ hãi sâu sắc tiềm ẩn trong mỗi con người. Nhưng với riêng Mục Trường Thân, nó đồng thời cũng mang một ý nghĩa khác. Nó chỉ ra rằng hòn đảo không hoàn toàn bất động, không hoàn toàn hoang vắng.


Tiếng tru rùng rợn đó chỉ có một nguyên nhân: hòn đảo này là đất sống của một thực thể nhất định, một thực thể khủng khiếp – Người Sói.

Người Sói!

Đây chính là thứ Mục Trường Thân đang đi tìm, bởi phải có một Người Sói nào đó đã giết chết cả gia đình bốn người dân kia.

Chàng trai nắm chặt hai nắm đấm.

Con thuyền của y bây giờ dập dờn nhè nhẹ theo những dợt sóng lăn tăn, tiếng tru đã dứt.

“Phải làm gì đây?” – Y thầm nghĩ. Bây giờ quyết định còn thấy khó khăn hơn lúc trước.

Cuối cùng, Mục Trường Thân hoãn chưa quyết định vội, hai tay y lại cầm lấy mái chèo, thọc xuống nước.

Y tiếp tục chèo về phía hòn đảo.

Hiện y vẫn chưa quyết định chắc chắn xem có nên bước chân lên mảnh đất đó hay không. Y muốn khám phá và ghi nhớ mọi chi tiết, những chi tiết sau này rất có thể trở thành quan trọng. Con đường này chắc chắn y chẳng phải chỉ chèo thuyền có một lần.

Ngay cả dưới ánh sáng ban ngày, chắc Mục Trường Thân cũng chẳng tìm được một chỗ hở trong vòng đai lau sậy bao quanh hòn đảo. Thứ cây này mọc quá sát và bóng tối bao trùm hòn đảo quá dày.

Bờ đảo nằm im. Mọi vật rất tĩnh lặng. Một bầu không khí nặng như chì đè xuống mặt nước. Một không khí ngột ngạt oi nồng, không khí của những trận đau đầu khủng khiếp trước khi trời nổi cơn giông bão.

Chàng trai chèo thêm một vài lần nữa, cùng con thuyền lao vào lớp mờ hơi nước, trôi qua cái vũng màu trắng sáng đó cho tới khi đầu mũi thuyền chạm vào cây sậy đầu tiên. Thuyền dừng lại, Mục Trường Thân ngồi chờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.