Kiếm Hiệp Tình

Chương 172: Nữ cảnh sát


Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 172: Nữ cảnh sát

Người ta tiêu vài ngàn lượng bạc cho các hệ thống âm thanh nổi, đôi khi là vài chục ngàn lượng bạc. Ngay ở nước Liên bang còn có một ngành chuyên sâu chế tạo thiết bị âm thanh nổi đáp ứng những tiêu chuẩn mà ta không thể tin nổi. Dàn âm ly đèn chân không có giá trị hơn một căn nhà. Những chiếc loa cao hơn Trương Anh Hào. Cáp to hơn cả vòi nước tưới vườn. Một số tay trong quân đội sở hữu những thứ đó. Trương Anh Hào đã nghe những hệ thống ấy ở các căn cứ trên khắp Liên bang. Nó thật tuyệt vời. Nhưng người ta đang lãng phí tiền của mình. Bởi hệ thống âm thanh nổi tốt nhất thế giới lại miễn phí. Nó ở trong đầu ta, nó phát ra âm thanh tốt như mức ta muốn, và lớn như mức ta muốn.

Trương Anh Hào tựa vào góc của mình, đầu dạo một khúc của Túy Vân, một bản cũ Trương Anh Hào thích. Nó vang lên thực sự lớn. Con đường phía trước – lời bài hát này nói về luật nhân quả – được Truy Mộng hát bài này bằng giọng son trưởng. Nốt này tạo ra sắc thái lạ, tươi tắn, vui vẻ. Loại bỏ chất cay nghiệt trong ca từ, khiến nó trở thành một lời than vãn, một lời dự báo, một lời an ủi, khiến nó thực hiện việc dòng nhạc blues phải làm. Giọng son trưởng thư thái gần như trải nó ra thành giai điệu ngọt ngào, không lên gân.

Nhưng rồi Trương Anh Hào trông thấy lão đồn trưởng béo ị bước qua. Phàn Văn Thịnh đi qua buồng giam về phía căn phòng lớn ở phía cuối. Vừa đúng lúc bắt đầu đoạn thứ ba, Trương Anh Hào nghiến răng hạ tông bài hát xuống nốt mi giáng. Một nốt tối tăm và đầy đe dọa, là nốt nhạc blues thực sự. Trương Anh Hào xóa đi Truy Mộng dễ chịu và thân thiện, Trương Anh Hào cần giọng mạnh hơn, thứ gì đó ghê gớm hơn. Là nhạc nhưng với chất giọng thực sự the thé của thuốc lá và rượu mạnh. Có lẽ là Wallan – một ca sĩ, nhạc công dòng blues ở Liên bang, một người mà ta không muốn gây chuyện. Trương Anh Hào vặn cao âm lượng trong đầu ở đoạn nói về chuyện trên con đường phía trước ta gặt hái những gì đã gieo.

Phàn Văn Thịnh đã nói dối về buổi đêm qua. Trương Anh Hào đã không có mặt ở đây lúc nửa đêm. Trong một quãng thời gian nhất định, Trương Anh Hào có thể chấp nhận khả năng đó là sự nhầm lẫn, có thể lão đã trông thấy ai đó giống Trương Anh Hào. Nhưng điều đó đang khiến lão cho rằng mình đúng nhưng chưa đủ bằng chứng. Ngay lúc này đây, Trương Anh Hào muốn thúc cùi chỏ vào giữa mặt lão. Cho cái mũi to của lão giập và bắn tóe khắp nơi. Trương Anh Hào nhắm mắt lại. Wallan và Trương Anh Hào đã hứa với nhau rằng điều đó sẽ xảy ra, trên Con đường phía trước.

Trương Anh Hào mở mắt và tắt nhạc trong đầu. Đứng trước mặt Trương Anh Hào, bên ngoài song sắt là viên sĩ quan nữ đã lấy dấu vân tay của hắn. Cô đi lấy cà phê ở chỗ máy hâm cà phê về.

“Tôi mang cho anh một tách cà phê được chứ?” – Cô hỏi Trương Anh Hào.

“Chắc chắn rồi.” – Trương Anh Hào đáp. – “Thật tuyệt. Không kem, không đường nhé.”


Nữ cảnh sát đặt tách của mình xuống chiếc bàn gần nhất rồi quay lại máy ủ cà phê. Rót từ bình cho Trương Anh Hào một tách rồi bước lại. Đây là một phụ nữ đẹp. Tầm ba mươi, da sẫm, không cao. Nhưng gọi cô ta là người tầm thước thì không công bằng. Ở cô toát lên sức sống mạnh mẽ, nó thể hiện qua tác phong khẩn trương, song rất ân cần trong căn phòng Trương Anh Hào bị thẩm vấn lần đầu tiên. Đó là một tác phong chuyên nghiệp. Giờ đây có vẻ cô thoát khỏi công việc, có lẽ thế. Có lẽ mang cà phê cho một nghi can là việc trái với các quy định của lão béo. Điều đó khiến Trương Anh Hào thấy thích cô.

