Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 23: Người đàn bà tóc nâu
Bản thân Mục Trường Thân cũng không biết y đang rình mò cái gì, nhưng thể nào cũng sẽ có chuyện xảy ra. Linh cảm cho y biết như thế.
Dù con quái vật thống trị hòn đảo này có là kẻ nào chăng nữa, nó cũng phải biết rằng nó đã mất đi bốn nạn nhân, và chắc chắn nó sẽ tiến hành các biện pháp chống chọi.
Cứ chờ đợi, lắng nghe…
Trong những giây phút sau đó, chàng thanh niên tóc vàng quỳ lom khom trên con thuyền của mình. Y tạm ngưng mọi dòng suy nghĩ và mọi cân nhắc, tập trung toàn tâm toàn lực vào khung cảnh xung quanh và dĩ nhiên vào hòn đảo đang nằm trước mặt y như một vệt tối thầm lặng.
Hòn đảo im lặng…
Không một tiếng tru vang đến tai y, không một tiếng thét, thay vào đó là một âm thanh khác mà ban đầu y chưa thể xác định rõ.
Những âm thanh trầm đục, lặp đi lặp lại một cách đều đặn. Ai biết kẻ nào, vật gì gây nên những âm thanh đó? Mục Trường Thân tin chắc những âm thanh này xuất phát từ bờ đảo và đang vọng đến tai y qua màn đêm yên tĩnh xung quanh.
“Có phải chúng đang tới gần…?”
“Không phải. Chúng đang dừng lại ở một khoảng cách tương đối xa, nhưng tần suất âm thanh không thay đổi.”
“Có cái gì đang chuyển động sát bức tường bằng lau sậy.”
Đột ngột, Mục Trường Thân nghĩ ra tiếng thình thịch xen lẫn tiếng cành cây gãy là những âm thanh phát ra từ một con người đang chạy dọc bờ đảo, chạy sát lớp lau sậy và chạy không phải chậm.
Y cứng người lên.
Mục Trường Thân rất muốn đứng thẳng người, nhưng y không dám liều. Con thuyền quá chật và cũng không chắc chắn lắm. Y dừng lại ở tư thế quỳ trên thuyền.
Những âm thanh đột tắt lịm.
Không còn nghe thấy gì nữa.
Mục Trường Thân quỳ trên thuyền. Y giơ thẳng hai cánh tay ra, hai bàn tay nắm lấy hai búi sậy, rồi y dùng hai tay gạt chúng ra hai bên, tạo thành một lỗ hổng đủ lớn để có thể nhìn qua đó lên bờ đảo.
Đằng trước kia có chuyển động.
Thậm chí không cách y mấy xa. Y nghe một tiếng thét cao vút và không khỏi giật mình, bởi đó là tiếng thét của một người đàn bà.
Hay chỉ là do y tưởng tượng ra? Phải chăng những sợi dây thần kinh quá căng thẳng đã đánh lừa chủ nhân?
Giờ thì y nhổm dậy, đứng thẳng lên, mặc dù tương đối khó khăn mới giữ được thăng bằng. Y muốn nhón chân nhìn qua vành đai bằng lau sậy để xem cho kỹ bờ đảo, muốn biết điều gì đang xảy ra trên đấy.
Mắt y nhận thấy một chuyển động và tai y đồng thời nghe tiếng bước chân. Chỉ sau đó một chút, có tiếng sậy gãy ở ngay trước mặt y, rồi một tiếng thét giận dữ vang lên. Có cái gì đó đập xuống mặt nước, nhưng xa hơn một chút. Mục Trường Thân vứt bỏ tất cả những che chắn đề phòng. Nóng lòng muốn biết sự việc, y rút cây đèn pin ra khỏi thắt lưng, bật đèn lên.
Luồng sáng rộng và mạnh.
Luồng sáng tìm thấy đường đi của nó, xuyên qua khe hở giữa những cây lau sậy mọc gần nhau.
Y tìm thấy mục tiêu. Mục Trường Thân ngưng thở. Y không thể tin vào thứ mắt y đang nhìn thấy. Quầng sáng của ngọn đèn pin phủ xuống thân hình nửa lõa lồ của một người đàn bà!
Thời gian cứ tiếp tục trôi. Có lẽ khoảng hai hay ba giây rồi, chàng thanh niên này không biết chính xác nữa, nhưng đầu óc của y hoạt động ráo riết.
