Đọc truyện Kiếm Hiệp Tình – Chương 169: Ông không nghe à?
Trong mười hai tháng qua họ đang áp dụng một sáng kiến. Từng ngày trong suốt một năm qua họ triển khai lực lượng như một tấm lá chắn cong phía ngoài Hạ Cửu Vũ, chặn lại và kiểm tra mọi chuyến xe họ cảm thấy “có mùi”. Sáng kiến này đã được công bố hết sức rầm rộ, và nó đã thành công ngoài cả sức tưởng tượng phong phú nhất. Họ đã thu giữ được đủ thứ, hầu hết là ma túy, nhưng có cả súng, người nhập cư bất hợp pháp từ vùng rìa Liên bang. Sau vài tháng, sáng kiến của họ đã làm giảm tỷ lệ tội phạm trên khắp Liên bang và ở khu vực lân cận trong phạm vi vài ngàn dặm. Thành công lớn.
Thế nhưng nó bị bãi bỏ, bởi thực hiện sáng kiến này rất tốn kém. Ngân sách của lực lượng Bảo vệ Liên bang bị thâm hụt nghiêm trọng. Lão tổng thống tuyên bố rằng lão sẽ không tăng ngân sách cho họ. Thực tế là lão sẽ phải cắt nữa kia. Nền kinh tế đang rối ren, tổng thống không thể làm cách nào khác.
Bởi vậy, sáng kiến ngăn chặn sẽ bị hủy bỏ trong bảy ngày tới. Lão tổng thống đang cố gắng tỏ ra là một nhà lãnh đạo sáng suốt và vô tư. Các nhân vật có cỡ trong ngành thực thi luật pháp thì giận dữ bởi họ cho rằng phòng tốt hơn chống. Những kẻ trong cuộc ở Phổ Quang thì vui, bởi khoản chi năm mươi xu cho đám cảnh sát nhem nhuốc còn thể hiện hiệu quả rõ hơn vài lượng bạc dành cho hoạt động trên Hạ Cửu Vũ cách đám cử tri của họ tới hai ngàn dặm. Tranh cãi cứ đẩy qua đẩy lại. Và trong những tấm ảnh nhem nhuốc, tay tổng thống chỉ cười tươi như một nhà lãnh đạo khôn ngoan nói rằng ông ta không thể làm gì.
Trương Anh Hào ngừng đọc bởi việc ấy chỉ khiến hắn cáu hơn.
Để bình tâm lại, đầu Trương Anh Hào dạo ít nhạc, là điệp khúc trong bài Ánh chớp. Trong bản do Adam Leva hát, cuối câu đầu tiên có tiếng khóc nghẹn thật tuyệt vời.
Người ta vẫn bảo có ngồi tàu một thời gian mới hiểu được nỗi buồn của việc đi lại. Thế là sai. Để hiểu được những nỗi buồn của việc đi lại, ta cần phải bị giữ ở một nơi nào đó. Trong một buồng giam, hoặc trong quân đội, một nơi nào đó ta bị đóng cũi. Nơi nào đó mà ánh chớp trông giống như ngọn hải đăng của tự do phía xa mà ta không thể tới nổi.
Trương Anh Hào nằm trên nền phòng giam, áo khoác làm gối, lắng nghe những điệu nhạc trong đầu mình. Và đến cuối điệp khúc thứ ba thì Trương Anh Hào ngủ thiếp đi.
…
Trương Anh Hào tỉnh lại khi Liệu Tận Uông bắt đầu đá vào các song sắt, chúng tạo ra những âm thanh rung nhè nhẹ, như tiếng chuông trong đám tang. Liệu Tận Uông đứng đó cùng Tiêu Mông. Họ nhìn xuống Trương Anh Hào. Trương Anh Hào vẫn nằm trên sàn. Trương Anh Hào thấy thoải mái khi nằm như vậy.
“Anh đã nói là nửa đêm qua anh ở đâu nhỉ?” – Tiêu Mông hỏi Trương Anh Hào.
“Lên xe khách ở Khất Thảo.” Trương Anh Hào đáp.
“Chúng tôi có một nhân chứng mới.” – Ông ta nói. – “Người này nói đã trông thấy anh ở khu nhà kho trong đêm qua. Anh lượn lờ ở đó vào lúc nửa đêm.”
“Hoàn toàn vớ vẩn, ông Mông.” – Trương Anh Hào nói. – “Làm gì có chuyện như thế. Nhân chứng mới này là kẻ khốn nào vậy?”
