Kiếm Hiệp Tình

Chương 170: Số điện thoại


Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 170: Số điện thoại

“Ý tôi hỏi điện thoại di động.” – Ông ta bảo.

“Điện thoại di động nào?” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi không có điện thoại di động.”

Cảm giác sợ hãi ập đến Trương Anh Hào. Họ cho rằng Trương Anh Hào là một tay sát thủ chuyên nghiệp, một gã lang thang khát tiền lập dị cùng chiếc điện thoại di động chuyên giết người, đá thi thể họ giập nát, liên hệ với tổ chức ngầm của mình để biết mục tiêu tiếp theo, luôn luôn di chuyển.

Tiêu Mông chúi người. Ông ta đẩy một mẩu giấy về phía Trương Anh Hào. Đó là một mẩu giấy xé ra từ giấy in, không cũ. Tờ giấy đã sờn bóng, kiểu bóng ở loại giấy nằm trong túi quần áo một tháng. Trên giấy in một chữ được gạch chân, chữ Zyrpaa. Bên dưới là một số điện thoại. Trương Anh Hào nhìn tờ giấy, không chạm vào nó. Không muốn bất kỳ sự nhầm lẫn nào liên quan tới vân tay.

“Đó là số điện thoại của ông hả?” – Tiêu Mông hỏi.

“Tôi không có điện thoại.” – Trương Anh Hào nhắc lại lần nữa. – “Đêm qua tôi không ở đây. Càng làm phiền tôi là ông càng phí thời gian đấy, ông Tiêu Mông.”

“Đó là số điện thoại di động.” – Viên cảnh sát nói. – “Chúng tôi biết điều đó. Nó thuộc mạng của một nhà cung cấp ở Atlan. Nhưng phải đến thứ hai chúng tôi mới có thể xác minh số này. Thế nên chúng tôi hỏi ông. Anh nên hợp tác, anh Khoa.”

Trương Anh Hào nhìn mẩu giấy một lần nữa.

“Thứ này xuất hiện ở đâu?” – Trương Anh Hào hỏi Tiêu Mông.


Viên thám tử cân nhắc câu hỏi, rồi quyết định trả lời.

“Nó nằm trong giày của nạn nhân.” – Ông ta nói. – “Được gập lại và giấu kín.”

Trương Anh Hào ngồi im lặng một lúc lâu. Trương Anh Hào thấy lo lắng, cảm thấy mình giống một nhân vật bị rơi xuống hố trong truyện của bọn trẻ. Nhận thấy mình trong một thế giới lạ mà mọi thứ đều khác và kỳ lạ. Như Alice trong Xứ Sở Thần Tiên. Cô bé có ngã xuống hố không nhỉ? Hay cô đã xuống xe khách của hãng Anpha ở một điểm không phù hợp?

Trương Anh Hào đang ở trong một căn phòng sang trọng và đầy đủ. Trương Anh Hào thấy văn phòng trong các ngân hàng Phổ Quang còn chả được như thế này. Trương Anh Hào đang ở cùng hai cảnh sát, họ thông minh và chuyên nghiệp. Có lẽ hai người có tổng cộng hơn ba mươi năm kinh nghiệm.

Đây là một cơ quan cảnh sát đủ độ chín và đầy năng lực, được sắp xếp nhân sự phù hợp và có ngân sách dồi dào. Có một điểm yếu là tên khốn Phàn Văn Thịnh ở trên đỉnh, song như Trương Anh Hào đã thấy trong một thời gian, thì đây vẫn là một tổ chức tốt. Nhưng họ đang đâm đầu vào ngõ cụt, có vẻ họ tin rằng hành tinh này phẳng, rằng bầu trời quận Vũ Thiên khổng lồ là một chiếc bát úp vừa khít bên trên. Và chỉ có mỗi Trương Anh Hào là kẻ duy nhất biết rằng hành tin này có dạng tròn.

“Có hai điều.” – Trương Anh Hào cất tiếng. – “Người đàn ông bị bắn vào đầu ở tầm gần bằng vũ khí tự động có thiết bị giảm thanh. Phát đầu tiên làm ông ấy chết, phát thứ hai nhằm đảm bảo chắc chắn điều đó. Vỏ đạn biến mất. Điều đó có ý nghĩa thế nào với các ông? Xét về mặt chuyên môn ấy?”