Y nhìn rõ người đàn bà có thân hình phơi trần ra như thân hình một pho tượng, y thậm chí có thể ghi nhớ những chi tiết khó tin.
Đầu tiên, y để ý đến vũ khí của cô ta. Người đàn bà có những lọn tóc nâu xoăn và dài cầm bằng cả hai tay một cây kiếm cong. Quần áo trên người cô ta chỉ là một miếng da thú cùng một mảnh khố được tạo từ vô số những dải da rất dày và dài. Cô còn đan những dây da đó thành một thứ mạng nhện phủ lên người. Miệng người đàn bà đang há rộng. Những cái răng trắng mờ mờ hiện lên, ánh mắt lạnh lùng.
Mục Trường Thân không biết cô ta có nhìn thấy y không. Chắc chắn cô ta bị chói mắt bởi ánh đèn trong đêm. Thế rồi đột ngột, cô ta né sang bên với một tốc độ ngoài sức tưởng tượng.
Mục Trường Thân đã muốn xoay đèn pin đuổi theo mà không kịp. Người đàn bà biến mất ở ngay đằng sau những rặng cây um tùm trên bờ đảo.
Mãi tới giờ Mục Trường Thân mới thở một hơi thật sâu. Những gì vừa xảy ra trước mắt y thật khó tin. Y nhớ lại tiếng tru của chó sói, y đã chờ đợi một Người Sói, nhưng thay vào đó, y lại gặp một người đàn bà gần như lõa lồ. Hầu như không thể tìm một lời giải thích.
“Có phải chính cô ta đã tru lên?”
“Phải chăng cô ta vốn là người, rồi bị biến thành Người Sói? Thật ra mình đã nhìn thấy cái gì? Và cái đó bản chất ra sao?” – Mục Trường Thân tự hỏi.
Mục Trường Thân tắt đèn, bởi y muốn giấu mình vào bóng tối. Nó sẽ che chở cho y, nó sẽ tạo điều kiện cho y suy nghĩ về những vấn đề vừa gặp.
Không nghe thấy tiếng động nào nữa. Người đàn bà quả thật đã biến mất vào màn đêm như một bóng ma. Mục Trường Thân tự hỏi: “Liệu có phải chính người đàn bà ban nãy đã làm vang lên những tiếng vọng trầm đục bay tới tai mình xuyên qua lớp tường lau sậy?”
Cô ta chẳng hề giống Người Sói. Y loay hoay một lúc tìm so sánh, nhưng không thấy cô ta giống nhân vật của môn phái nào. Cuối cùng, Mục Trường Thân kết luận là cô ta rất có thể là một người đang quyết tâm truy đuổi quái vật. Ngọn kiếm cong của cô ta đã nói lên điều đó. Có lẽ cô ta muốn dùng nó để truy đuổi và chặt đầu những con quái thú. Mục Trường Thân không tin rằng người đàn bà là kẻ thù của mình. Dù cô ta có nhìn y bằng ánh mắt hoang dã, dữ tợn, nhưng lúc đó cô đang chói mắt và y không thấy nét thù hằn trong tia mắt đó. Y tìm một nguyên nhân khác: rất có thể người đàn bà đã xuất hiện để cảnh báo y. Đúng, cô ta không muốn y lên đảo.
“Có nên nghe theo lời cô ta?”
Mục Trường Thân không phải người hèn nhát, nhưng y cũng biết khả năng chiến đấu của y có những ranh giới nhất định. Thêm nữa, chẳng nên để Trương Anh Hào lúc đến đây chỉ còn thấy xác y. Tốt nhất là nên rút lui ngay bây giờ.
Mục Trường Thân lại ngồi xuống ghế và dùng mái chèo đẩy ngược vào những cây lau sậy xung quanh. Chúng mọc cứng đến mức có thể dùng nơi này làm nơi đậu thuyền. Dùng hết sức, y từ từ gỡ mình ra khỏi khu vực sát bờ đảo.
Mục Trường Thân không khỏi có cảm giác mừng khi thoát ra mặt nước bên ngoài. Y nhìn một lần nữa về phía hòn đảo, nơi những đám mây hơi nước ẩm ướt và mỏng manh đang dần dần lan rộng. Và y thề đây sẽ không phải là lần cuối cùng y đến nơi đây.
