Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 21: Đi theo
“Không một ai biết là bao giờ thì chúng lại ra tay.”
Mục Trường Thân quay đầu lại: “Anh vừa nói đến chữ chúng nó sao?”
“Đúng, tôi tin chắc có nhiều Người Sói.”
“Và anh tin rằng, chúng xuất phát từ hòn đảo giữa cái hồ kia?”
“Đúng.”
“Anh đã bao giờ tới đó chưa?”
Nghe xong câu hỏi này, Khoa Hữu Thái vội đưa tay làm dấu thánh giá: “Trời đất ạ, chưa! Tôi chưa bao giờ tới đó. Tôi… tôi không bao giờ muốn tới đó đâu, không đời nào. Mặc dù tòa lâu đài cổ vẫn còn ở đó, nhưng những ai bước vào trong đều phải chia tay với cuộc đời mình trước đã. Không đâu, chẳng phải chỉ riêng tôi tin như vậy. Rất nhiều người tin rằng dòng họ Người Sói tụ tập trong đó. Tòa lâu đài đủ rộng cho lũ chúng nó.”
“Vậy là chắc chắn có nhiều con Người Sói?”
“Có lẽ.” – Khoa Hữu Thái lại châm thêm một điếu thuốc. Da anh ta rởn lên. – “Dù sao, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho tình huống đó.” – Anh giải thích giữa hai hơi thuốc lá. – “Tôi nói như thế này mong chú đừng giận, Mục Trường Thân. Chẳng phải tôi không tin tưởng, nhưng một mình chú chắc không đủ sức chống chọi với bầy dã thú đó. Hôm nay chú có thể gặp may. Nhưng thử tưởng tượng xem, nếu chúng đã kịp biến thành bốn Người Sói thì một mình chú đã phải chống chọi với bốn con quỷ dữ, bởi cả hai đứa bé cũng sẽ biến thành quỷ dữ.”
“Tôi biết.”
Khoa Hữu Thái hít thêm một hơi thuốc lá thật sâu: “Vậy bây giờ chú đã biết chú sẽ tiếp tục như thế nào không? Hay chú quyết định rời bỏ chúng tôi? Nếu có làm như vậy thì người ta cũng không thể trách cứ chú.”
“Không, tôi sẽ ở lại.”
“Bất chấp hiểm nguy?”
“Chắc chắn thế.”
Khoa Hữu Thái đưa tay vuốt râu: “Rất có thể chú muốn đến thăm hòn đảo giữa hồ kia, muốn đi trực diện vào hang hổ?”
Mục Trường Thân nhăn trán lại, suy nghĩ.
“Dĩ nhiên đó cũng có thể là một khả năng.”
“Nhưng là một khả năng hết sức nguy hiểm đến tính mạng.” – Khoa Hữu Thái nói thật nhanh.
“Chính thế.”
“Chú đã chán sống chưa?”
“Chưa, tôi chưa chán sống. Chắc chắn là chưa và tôi cũng đã nghĩ kỹ chuyện này. Người ta cần phải làm một cái gì đó để chống lại chúng, và tôi cũng biết chuyện này mà làm một mình thì sẽ rất khó khăn. Tôi không muốn làm anh phật ý, Khoa Hữu Thái, nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân nếu tôi kéo anh vào vụ này và chuyện không may xảy ra với anh. Lúc đó, tôi biết ăn nói làm sao với cô vợ Kiều Quản Linh của anh?”
“Kìa Mục Trường Thân, cuộc đời có những việc là chuyện riêng của đàn ông. Ngày xưa đã thế và bây giờ cũng vậy. Bất chấp tất cả những lời la lối đòi giải phóng, đòi bình quyền phụ nữ.”
“Anh nói đúng. Nhưng ta không nhất thiết phải hành động như vậy đâu.” – Bạn anh mỉm cười. – “Nhiều khi cũng có những giải pháp khác.”
Khoa Hữu Thái ngẩng phắt lên: “Nghe chú nói, tôi có cảm giác chú đã có một sáng kiến nào rồi. Tôi nói có đúng không, hay tôi nhầm?”
“Bây giờ thì chưa rõ, tôi mới chớm nghĩ đến chuyện đó thôi.”
“Chú nói đi!”
“Để có thể chống chọi với đám Người Sói, tôi cần viện trợ.”
Khoa Hữu Thái cân nhắc. Anh ta lấy hơi thật mạnh.
“Dĩ nhiên. Nhưng ai có thể điên khùng lao vào một cuộc chiến như thế, nhất là khi anh ta hoàn toàn không tin chắc anh ta có thể thắng.”
“Có một số người.”
“Dĩ nhiên rồi, ví dụ như chú đây.”
“Chẳng phải chỉ riêng tôi, bản thân tôi cũng đã do một người bạn tốt dẫn vào nghề săn Bại quái này.”
