Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 171: Nhịp độ của hoạt động điều tra
“Được rồi.” – Trương Anh Hào nói. – “Nhưng các ông không thể xác định số điện thoại đó thuộc về ai, bởi các ông không có danh bạ tra ngược dành cho số di động và công ty dịch vụ sẽ không công bố cho các ông biết, đúng không?”
“Họ cần có lệnh bắt.” – Viên thám tử đáp.
“Nhưng các ông cần biết đó là số điện thoại của ai phải không?” – Trương Anh Hào hỏi.
“Ông biết cách thực hiện việc đó mà không cần dùng tới lệnh bắt hả?” – Tiêu Mông hỏi.
“Có thể.” – Trương Anh Hào nói. – “Tại sao ông không thử gọi số đó xem ai nghe máy chứ?”
Họ đã không nghĩ đến chuyện đó. Lại im lặng. Họ bối rối, họ không muốn nhìn nhau, hoặc nhìn Trương Anh Hào.
Im lặng.
Liệu Tận Uông lảng tránh sự vụ, để bóng trong chân Tiêu Mông. Ông ta thu chỗ hồ sơ lại và làm hiệu ra ngoài để xử lý chúng. Tiêu Mông gật đầu vẫy tay bảo Liệu Tận Uông ra. Liệu Tận Uông đứng dậy đi ra, thực tế là còn đóng cửa rất khẽ. Tiêu Mông mở miệng, rồi lại khép vào. Ông ta cần giữ thể diện một chút, ông ta muốn lắm.
“Đó là số di động.” – Đội trưởng thám tử nói. – “Nếu tôi gọi số ấy, tôi không thể biết đó là số của ai hay đang ở đâu.”
“Nghe này, ông Tiêu Mông.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi chẳng quan tâm đó là số của ai. Tất cả những gì tôi quan tâm là nó không phải số của tôi. Hiểu ý tôi chứ? Nó không phải số điện thoại của tôi. Thế nên hãy gọi số đó và ABC ở Vũ Thiên, hay ABC ở Đại La Tiên bắt máy. Rồi ông sẽ biết đó không phải số điện thoại của tôi.”
Tiêu Mông nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào, gõ ngón tay xuống bàn, im lặng.
“Ông biết cách làm việc này thế nào.” – Trương Anh Hào nói. – “Gọi vào số đó, bịa câu chuyện vớ vẩn nào đó về một lỗi kỹ thuật hay hóa đơn chưa thanh toán, vấn đề gì đó liên quan tới máy tính, bảo người đó xác nhận tên và địa chỉ. Hãy làm đi, Tiêu Mông, hẳn ông là một thám tử ra trò đấy.”
Viên cảnh sát rướn người tới chỗ đã để mẩu giấy ghi số điện thoại, dùng các ngón tay dài màu nâu kéo về, xoay lại để đọc, rồi nhấc điện thoại lên, bấm số, bấm phím mở loa ngoài. Nhạc chờ vang lên, không phải âm đơn sắc dài như điện thoại bàn mà là âm thanh điện tử cao, gấp. Nhạc ngừng lại, cuộc gọi được kết nối.
“Lộ Tri Thức đây.” – Một giọng nói vang lên. – “Tôi có thể giúp gì được đây?”
Giọng miền nam, phong cách tự tin, quen với việc sử dụng điện thoại.
“Ông Lộ Tri Thức phải không?” – Tiêu Mông hỏi, ông ta nhìn xuống bàn và ghi lại cái tên. – “Chúc ông có buổi chiều vui vẻ. Đây là công ty điện thoại, bộ phận di động. Tôi là giám đốc kỹ thuật. Chúng tôi nhận được thông báo về lỗi xuất hiện ở số điện thoại của ông.”
“Lỗi à?” – Giọng kia nói. – “Tôi thấy có vẻ ổn. Tôi không thông báo lỗi mà.”
“Gọi đi thì ổn.” – Tiêu Mông nói. – “Việc gọi đến cho ông có thể gặp trục trặc. Ngay lúc này chúng tôi đang kết nối thiết bị đo cường độ tín hiệu, và thực ra nó đang báo là hơi thấp, thưa ông.”
“Tôi có thể nghe rõ ông nói.” – Giọng kia bảo.
“A lô?” – Tiêu Mông nói. – “Tôi nghe không rõ lắm, ông Thức. A lô? Nếu tôi biết được vị trí chính xác điện thoại của ông vào lúc này thì sẽ tốt cho tôi, thưa ông, ông biết đấy, vì có liên quan tới các trạm phát sóng của chúng tôi.”
“Tôi đang ở ngay nhà thôi.” – Đầu dây bên kia trả lời.