Mục Trường Thân chèo thuyền quay trở lại. Dù hiện chưa nhìn thấy bờ nhưng tình huống dễ định hướng, Mục Trường Thân tin y không thể lạc. Lần trở về này y hầu như không chú ý đến khung cảnh xung quanh, y quá bận bịu với những suy nghĩ của riêng mình.
Y đã không nhìn thấy một Người Sói, thay vào đó là một người đàn bà hoang dại lõa lồ, như một nữ chiến binh trong các bộ phim giả tưởng, chứ không giống một nữ Võ giả đang chiến đấu với Quái thú. Cô ta tìm gì trên hòn đảo đó? Mục Trường Thân không biết câu trả lời, nhưng y mong rồi y sẽ tìm ra.
Thời gian nghỉ ngơi ban nãy đã khiến Mục Trường Thân lại sức. Mục Trường Thân chèo thuyền rất mạnh, con thuyền đi mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Vừa chèo, y vừa cân nhắc liệu có nên kể cho Khoa Hữu Thái nghe chuyện vừa rồi hay không. Rất có thể Khoa Hữu Thái sẽ có lời giải thích. Mục Trường Thân biết rằng người dân vùng này còn lưu truyền rất nhiều những câu chuyện cổ xoay quanh hòn đảo thần bí nằm giữa lòng hồ lớn.
Dù sao chăng nữa, rõ ràng người đàn bà tóc nâu cầm cây kiếm cong không phải là một hình ảnh do y tưởng tượng ra.
Con thuyền đè sóng, trôi nhanh về phía trước như đang được gắn động cơ vô hình.
Đột ngột, có cái gì húc mạnh vào mạn thuyền bên phải!
Mục Trường Thân rút mái chèo lên, y hơi bối rối.
Dĩ nhiên, rất có thể đó là cái gì đó đang bơi va phải thuyền, ví dụ một khúc gỗ lớn hoặc một cành cây lớn. Nhưng nếu thế thì y đã có thể nhìn thấy nó. Mục Trường Thân nghĩ vậy và bật đèn pin, soi xuống mặt nước xung quanh.
Y không phát hiện ra vật gì.
Chỉ có những lọn sóng lăn tăn, lấp lánh nhè nhẹ như một làn thủy tinh nhảy múa. Mục Trường Thân cũng không tin trong hồ này lại có thể có những con cá lớn tới mức gây lực đập mạnh như vậy.
Chắc chắn phải là một vật thể khác.
Mục Trường Thân quỳ lên thuyền và đột ngột cảm thấy mình vô cùng đơn độc. Cũng có thể một phần vì làn sương mù đang câm lặng bao quanh. Chàng thanh niên tiếp tục chiếu đèn xuống nước. Y đảo đèn qua lại, hy vọng dụ được đối phương.
Nó đến.
Nhưng nó đến từ phía sau lưng, Mục Trường Thân đâu có thể cùng lúc chiếu sáng tới mọi hướng. Có cái gì đó lao thật nhanh lên khỏi mặt nước, bám vào gờ thuyền.
Thực thể đó kéo chiếc thuyền nghiêng về một bên, kéo người y giật trở lại. Y cố gắng xoay người và nhìn thấy hai bàn tay đang giằng lấy gờ thuyền.
“Không, không phải tay người!”
Mục Trường Thân biết chắc chắn, đây là hai chi trước của Người Sói…
Y không nhìn thấy đầu Người Sói, nó còn ngập dưới nước. Nhưng hai cẳng trước của nó kéo mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Rõ ràng quái vật đang muốn lật úp con thuyền xuống, bởi nếu cùng trôi xuống nước thì Người Sói mạnh hơn con người rất nhiều. Chàng thanh niên này rút súng ra. Bất chấp mạo hiểm việc trọng lượng của y sẽ khiến con thuyền nghiêng mạnh hơn, Mục Trường Thân tiến về phía đuôi thuyền để nhìn con quái vật cho rõ hơn.
Có cái gì tối tối phía dưới làn nước. Rất có thể đó là cái đầu.
Chàng thanh niên ngắm xuống dưới.
Ở cự ly gần như thế này, Mục Trường Thân chắc chắn y không thể bắn trượt đầu con quái vật.
Nhưng sự việc xảy ra khác hẳn.