Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 84: Quá khứ buồn


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 84: Quá khứ buồn

Hiện tại thì cũng đã khá khuya rồi.

Căn biệt thự nhà Tian hiền lành yên ắng chìm vào trong bóng tối ở một – nơi – nào – đó mà chưa ai khám phá ra. Những tán lá xanh mướt khẽ lay động theo làn gió, nhè nhẹ cạ mình vào khung cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, như mời như gọi, lại như cung kính cúi chào một bóng dáng vương giả đang thảnh thơi dựa lưng vào chiếc gối to êm ái trên chiếc giường lớn được phủ drap trắng tinh tươm bên trong.

Dara với tay sang cầm lấy tách cà phê, nhấp một ngụm rồi lại đặt nó lên chiếc bàn kiếng bên cạnh, tiếp tục lật một trang sách mỏng. Những lọn tóc bạch kim của anh được buộc hờ hững dưới đuôi tóc, vắt sang một bên, cùng với bộ pijama giản dị khiến cho hình tượng người đứng đầu của chàng trai trở nên chững chạc và hiền hòa hơn bao giờ hết.

– Sal đấy à? Có chuyện gì sao?

Dara chợt lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi trang sách.

Bên ngoài thoáng im lặng một chút, rồi một giọng nói ấm áp quen thuộc chậm rãi len lỏi qua khe cửa:

– Em có chuyện muốn bàn với anh.

– Vào đi!

Cửa phòng khẽ hé mở, nhẹ nhàng không một tiếng động. Sau đó là một bóng dáng thanh tú bước vào.

– Em đứng ngoài đấy cũng lâu rồi nhỉ? Có chuyện cần nói, sao lại không gọi anh một tiếng?

– Em sợ làm phiền anh.

Sal vừa dứt lời, đã đưa tay lên xoa vào chỗ vừa nhói lên trên trán.

Dara thở dài, đặt quyển sách sang bên cạnh:

– Em nên biết là anh cực kỳ nhạy cảm với sự hiện diện của em đấy. Anh có thể tập trung được khi biết có một đứa ngốc đang đứng tần ngần ngoài cửa sao?

Dara định nói thêm gì đó, nhưng trông thấy vẻ mặt hối lỗi như đang chuẩn bị thốt lên “Thần xin lỗi” hay “Lỗi của thần!” ấy, anh lại nén xuống. Giọng anh nhẹ hẳn đi:

– Có chuyện khó nói sao? Anh nghe đây.

—​


Đêm hôm ấy, Izu đã có một giấc mơ thật nhẹ nhàng…

Và cũng thật kì lạ.

Chẳng có cảnh huyên náo xới tung cả trời đất, cũng chẳng có cảnh kẻ cắn răng căm hận, người ngạo nghễ mỉm cười.

Chân dung toàn thể của giấc mơ ngày hôm nay…

Là tiếng sáo!

Khi cả tâm trí của Izu dần dần chìm vào thế giới kì diệu của mộng ảo, cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tác động của ngoại cảnh trong mơ. Dù là không hoàn toàn cảm nhận được hết, tuy nhiên… sự việc này thật khó để lý giải.

Vì sao cô biết bản thân mình cảm nhận chưa hoàn toàn ư?

Đơn giản! Vì khung cảnh này không thể chỉ là hơi lành lạnh như Izu đang cảm nhận được. Xung quanh cô hiện giờ dày đặc những tuyết là tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi. Tuyết bao phủ. Tuyết trắng xóa. Nhưng tuyết không hữu tình. Dù cho tuyết có trải rộng đến thế nào đi chăng nữa, tuyết vẫn không thể che phủ sự kì ảo của ánh trăng huyền diệu. 

Mặt trăng tròn vành vạnh giữa trời, rưng rưng như rớm lệ vì chợt gặp lại cố hương, xúc động tỏa ra thứ ánh sáng vằng vặc mãnh liệt, như muốn xuyên thấu hết cả lớp tuyết dày đặc kia…

Nhưng trăng chưa kịp bướng bỉnh, thì trăng đã bị khuất phục.