“Nhân chứng là sếp Phàn Văn Thịnh.” – Tiêu Mông nói. – “Đồn trưởng. Anh ấy bảo chắc chắn đã từng trông thấy anh. Giờ thì anh ấy đã nhớ là ở đâu.”
Họ đưa Trương Anh Hào trở lại căn phòng toàn gỗ hồng sắc trong tình trạng hai tay vẫn bị còng. Tiêu Mông ngồi ở chiếc bàn lớn, phía trước những lá cờ và bên dưới chiếc đồng hồ cổ. Liệu Tận Uông đặt một chiếc ghế ở đầu bàn. Trương Anh Hào ngồi đối diện Tiêu Mông. Ông ta lấy ra chiếc đài ghi âm, lôi dây nguồn ra, đặt micro vào giữa bọn họ. Sau đó, ông ta gõ tay để kiểm tra, tua băng lại, sẵn sàng.
“Anh Khoa, hai mươi bốn giờ qua.” – Đội trưởng thám tử nói. – “Thuật lại một cách chi tiết.”
Hai viên cảnh sát đang hăng hái với sự phấn khích bị dồn nén. Một vụ án khó tìm manh mối giờ đột nhiên trở nên rõ ràng. Niềm phấn khích chiến thắng đang bắt đầu bao trùm họ. Trương Anh Hào đã nhận thấy có dấu hiệu như thế.
“Đêm qua tôi ở Khất Thảo.” – Trương Anh Hào nói. – “Lên xe khách lúc nửa đêm. Các nhân chứng có thể xác nhận điều ấy. Lúc tám giờ sáng nay tôi xuống xe ở điểm giao giữa tỉnh lộ và quốc lộ. Nếu đồn trưởng Phàn Văn Thịnh nói rằng đã trông thấy tôi lúc nửa đêm, hẳn ông ta nhầm. Vào thời điểm đó tôi còn cách nơi này bốn trăm dặm. Tôi không thể bổ sung điều gì nữa. Xin cứ kiểm tra.”
Tiêu Mông nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào. Rồi ông ta gật đầu ra hiệu cho Liệu Tận Uông mở một tập hồ sơ bọc da mỏng.
“Chưa xác định được danh tính nạn nhân.” – Liệu Tận Uông nói.
“Không giấy tờ tùy thân, không ví, không có các dấu hiệu nhận biết. Nam giới da trắng, tầm bốn mươi tuổi, rất cao, đầu cạo trọc. Thi thể được phát hiện lúc tám giờ sáng nay trên phần đất giáp với hàng rào phía ngoài, gần cổng chính. Một phần thi thể được phủ bằng bìa cứng. Chúng tôi có thể lấy dâu vân tay của nạn nhân. Kết quả tìm kiếm là không. Không khớp với dấu vân tay nào trong cơ sở dữ liệu.”
“Người đó là ai, anh Khoa?” – Tiêu Mông hỏi.
Liệu Tận Uông chờ đợi phản ứng nào đó từ Trương Anh Hào. Ông ta không nhận được gì. Trương Anh Hào chỉ ngồi yên lắng nghe tiếng tích tắc khe khẽ của chiếc đồng hồ cổ. Những cây kim đang bò dần tới vị trí 2 giờ 30. Trương Anh Hào không lên tiếng, Liệu Tận Uông lật tập hồ sơ chọn một trang khác, ông ta liếc qua lần nữa rồi tiếp tục.
“Nạn nhân bị bắn hai phát vào đầu.” – Viên cảnh sát nói. – “Có lẽ là đạn từ một khẩu tự động cỡ nòng nhỏ có gắn thiết bị giảm thanh. Phát đầu tiên bắn ở tầm gần, vào thái dương trái, phát thứ hai dí sát, phía sau tai trái. Rõ ràng là đạn đầu mềm bởi đạn ra đã phá hỏng mặt nạn nhân. Mưa đã làm trôi hết phần thuốc súng dính trên da, song kiểu da cháy chứng tỏ có thiết bị giảm thanh. Chắc chắn phát đạn đầu tiên khiến nạn nhân chết ngay. Không có đầu đạn nào nằm lại trong sọ, không tìm thấy vỏ đạn nào.”
“Khẩu súng ở đâu, anh Khoa?” – Tiêu Mông lại hỏi.
Trương Anh Hào nhìn ông ta và nhăn mặt, chẳng nói gì.
“Nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ 11 giờ 30 đêm qua tới một giờ sáng nay.” – Liệu Tận Uông nói. – “Lúc người gác đêm hết ca lúc 11 giờ 30 thì không thấy thi thể ở đó. Anh ta đã khẳng định điều ấy. Nó được phát hiện khi người gác ban ngày tới mở cổng lúc tám giờ. Anh ta đã trông thấy anh rời khỏi hiện trường và gọi điện báo cho chúng tôi.”