Nữ cảnh sát đưa tách cà phê qua song sắt. Ở tầm gần cô trông đẹp. Thơm nữa. Mùi thơm mà Trương Anh Hào không nhớ đã từng gặp chưa. Trương Anh Hào nhớ rằng mình đã nghĩ về cô như nữ y tá nha khoa. Nếu các nữ y tá nha khoa đều đẹp thế này, thì Trương Anh Hào đã đến phòng khám nha khoa thường xuyên hơn. Trương Anh Hào nhận lấy tách. Trương Anh Hào vui vì việc này. Trương Anh Hào đang khát, lại thích uống cà phê. Nếu để Trương Anh Hào uống thả phanh thì Trương Anh Hào có thể uống cà phê như tay nghiện rượu nốc vodka. Trương Anh Hào nhấp một ngụm. Cà phê ngon. Trương Anh Hào nâng tách lên như nâng cốc chúc mừng.

“Cảm ơn cô.” – Trương Anh Hào nói.

“Không có gì.” – Cô ta nói và mỉm cười, đôi mắt cũng cười.

Trương Anh Hào mỉm cười đáp lại. Đôi mắt nữ cảnh sát như một lời chào đón bằng ánh nắng sáng ấm trong buổi chiều ảm đạm.

“Vậy là cô nghĩ tôi không làm việc đó à?” – Trương Anh Hào hỏi cô ta.

Nữ cảnh sát cầm tách của mình lên.


“Anh nghĩ tôi không mang cà phê cho tội phạm sao?” – Cô ta hỏi lại.

“Có khi cô thậm chí chẳng nói chuyện với tội phạm ấy chứ.” – Trương Anh Hào đáp.

“Tôi biết anh không có tội lỗi gì mấy.” Cô ta nói.

“Sao cô biết?” – Trương Anh Hào hỏi. – “Bởi hai mắt tôi không sát nhau à?”

“Không, đồ ngốc.” – Nữ cảnh sát bật cười. – “Bởi vì chúng tôi vẫn chưa nhận được thông tin từ quân đội.”

Tiếng cười của cô thật tuyệt. Trương Anh Hào muốn nhìn thẻ tên của nữ cảnh sát trên túi áo, nhưng chẳng muốn khiến cô nghĩ rằng Trương Anh Hào đang ngắm bộ ngực cô. Trương Anh Hào nhớ nó đã tì lên cạnh bàn lúc cô chụp ảnh hắn. Trương Anh Hào đã nhìn. Bộ ngực đẹp. Tên cô là Phong Tiểu Mạn. Nữ cảnh sát liếc quanh khá nhanh và tiến sát tới song sắt. Trương Anh Hào nhấp cà phê.

“Tôi đã gửi các dấu vân tay của anh tới quân đội qua mạng máy tính.” – Phong Tiểu Mạn nói. – “Lúc đó là 12 giờ 36. Ở đó có cơ sở dữ liệu lớn, anh biết chứ, của Tình báo Liên bang ấy? Trong máy tính của họ có vài triệu dấu vân tay. Các dấu vân tay gửi tới đó được kiểm tra, có thứ tự theo mức ưu tiên. Anh được so sánh với danh sách mười kẻ bị truy nã hàng đầu, rồi tới một trăm, rồi một ngàn, anh hiểu không? Nếu anh nằm ở gần tốp đầu, khớp và chưa bị tóm, chúng tôi sẽ nhận được phản hồi gần như ngay lập tức. Việc ấy diễn ra một cách tự động. Người ta không muốn bỏ lọt bất kỳ tên tội phạm cỡ bự nào nên hệ thống trả lời ngay. Nhưng thông tin về anh nằm ở đó gần ba tiếng rồi mà chúng tôi vẫn chưa nghe được tin tức gì. Thế nên tôi có thể nói rằng anh không năm trong hồ sơ vụ gì rất tệ hại.”


Viên thượng sĩ làm văn phòng đang nhìn sang, tỏ thái độ không nhất trí. Nữ cảnh sát sắp phải đi. Trương Anh Hào uống nốt chỗ cà phê, trả lại tách cho cô qua song sắt.

“Tôi chẳng nằm trong hồ sơ vụ nào hết.” – Trương Anh Hào nói.