Mục Trường Thân bất giác cười cay đắng khi nghĩ lại thời kỳ sau khi MBD bị giải tán. Thời kỳ mà y đã bay lơ lửng trong một khoảng chân không, chẳng biết sẽ đi về đâu.
“Chú còn giữ quan hệ với người bạn đó chứ?”
“Còn.”
“Anh ta sống ở đâu?”
“Ở ngay tại thành phố Bôn Mộc Lâm.”
Khoa Hữu Thái cân nhắc: “Nhưng đường từ đó tới đây khá xa, chú không thấy thế sao?”
“Cũng chẳng xa đâu.”
“Và chú muốn mời bạn chú về đây?”
Mục Trường Thân đứng dậy, y chống hai nắm đấm vào hông rồi duỗi thẳng người ra.
“Ít nhất thì tôi cũng sẽ tìm cách làm điều đó.” – Y lẩm bẩm và ném cái nhìn cuối cùng về hướng nhà xác, trước khi xoay người đi, bước về làng.
Khoa Hữu Thái đi theo, chậm hơn hẳn…
…
Đã về chiều mà không khí vẫn chẳng mấy lạnh đi. Mặc dù vậy, Mục Trường Thân vẫn thấy trong người dễ chịu vô cùng. Bất chấp rất nhiều khó khăn, y đã tìm cách liên lạc được với Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào là bạn y, và người bạn đó biết chắc Mục Trường Thân chỉ gọi tới khi có lý do xác đáng. Trương Anh Hào đã hứa sẽ tới đây nhanh như có thể, và Mục Trường Thân đã khuyên Trương Anh Hào đi tàu lửa. Đó vẫn là con đường chắc chắn nhất dẫn tới mảnh đất này. Mục Trường Thân sẽ đến đón Trương Anh Hào ở nhà ga.
Đó quả thật là một cuộc điện thoại khủng khiếp như trước ngày tận thế. Nó chậm lừ đừ, bị cắt ngang, lượn lòng vòng qua một mớ mạng nhện khổng lồ. Tốc độ chỉ ngang như phương pháp đánh trống hoặc sử dụng chim bồ câu thời đầu Liên bang. Nhưng Mục Trường Thân bây giờ không muốn phàn nàn, cuối cùng thì mọi việc đã ổn. Mà một khi Trương Anh Hào hứa tới thì Trương Anh Hào cũng sẽ giữ lời, ngay cả khi trên trời rơi xuống gạch ngói.
Mục Trường Thân sống bên cạnh Khoa Hữu Thái, nhưng không trực tiếp trong căn hộ của anh ta. Bên cạnh ngôi nhà của Khoa Hữu Thái có một chái nhà xây thêm đang còn trống. Tầng lầu bao gồm ba căn phòng rất nhỏ. Mục Trường Thân chọn nơi này và yêu cầu mọi người để cho y được tự do, cho y thời gian suy nghĩ về vụ việc. Thật lòng nhìn nhận thì đây chỉ là một nửa sự thật, nhưng Mục Trường Thân thấy chưa cần phải cho Khoa Hữu Thái biết toàn bộ mọi việc.
Tầng lầu nơi Mục Trường Thân ở không có khu vệ sinh. Nếu muốn rửa ráy, người ta phải đi xuống tầng dưới. Khoa Hữu Thái đã cho xây ở dưới này một khu tắm giặt luôn rất lạnh. Nước chảy ra ở đây còn lạnh hơn nữa, gần như đã đóng thành băng. Mục Trường Thân chui xuống đó. Nước lạnh khiến y tỉnh hẳn và sau khi đã dùng miếng xà phòng chanh kỳ cọ suốt từ đầu tới chân, cuối cùng chàng thanh niên cũng có cảm giác gột rửa đi được mùi nhà xác.
Đã thấy dễ chịu hơn, Mục Trường Thân đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa. Trời đã ngả về chiều, chẳng bao lâu nữa hoàng hôn sẽ phủ xuống. Tới lúc đó y sẽ rời căn nhà này.
Y đã vạch ra một kế hoạch chắc chắn. Y quan tâm đến cái hồ lớn, và còn quan tâm hơn nữa đến hòn đảo đứng giữa lòng hồ.
Trên đảo là tòa lâu đài cổ, nỗi kinh hoàng đã từ đó tìm đường vào trong làng và đổ tai vạ xuống đầu người dân.
Hiện y vẫn chưa biết liệu có nên lấy tòa lâu đài đó làm mục đích ngay cho đêm nay hay chưa. Chắc là chưa, bởi nếu đi cùng với Trương Anh Hào thì cơ hội của y sẽ được cải thiện hơn rất nhiều.
Mặt trời đang chuẩn bị chia tay. Nó đổ lên toàn không gian một thứ ánh sáng đỏ như máu. Mục Trường Thân hy vọng đây không phải điềm dữ. Bởi máu đã chảy quá đủ trong vụ án này rồi.