Ngay khi Izu bắt đầu bị thứ ánh sáng kì diệu của mặt trăng mê hoặc cũng là lúc một dải âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng len lỏi vào tai cô, trong trẻo đến lạ…

Tiếng sáo trúc!

Không gian nơi đây thật sự quá tĩnh lặng… tĩnh lặng đến mức tuyệt đối, ngoại trừ tiếng sáo du dương không ngớt.

Giữa khoảng rừng rậm vốn đã kì bí lại càng bí ẩn hơn trong sự đan xen của bóng tối và ánh trăng huyền ảo, anh ta ở đó, trên một nhánh cây cao, với chiếc áo choàng trắng tinh khôi quen thuộc thỉnh thoảng lại phất phơ trong gió. Cái cằm thanh tú của anh hơi chếch lên trên. Anh ta đang hướng tới Mặt Trăng với một sự thân thương đến lạ. Từng chuỗi âm thanh du dương từ cây sáo trúc cứ nhẹ nhàng hòa quyện trong không gian, khiến cho cảnh vật đột nhiên trở nên thật ảo diệu, thật mơ hồ…

Chẳng biết từ bao giờ, Izu đã bị tiếng sáo của anh mê hoặc. Cô vốn không phải người am hiểu nhiều về lĩnh vực âm nhạc, nhưng cô biết, anh ta thổi sáo rất hay, tuy nhiên…

Cũng rất buồn.


Tiếng sáo cứ da diết, ngân nga, như tiếc như thương… như đang hoài niệm về một điều gì đó…

Rất bi ai…

Thống khổ…

Và day dứt… 

Day dứt khôn nguôi.

Chẳng hiểu sao mà Izu lại nhớ đến sự việc ngày hôm đó, cái ngày mà Izu những tưởng sẽ rất vui, lại trở thành ngày bi kịch nhất trong cuộc đời cô.

Sinh nhật lần thứ bảy của cô.

Hôm ấy, ba mẹ đã hứa là sẽ cố gắng thu xếp công việc để về sớm chúc mừng sinh nhật cô.

Mãi cho đến chín giờ tối, cô bắt đầu phụng phịu trách cứ ba mẹ hứa lèo. Anh Daizu đã phải dỗ dành cô mãi. Anh cứ luôn miệng “Ba mẹ sắp về rồi!”, đồng thời lôi ra vài món đồ chơi mới, cùng chơi chung với cô trong lúc đợi ba mẹ về.

Đợi mãi, tới lúc ấy, cái lúc mà chuông điện thoại reo lên. Khi đó, cô đã nghĩ rằng bố mẹ không thể về sớm nên gọi điện nhắc anh em ăn tối trước… giống như mọi lần.

Nếu giống như mọi lần… thì đã quá tốt rồi!

Đó là cuộc điện thoại báo cho gia đình về vụ tai nạn vừa mới xảy ra…

Một tai nạn thảm khốc mà bố mẹ cô là nạn nhân.

Chiếc ô tô chở hai người đã bị thanh bê tông của một công trình đang thi công rơi trúng. Hậu quả đáng tiếc xảy ra, cả hai đều không giữ nổi mạng.

Ba mẹ của Izu… không còn có thể về nhà để chúc mừng sinh nhật đứa con gái bé bỏng của mình.


Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cô không ngăn được bản thân nữa, chỉ có thể cố đưa tay tự bịt miệng để tiếng nấc đừng phát ra.

Mặc cảm…

Izu cảm thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng.

Nếu như hôm ấy, cô không hối ba mẹ về sớm, có thể ba mẹ đã không ở đấy lúc thanh bê tông rơi xuống.

Vì sao khi đó cô lại trách cứ ba mẹ chứ?

Cho đến khi họ mất, cô vẫn còn là một đứa trẻ ích kỉ. Cô chưa làm được gì cho ba mẹ… chẳng làm được gì cả, dù cho đó có là điều nhỏ nhặt nhất.

Tệ hại! Cô không thể tha thứ cho bản thân mình được!

Chợt tiếng sáo im bặt.