“Phải.” – Phong Tiểu Mạn nói. – “Anh không khớp với lý lịch của những kẻ xấu.”

“Không hả?” – Trương Anh Hào hỏi.

“Tôi có thể xác định ngay.” – Nữ cảnh sát cười.

“Anh có đôi mắt đẹp.” – Phong Tiểu Mạn nháy mắt rồi bước đi.

Cô bỏ hai chiếc tách vào thùng rác và bước về chỗ làm việc của cô, rồi ngồi xuống.

Tất cả những gì Trương Anh Hào có thể trông thấy là phần gáy của nữ cảnh sát. Trương Anh Hào chuyển về góc của mình và tựa vào những song sắt cứng. Nguyễn Văn Khoa đã là một kẻ lang thang cô đơn sáu tháng nay. Chắc hẳn Nguyễn Văn Khoa học được một điều, như Vô Linh trong bộ phim ngày trước, một người lang thang sống nhờ vào lòng tốt của người lạ. Đó là không vì điều gì cụ thể hay hữu hình, mà vì đạo đức.


Trương Anh Hào nhìn chằm chằm vào phần gáy của Phong Tiểu Mạn và mỉm cười. Trương Anh Hào thích cô.

Liệu Tận Uông đi phải đến hai mươi phút rồi. Như thế là đủ thời gian từ nhà Lộ Tri Thức trở lại đây, dù nhà anh ta có ở đâu chăng nữa. Trương Anh Hào cho là ông ta có thể cuốc bộ tới đó và trở lại sau hai mươi phút. Đây là thị trấn nhỏ, phải không? Một dấu chấm trên bản đồ. Trương Anh Hào nghĩ có thể đi bộ tới bất kỳ chỗ nào và trở lại trong hai mươi phút, bởi chúng khá gần, cho dù đường ranh giới của thị trấn rất kỳ quặc.

Tùy thuộc ở việc Lộ Tri Thức sống trong thị trấn hay ở nơi khác trong phạm vi ranh giới ngoài của thị trấn. Theo kinh nghiệm của riêng Trương Anh Hào, ta vẫn được coi là còn ở trong thị trấn ngay cả khi ta đã cách nó mười bốn dặm. Nếu mười bốn dặm ấy kéo dài về mọi hướng thì Vũ Thiên phải lớn bằng thành phố Khất Thảo.

Liệu Tận Uông đã nói rằng Lộ Tri Thức là mẫu người của gia đình. Một người làm ngành ngân hàng làm việc ở Atlan. Thế nghĩa là nhà anh ta ở đâu đó gần thành phố, gần trường học và bạn bè để thuận lợi cho lũ trẻ, gần các cửa hiệu và câu lạc bộ nông thôn để tiện cho vợ, để anh ta có thể dễ dàng lái xe theo tỉnh lộ tới quốc lộ, thuận tiện cho việc tới văn phòng ở thành phố lớn bằng quốc lộ.

Cái địa chỉ nghe như địa chỉ ở phố. Số 52 Dreammer Valiz có vẻ không gần phố chính lắm. Có lẽ Dreammer Valiz chạy từ trung tâm thị trấn ra khu vực làng xóm. Lộ Tri Thức là tay làm trong ngành tài chính, anh ta hẳn là giàu có. Có khi anh ta sở hữu căn nhà lớn màu trắng trên một lô đất rộng, cùng hững cây lớn xòe bóng mát, có thể cả bể bơi. Cứ coi là bốn xoer đi (đơn vị đo diện tích, 1 xoer tương đương 4.046 m2). Một lô vuông vắn có diện tích bốn xoer sẽ có mỗi chiều khoảng một trăm bốn mươi mét. Các nhà nằm ở cả hai bên con phố nên số 52 sẽ nằm cách thị trấn chừng mười hai lô, có lẽ khoảng cách đó chừng một dặm.

Bên ngoài cửa kính, mặt trời đang dần hạ thấp cho chiều tối, ánh sáng dần đỏ hơn, các bóng nắng đổ dài hơn. Trương Anh Hào trông thấy chiếc xe tuần tra của Liệu Tận Uông nhấp nhô chạy vào lối nối đồn với đường chính. Nó không chớp đèn. Nó chầm chậm chạy quanh hình bán nguyệt và từ từ dừng lại, xóc lên một lần. Độ dài của nó chiếm toàn bộ tầm nhìn qua lớp kính dày. Liệu Tận Uông ra khỏi xe ở phía cửa bên kia và khuất khỏi tầm quan sát khi ông ta vòng qua bên này. Viên cảnh sát lại xuất hiện khi đến bên cửa cạnh ghế phụ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.