Tiêu Mông chẳng nói gì. Nghi phạm chính của viên thám tử này đang bàn về vụ án với ông ta như một đồng nghiệp. Với tư cách một điều tra viên, ông ta không nên cho phép điều đó. Ông ta nên ngắt lời Trương Anh Hào. Nhưng đội trưởng thám tử muốn nghe ý kiến của Trương Anh Hào. Trương Anh Hào có thể thấy ông ta đang đấu tranh với bản thân, cả người Tiêu Mông không động đậy nhưng đầu óc đang vật lộn như một con mèo bị nhốt trong bao.

“Tiếp đi.” – Rốt cuộc viên cảnh sát lên tiếng, đầy nghiêm nghị, như thể đây là một quyết định quan trọng.


“Đó là một vụ hành quyết, ông Tiêu Mông.” – Trương Anh Hào nhận xét. – “Không phải vụ cướp hay cãi lộn. Đó là vụ giết người lạnh lùng, không thể hiện chút cảm xúc nào, không để lại bằng chứng nào. Đó là một gã khôn ngoan, sau khi ra tay thì cầm đèn pin lần tìm hai vỏ đạn cỡ nhỏ.”

“Tiếp đi.” – Tiêu Mông lại nói.

“Phát bắn tầm gần vào thái dương trái.” – Trương Anh Hào nói. – “Có thể nạn nhân đang ở trong xe hơi. Khi ấy kẻ bắn đang nói chuyện với nạn nhân qua cửa sổ xe thì giơ súng lên. Bùm. Hắn ngả người vào phía trong bắn phát thứ hai. Rồi hắn nhặt hai vỏ đạn và rời khỏi hiện trường.”

“Hắn rời hiện trường à?” – Tiêu Mông nói. – “Vậy những thứ còn lại đổ xuống thì sao? Anh đang cho là có kẻ thứ hai à?”

Trương Anh Hào lắc đầu.

“Có ba tên.” – Trương Anh Hào nói. – “Điều đó thì rõ, đúng không?”

“Tại sao là ba?” – Viên thám tử hỏi.

“Thực tế là phải có ít nhất hai tên, đúng không?” – Trương Anh Hào nói. – “Nạn nhân tới khu nhà kho đó bằng cách nào? Ông ta lái xe, đúng chứ? Dù xuất phát từ đâu thì tới đó cũng quá xa, không thể đi bộ. Vậy bây giờ xe của ông ấy đâu? Hung thủ cũng không cuốc bộ tới đó. Thế nên thực tế phải có một nhóm tối thiểu hai tên. Chúng cùng nhau chạy xe tới và sau đó ra đi trên hai xe riêng rẽ, một trong hai tên chạy xe của nạn nhân.”


“Nhưng sao?” – Tiêu Mông nói.

“Nhưng dấu vết thực tế cho thấy có ít nhất ba tên.” – Trương Anh Hào đáp. – “Hãy nghĩ về điều đó từ khía cạnh tâm lý học. Đó là vấn đề mấu chốt đối với chuyện này. Một tên sử dụng súng tự động cỡ đạn nhỏ có thiết bị giảm thanh để bắn một phát gọn vào đầu nạn nhân và một phát để đảm bảo kết quả không phải loại người đột nhiên nổi cơn điên và đá nát thi thể nạn nhân, đúng không? Và loại người điên loạn như thế sẽ không đột nhiên bình tĩnh lại giấu xác nạn nhân dưới đống bìa cứng. Các ông đang chứng kiến ba sự việc hoàn toàn riêng rẽ diễn ra ở đó, Tiêu Mông. Thế nên có ba gã liên quan tới vụ việc.”

Tiêu Mông nhún vai với Trương Anh Hào.

“Có thể là hai.” – Viên cảnh sát nói. – “Có thể sau đó kẻ bắn đã dọn dẹp hiện trường.”

“Không thể.” – Trương Anh Hào nói. – “Sẽ không có chuyện hắn chờ đợi. Hắn không thích kiểu điên loạn kia. Tình trạng đó sẽ khiến hắn bối rối. Và sẽ làm hắn lo ngại bởi nó làm tăng khả năng bại lộ cũng như nguy cơ đối với toàn bộ vụ việc. Với một kẻ như thế, nếu như sau đó có dọn dẹp hiện trường thì hắn đã làm gọn ghẽ đâu ra đấy. Không đời nào hắn để lại cái xác ở nơi người gác đầu tiên phát hiện ra. Thế nên các ông đang tìm ba gã.”