“Vâng.” – Tiêu Mông nói. Ông ta cầm bút lên lần nữa. – “Ông có thể khẳng định địa chỉ chính xác cho tôi được không?”
“Các ông không có địa chỉ của tôi à?” – Giọng kia hỏi, kiểu đùa giữa cánh đàn ông với nhau. – “Hình như tháng nào các ông cũng cố gửi được cho tôi một hóa đơn đấy.”
Tiêu Mông liếc Trương Anh Hào. Trương Anh Hào mỉm cười với ông ta. Viên thám tử nhăn mặt.
“Ngay lúc này tôi đang ở phòng kỹ thuật, thưa ông.” – Ông ta nói, cũng đùa, chỉ giữa hai người bình thường đánh vật với công nghệ. – “Thông tin chi tiết về khách hàng nằm ở một phòng khác. Tôi có thể truy nhập dữ liệu đó nhưng sẽ mất một phút, ông biết thế nào mà. Mà thưa ông, dù gì thì ông cũng phải tiếp tục nói trong khi thiết bị đo này đang kết nối để cho tôi biết chính xác kết quả đo, ông biết chứ? Ông có thể đọc địa chỉ của mình, trừ phi ông có một bài thơ yêu thích hay bất kỳ thứ gì đó khác.”
Chiếc loa bé xíu truyền lại tiếng cười của vị khách hàng tên Lộ Tri Thức.
“Được rồi, bắt đầu đây, kiểm tra, kiểm tra.” – Giọng anh ta cất lên. – “Đây là Lộ Tri Thức, ở ngay tại nhà, là số 52 Dreammer Valiz, Tôi nói lại lần nữa, 0-5-2 Dreammer Valiz, ngay ở thị trấn nhỏ cổ kính Vũ Thiên này, đó là D-R-E-A-M-M-E-R V-A-L-I-Z nằm ở quận Vũ Thiên. Cường độ tín hiệu của tôi thế nào?”
Tiêu Mông không trả lời, ông ta trông rất lo lắng.
“A lô?” – Giọng kia hỏi. – “Ông vẫn ở đó chứ?”
“Vâng, thưa ông Thức.” – Tiêu Mông trả lời. – “ Tôi vẫn ở đây. Không phát hiện ra trục trặc nào, thưa ông. Tôi đoán đó chỉ là thông báo sai. Cảm ơn sự giúp đỡ của ông.”
“Ok.” – Người tên Lộ Tri Thức nói. – “Không có gì.”
Kết nối chấm dứt và chuông quay số lại lan ra khắp phòng. Tiêu Mông đặt máy xuống, ngả người ra sau nhìn lên trần, tự nói với mình.
“Khốn nạn.” – Ông ta nói. – “Ngay trong thị trấn. Tay Lộ Tri Thức này là kẻ quái quỷ nào nhỉ?”
“Ông không biết người đó à?” – Trương Anh Hào hỏi.
Đội trưởng thám tử nhìn Trương Anh Hào, hơi ân hận, kiểu như ông ta đã quên là Trương Anh Hào đang có mặt ở đây.
“Tôi mới ở đây được sáu tháng.” – Ông ta nói. – “Sao tôi biết tất cả mọi người được.”
Ông ta rướn người bấm nút đàm thoại nội bộ trên chiếc bàn gỗ hồng sắc, gọi Liệu Tận Uông trở lại phòng.
“Anh đã bao giờ nghe nói tới tay nào tên là Lộ Tri Thức chưa?” – Tiêu Mông hỏi ông ta. – “Lộ Tri Thức, sống trong thị trấn này, số 52 Dreammer Valiz ấy?”
“Lộ Tri Thức à?” – Liệu Tận Uông nói. – “Chắc chắn có. Anh ta sống ở đây, như ông nói, luôn ở đây. Mẫu người của gia đình. Hà Thiên Lạc biết anh ta, dạng anh em rể hay gì đó. Tôi nghĩ họ cũng thân thiết đấy, họ có đi chơi bowling với nhau. Lộ Tri Thức làm ngành ngân hàng, dạng làm về tài chính, ông biết đấy, một dạng giám đốc điều hành có cỡ làm việc ở Atlan. Cho một ngân hàng lớn ở đó. Thi thoảng tôi thấy anh ta quanh đây.”
Tiêu Mông nhìn Liệu Tận Uông.
“Anh ta là người bắt máy khi gọi theo số này.” – Ông ta nói.
“Lộ Tri Thức à?” – Liệu Tận Uông hỏi. – “Ngay tại Vũ Thiên này à? Quả là chuyện lạ đời thật.”
Tiêu Mông xoay trở lại phía Trương Anh Hào.
“Tôi cho là anh sắp nói rằng anh chưa bao giờ nghe nói tới tay này phải không?”