Âm thanh tiếng sáo đột ngột tắt ngấm khiến Izu bừng tỉnh, thoát được khỏi quá khứ đầy bi kịch. Cô ngạc nhiên ngước mắt lên thì… suýt nữa đã đứng tim vì gã thiên thần đó đang quay mặt nhìn chằm chằm về phía cô, càng kinh hãi hơn khi hắn đột nhiên cất giọng băng lãnh:

– Cô đến đây làm gì?

Izu tròn mắt.

Hắn thấy cô?

Hắn còn nói chuyện với cô?

Chuyện này… tương tác với người trong mơ, cô chưa gặp qua bao giờ.

Tâm trí cô như muốn loạn hết cả lên. Cô chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể vội vàng quẹt hết nước mắt giàn giụa hai bên má, cố mở miệng lắp bắp:

– À… Tôi… tôi chỉ…

Bất giác Izu im bặt. Hình như vừa có một chuỗi âm thanh thút thít vừa lọt vào tai cô. Cô khẩn trương quay phắt ra sau.

Quả không ngoài dự đoán. Ngay phía sau cô, chính là cô gái tóc vàng có dáng dấp “đẹp ngang cô” mà cô thường thấy trong mơ.


Cô ấy đang ngồi thụp xuống, bưng mặt khóc rấm rứt.

Izu ngạc nhiên vô cùng.

Cô ấy… chẳng lẽ cũng giống cô, vừa liên tưởng đến một chuyện gì rất đau lòng?

Chuyện gia đình sao? Hay là chuyện tình cảm?

Izu thật sự chẳng chắc chắn được gì. Có lẽ cô gái này cũng có một quá khứ buồn da diết…

Ơ, mà sao tự nhiên cô lại tò mò về một người trong mơ nhỉ?

Chắc là do… cô và cô gái ấy có ngoại hình tương tự, nên đột nhiên đồng cảm với nhau sao?

Nói tương tự thì thật sự… Izu cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Trông cô gái kia có phần xinh đẹp, thục nữ hơn cô trong bộ yukata với tấm áo ấm mỏng mà cô ấy khoác bên ngoài. Izu đang lập ra một so sánh nhẹ: nếu cô cũng mặc yukata thì liệu cô có với tới cái vẻ đẹp thoát tục của cô gái kia không?

Mặc dù có dung mạo giống nhau, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thua kém cô gái kia quá nhiều.

– Xin lỗi… tôi xin lỗi!

Cô gái bây giờ mới có thể nặn ra vài tiếng trong cơn nấc.

– Tôi… đến đây vì có chuyện muốn nói với anh, nhưng… lại thành ra thế này. Anh… anh cứ mặc kệ tôi một chút. Đừng nhìn… Tôi đang xấu lắm.

Chỉ khó nhọc buông được vài chữ, đôi vai nhỏ nhắn của cô gái lại run lên từng hồi, khiến cho Izu cũng không tránh khỏi xót xa.

Vậy mà, có cái kẻ nào đó vẫn ngồi vắt vẻo trên cây kia, sau một thoáng im lặng, lại lãnh đạm quay đi, tiếp tục kề sáo lên môi mà thổi tiếp đoạn âm thanh buồn đến não nề.

– Tên máu lạnh này, anh nỡ để con gái nhà người ta như vậy sao? Anh có phải là con trai không vậy? Ít nhất anh cũng phải an ủi hỏi han người ta một tiếng chứ, đã vậy còn thổi tiếp nữa… Anh có biết tiếng sáo của anh dễ khiến người khác đi tự tử lắm không?

Sau khi xả một tràng cho bõ tức, Izu còn lầm bầm “Đúng là lỗ tai trâu” khi thấy tên thiên thần kia vẫn ung dung làm cái việc yêu thích của hắn. Izu cũng chẳng còn biết làm gì hơn, cô đành quay lại xem coi chừng nào thì cô gái kia có dấu hiệu ngưng khóc.

Chợt, cô trông thấy “thứ đó”…

Cái thứ mà cô gái ấy dùng để cài gọn mái tóc óng ả của mình:

Một chiếc trâm cài tóc cổ xưa có đính một bông hồng đá!v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.