Tiêu Mông suy nghĩ rất lung.

“Vậy thì sao?” – Ông ta hỏi.

“Thế thì tôi bị coi là kẻ nào?” – Trương Anh Hào nói. – “Kẻ bắn, tên điên hay thằng đần giấu cái xác?”

Tiêu Mông và Liệu Tận Uông nhìn nhau, không trả lời Trương Anh Hào.

“Dù tôi là kẻ nào đi nữa, thì các ông đang tưởng tượng ra cái gì đây?” – Trương Anh Hào chất vấn. – “Tôi đánh xe tới đó cùng hai đồng bọn, lúc nửa đêm chúng tôi giết người đàn ông đó, và rồi hai đồng bọn của tôi lái xe đi, còn tôi chọn ở lại đó à? Tại sao tôi làm thế? Thật vớ vẩn, ông Tiêu Mông.”


Đội trưởng thám tử không nói gì, ông ta đang suy nghĩ.

“Tôi không có hai đồng bọn.” – Trương Anh Hào nói. – “Hoặc có xe. Thế nên tốt nhất các ông nên lập luận là nạn nhân đã cuốc bộ tới đó, tôi đi bộ tới đó. Tôi gặp ông ấy, tôi bắn ông ấy một cách rất cẩn thận, như một sát thủ chuyên nghiệp, rồi lấy lại hai vỏ đạn, lấy ví của ông ấy, lấy sạch đồ trong các túi quần áo của nạn nhân nhưng lại quên lục giày ông ấy. Rồi tôi thay đổi hoàn toàn tâm tính và đá như một thằng điên cho cái xác nát ra. Rồi một lần nữa tôi thay đổi hoàn toàn tâm tính và giấu cái xác bằng một nỗ lực vô ích. Và rồi tôi chờ tám tiếng đồng hồ trong mưa và cuốc bộ vào thị trấn. Đó là cách tốt nhất các ông có thể lập luận. Và hoàn toàn nhảm nhí, ông Tiêu Mông. Bởi việc quái gì tôi lại đợi tám tiếng trong mưa cho tới khi trời sáng để cuốc bộ rời khỏi hiện trường án mạng?”

Tiêu Mông nhìn Trương Anh Hào một lúc lâu.

“Tôi không hiểu vì sao?” – Ông ta đáp.

Một người như Tiêu Mông không nói điều như thế trừ phi ông ta đang đấu tranh. Ông ta trông mất tự tin. Vụ án của viên thám tử này hoàn toàn vớ vẩn, ông ta biết điều ấy. Nhưng Tiêu Mông gặp phải vấn đề nghiêm trọng với bằng chứng mới của viên đồn trưởng. Ông ta không thể bước tới sếp của mình và nói: “Anh toàn nói vớ vẩn, Phàn Văn Thịnh.”

Đội trưởng thám tử không thể chủ động tìm kiếm kẻ khác một khi sếp ông ta đã đặt một nghi phạm lên đĩa. Tiêu Mông có thể xác minh kỹ hơn bằng chứng ngoại phạm của Trương Anh Hào. Ông ta có thể làm điều ấy. Không ai chỉ trích viên thám tử vì tính cẩn thận. Rồi đến thứ hai ông ta có thể bắt đầu lại. Thế nên Tiêu Mông khổ sở bởi sẽ có bảy mươi hai giờ bị lãng phí. Và ông ta có thể thấy trước một rắc rối lớn. Ông ta phải nói với sếp của mình rằng trên thực tế không thể có chuyện Trương Anh Hào đã ở đó lúc nửa đêm hôm qua. Tiêu Mông sẽ phải khéo léo dụ để lão béo rút lại nhận định của mình. Đó là điều khó thực hiện khi ông ta là một tay cứng đầu mới làm việc được sáu tháng. Và khi kẻ mà ông ta phải giải trình thực sự là một tên khốn kiếp. Và lại là sếp ông ta.

Khó khăn đang đổ lên đầu Tiêu Mông, ông ta khổ sở về chuyện ấy như chết đến nơi. Viên thám tử ngồi yên, thở gấp, đầy khổ sở. Đã đến lúc giúp ông ta thoát ra.

“Số điện thoại.” – Trương Anh Hào nói. – “Các ông đã xác định nó là số di động à?”

“Thông qua mã.” – Tiêu Mông đáp. – “Thay vì dùng mã vùng, người ta dùng một con số ở đầu để kết nối với mạng di động.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.