Ngôi làng trông tiêu điều như đã chết. Lẽ ra ở thời tiết đẹp đẽ như thế này, người ta phải rời nhà, ra với thiên nhiên. Nhưng không, mọi người dân trong làng đều trú ấn đằng sau những bức tường dày, như thể tất cả đã cùng nhận lệnh từ một người duy nhất.
Dĩ nhiên, người ta đã rỉ tai cho nhau biết việc gì xảy ra ở nhà xác. Nhưng nỗi sợ hãi của dân làng không vì thế mà giảm sút.
Mục Trường Thân đóng cửa sổ. Y phải ấn rất mạnh nó mới chịu vào đến chốt. Thế rồi y quay người lại và kéo tấm áo khoác trên lưng ghế. Bình tĩnh, y mặc áo và từ từ kiếm tra lại khẩu súng lục mà y luôn đeo bên người đã cả một thời gian dài. “Những viên đạn này có khả năng tiêu diệt Người Sói” – Mục Trường Thân thầm nghĩ và hi vọng sẽ gặp những con ác thú đó.
Mục Trường Thân cho vũ khí vào túi và đi về hướng cửa. Cánh cửa rên lên khi mở ra, nhưng Mục Trường Thân không bực tức. Hiện chỉ có mình y sống trong chái nhà này.
Cầu thang dẫn xuống tầng dưới làm bằng gỗ. Những bậc thang không được đánh bóng để tránh người đi bị ngã. Chàng thanh niên dừng lại trước cánh cửa ra vào và nhìn qua khuôn cửa sổ.
Ngoài phố không có một bóng người. Những ngôi nhà đã bắt đầu tỏa vệt tối, nhưng ngôi làng vẫn chưa chìm hẳn xuống màn đêm. Vào thời điểm nhập nhoạng này, bình thường thì trẻ em phải ùa ra chơi đùa trên đường, nhưng cả chúng hôm hay cũng vắng bóng. Cha mẹ chúng giữ chúng lại giữa những bức tường. Nỗi sợ hãi đè nặng xuống ngôi làng như một con ma độc ác.
Mục Trường Thân kéo thanh chắn cửa, bước ra ngoài.
Không khí tĩnh lặng.
Thời tiết bây giờ rõ ràng đã ẩm hẳn lên. Điều này xảy ra hàng đêm bởi ngôi làng nằm kề mặt nước. Dọc hai bên bờ hồ bây giờ đã đang bốc lên từng làn hơi nước.
Mục Trường Thân biết chính xác đường đi, thậm chí cả một lối tắt. Nếu đi theo đó y sẽ không cần phải xuyên qua làng.
Y đi qua một vài chuồng lợn, nghe thấy tiếng ủn ỉn của những con vật đằng sau lớp tường. Cả chúng cũng tỏ vẻ bất an, như thể đã linh cảm thấy một điều khủng khiếp đang dần dần ập tới.
Mục Trường Thân đi qua một cánh đồng nhỏ trồng củ cải. Phía bên phải là nhà ga. Ngôi nhà cũ kỹ trông như một hộp diêm khổng lồ bị lật ngang.
Những cánh đồng dẫn thoai thoải xuống bờ hồ. Chân Mục Trường Thân thỉnh thoảng lại bước phải những khoảng đất ngập nước nho nhỏ. Cả ở những nơi khác, đất cũng mềm, trữ rất nhiều nước.
Đó là một khoảng nước nông, hầu như không gợn sóng. Hoàng hôn đã phủ xuống và thay đổi cả màu mặt nước.
Nó bây giờ óng ánh một màu sáng của chì. Những cánh chim cuối im lặng bay lượn trên đó như những bóng tối. Chẳng bao lâu nữa, cả những con chim này cũng sẽ đi tìm chỗ ngủ qua đêm.
Mục Trường Thân tìm thấy một con đường mòn và đi theo nó. Con đường dẫn thẳng ra bờ hồ lớn. Lau sậy và cỏ dại tạo thành một bức tường dày, chỉ hơi thưa ra ở một số chỗ. Mục Trường Thân biết, đó chính là những nơi được trổ thành đường mòn. Đi được nửa đường, y dừng bước và quay lại.
Không ai đi theo y.
Hình dáng ngôi làng mờ mờ hiện lên ở đường chân trời như trên một sân khấu khổng lồ. Bầu trời bây giờ giống như một chiếc vung úp bằng chì, mỗi lúc một chìm xuống, chìm xuống thấp hơn. Chỉ ở phía tây vẫn còn thấp thoáng một dải mây màu đỏ. Thế rồi mặt trời chia tay thật sự, hẹn nhiều tiếng đồng hồ sau mới lại xuất hiện ở phương trời khác.