“Chưa bao giờ nghe nói tới anh ta.” – Trương Anh Hào đáp.
Đội trưởng thám tử quắc mắt với Trương Anh Hào rất nhanh, rồi quay lại phía Liệu Tận Uông.
“Anh nên đi thỉnh tay Lộ Tri Thức này tới đây.” – Ông ta nói. – “52 Dreammer Valiz. Chỉ có Chúa mới biết anh ta liên quan thế nào, nhưng chúng ta nên nói chuyện với anh ta. Hãy nhẹ nhàng với Lộ Tri Thức, anh biết đấy, có lẽ anh ta là một người đáng được tôn trọng.”
Tiêu Mông quắc mắt với Trương Anh Hào lần nữa và rời khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa nặng nề. Liệu Tận Uông vươn người tắt chiếc đài ghi âm, giải Trương Anh Hào khỏi phòng, trở về buồng giam. Trương Anh Hào bước vào. Ông ta theo sau và tháo còng tay, móc trở lại thắt lưng, bước trở ra rồi đóng cửa, vặn khóa. Những chiếc chốt điện xoay về chỗ cũ. Liệu Tận Uông bước đi.
“Này ông Liệu Tận Uông.” – Trương Anh Hào gọi.
Ông ta xoay người bước lại, nhìn một cách lạnh nhạt, không thân thiện.
“Tôi muốn chút gì đó để ăn.” – Trương Anh Hào bảo. – “Và cả cà phê.”
“Anh sẽ ăn tại cơ sở của quận.” – Ông ta nói. – “Xe vận chuyển sẽ tới lúc sáu giờ.”
Viên cảnh sát bước đi. Ông ta phải đi đưa Lộ Tri Thức về. Ông ta sẽ rón rén tới bên Lộ Tri Thức với vẻ có lỗi, đề nghị anh ta tới đồn cảnh sát, nơi anh ta sẽ được Tiêu Mông tiếp đón nhã nhặn. Trong khi Trương Anh Hào đứng trong buồng giam, Tiêu Mông sẽ lịch sự hỏi Lộ Tri Thức tại sao người ta tìm thấy số điện thoại của anh ta trong giày một người đàn ông đã chết.
Chiếc áo khoác của Trương Anh Hào vẫn cuộn trên sàn buồng giam. Trương Anh Hào giũ ra mặc vào. Trương Anh Hào lại thấy lạnh. Hắn thọc hai tay vào túi, tựa người vào chấn song và cố gắng đọc hết tờ báo lần nữa, chỉ để giết thời gian. Nhưng Trương Anh Hào chẳng tiếp nhận được gì. Trương Anh Hào đang mải nghĩ tới kẻ đã đứng quan sát đồng bọn của mình bắn vào đầu một người. Kẻ đã túm lấy cái xác đang co giật và đá nó lăn khắp mặt đất. Kẻ đã sử dụng đủ sức mạnh của cơn điên giận để làm nát mọi chiếc xương trên cơ thể người đã chết. Trương Anh Hào đứng suy nghĩ về những chuyện hắn cho là mình chẳng còn liên quan gì. Những chuyện Trương Anh Hào không muốn nghĩ tới thêm chút nào nữa. Thế nên Trương Anh Hào ném tờ báo xuống thảm và cố gắng nghĩ về chuyện khác.
Trương Anh Hào phát hiện ra rằng nếu dựa vào góc xa ở mặt trước buồng giam thì sẽ nhìn thấy toàn bộ khu vực thoáng. Trương Anh Hào có thể phóng mắt qua quầy tiếp tân và nhìn ra ngoài qua các cửa kính dày. Bên ngoài, mặt trời buổi chiều gay gắt nóng. Nơi này lại trông như một chốn khô hạn bụi bặm.
Cơn mưa nặng hạt đã rời khỏi đây. Trong phòng mát mẻ sáng ánh đèn huỳnh quang. Viên thượng sĩ làm văn phòng ngồi thẳng trên ghế. Ông ta đang gõ bàn phím, có lẽ đang lập hồ sơ. Trương Anh Hào có thể trông thấy phía sau quầy của ông này.
Phía dưới là các khoảng không gian được thiết kế để từ mặt trước không nhìn thấy được. Các khoang gọn gàng chứa giấy tờ và các cặp hồ sơ gáy cứng. Có những chỗ để bình xịt hơi cay, một khẩu súng trường, các nút báo động.
Phía sau viên thượng sĩ, người phụ nữ mặc sắc phục đã lấy vân tay Trương Anh Hào đang bận việc, làm việc trên bàn phím. Căn phòng lớn tưởng như yên tĩnh vẫn rì rầm với nhịp độ của hoạt động điều tra.