“Ông ta là ai, anh Khoa?” – Tiêu Mông đặt câu hỏi lần nữa.
Trương Anh Hào phớt lờ ông ta và nhìn Liệu Tận Uông.
“Tại sao lại là trước một giờ?” – Trương Anh Hào hỏi tay này.
“Cơn mưa lớn đêm qua bắt đầu lúc một giờ.” – Viên cảnh sát đáp. – “Phần vỉa hè bên dưới thi thể vẫn khô cong, thế nên thi thể đã nằm trên mặt đất trước một giờ – khi trời bắt đầu mưa. Theo kết quả giám định pháp y thì nạn nhân bị bắn vào lúc nửa đêm.”
Trương Anh Hào gật đầu, mỉm cười với hai cảnh sát. Thời điểm chết của nạn nhân sẽ giúp Trương Anh Hào thoát khỏi họ.
“Hãy nói cho chúng tôi điều gì xảy ra tiếp theo đó.” – Tiêu Mông nói, khẽ khàng.
Trương Anh Hào nhún vai.
“Các ông nói cho tôi ấy.” – Trương Anh Hào bảo. – “Tôi không ở đó. Lúc nửa đêm tôi đang ở Khất Thảo.”
Liệu Tận Uông rướn người để rút ra một trang nữa từ tập hồ sơ.
“Điều xảy ra tiếp theo là anh trở nên kỳ quặc.” – Ông ta nói. – “Anh nổi điên lên.”
Trương Anh Hào lắc đầu với tay này.
“Tôi không ở đó lúc nửa đêm.” – Trương Anh Hào nhắc lại. – “Khi ấy tôi đang lên xe khách ở Khất Thảo. Chuyện đó chẳng có gì kỳ quặc.”
Hai viên cảnh sát không phản ứng gì, họ trông thật khó chịu.
“Trước tiên anh bắn chết ông ấy.” – Liệu Tận Uông nói. – “Rồi anh bắn ông ấy phát nữa, rồi anh nổi điên và đá túi bụi vào cái xác. Có rất nhiều chấn thương nặng xuất hiện sau khi nạn nhân chết. Anh đã bắn ông ta rồi ông cố gắng đá nát người ông ta ra. Anh đã đá cái xác lăn khắp chỗ chết tiệt đó. Anh nổi cơn điên. Rồi anh bình tĩnh lại và cố giấu cái xác dưới đống bìa cứng.”
Trương Anh Hào im lặng một lúc lâu.
“Chấn thương sau khi chết à?” – Trương Anh Hào hỏi.
Liệu Tận Uông gật đầu.
“Như điên.” – Ông ta nói. – “Người đàn ông ấy trông như thể bị xe tải chèn qua ấy, gần như mọi mảnh xương đều giập nát. Nhưng bác sĩ nói rằng điều đó xảy ra sau khi ông ấy chết. Anh là kẻ thật kỳ quặc, anh Khoa, điều đó thì chắc lắm rồi.”
“Ông ta là ai?” – Tiêu Mông hỏi lần thứ ba.
Trương Anh Hào chỉ nhìn viên thám tử. Liệu Tận Uông đã đúng, chuyện đã trở nên kỳ quặc, rất kỳ quặc. Điên cuồng dẫn tới án mạng đã đủ tệ hại, nhưng cơn điên nổi lên sau khi xảy ra án mạng còn tệ hơn. Trương Anh Hào đã tình cờ gặp tình trạng này vài lần, và không muốn tình cờ gặp thêm chút nào nữa. Nhưng theo cách họ mô tả cho Trương Anh Hào thì nghe không hợp lý gì cả.
“Anh đã gặp người đàn ông đó như thế nào?” – Tiêu Mông cật vấn.
Trương Anh Hào tiếp tục chỉ nhìn ông ta, không trả lời.
“Zyrpaa nghĩa là gì?” – Đội trưởng thám tử lại hỏi.
“Tôi đã không ở đó.” – Trương Anh Hào nói. – “Tôi chẳng biết gì cả.”
Tiêu Mông im lặng.
“Số điện thoại của anh là gì?” – Ông ta hỏi, một cách đột ngột.
Trương Anh Hào nhìn viên thám tử cứ như ông ta bị điên.
“Tiêu Mông, ông đang nói cái quái gì thế?” – Trương Anh Hào hỏi lại. – “Tôi không có điện thoại, ông không nghe à? Tôi chẳng định cư ở đâu cả.”