Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 83: Nghi vấn về gia tộc bí ẩn


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 83: Nghi vấn về gia tộc bí ẩn

Tại một nơi nào đó trong trường trung học Kokka, có một nữ sinh xinh xắn với mái tóc dài vàng óng được cột cao đang đứng đối mặt với một nam sinh thập phần thanh tú, sở hữu mái tóc dài màu bạch kim cực kỳ nổi bật.

– Muốn gặp riêng anh thật khó. Các fan nữ của anh lúc nào cũng bám anh như sam ấy, Dara – senpai.

Nữ sinh thở dài than vãn. Nam sinh thì trố mắt:

– Đó là lí do em chặn anh ngay trước cửa phòng vệ sinh nam ư, Izu – chan?

– Thì… em cũng đợi anh “giải quyết nhu cầu” xong rồi mà! Tại em nghĩ, mấy fan của anh chắc không lầy tới mức bám theo anh tới tận đây.

Dara nghiêng đầu, cười hóm hỉnh:

– Chỉ có mình em như vậy thôi phải không?

Izu đỏ mặt, giậm chân một cái:

– L… làm gì có! Ai thèm làm fan của anh! Chẳng qua là em có chút chuyện muốn hỏi anh…

– Được rồi được rồi! Trước tiên là đi tìm chỗ nào khác mà nói chuyện đã! – Dara nắm tay Izu kéo đi – Thật không hay chút nào nếu để người khác bắt gặp Hội trưởng Alpha hẹn hò với Hội trưởng Beta ngay trước cửa nhà vệ sinh.

– Anh… đừng có ảo tưởng! Ai thèm… A a, anh đi từ từ thôi, chân em vẫn ngắn hơn chân anh đó!

Đến một góc khuất dưới chân cầu thang bộ, Dara mới dừng lại:

– Ở đây được rồi!

Izu hiểu ý, vội vô ngay chủ đề:

– Senpai, xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng mà… em muốn hỏi, tối hôm qua, em đã gặp anh phải không?


Dara chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Anh chỉ chớp mắt:

– Sao em lại hỏi anh như thế?

– Anh trả lời em đã, liệu… có đúng là…

Izu lúc này cảm thấy cực kỳ lo sợ. Hô hấp ngày càng đình trệ.

Nếu như Dara mở miệng nói hai chữ “Không gặp!”, cô chẳng biết bản thân phải giải thích cái chuyện tối qua như thế nào nữa. Tuy nhiên, thật mừng vì Dara không có nói hai từ kinh khủng ấy. Chàng trai chỉ nhẹ nhàng lấy trong túi một vật xinh xắn màu vàng óng:

– Cái này, đủ chứng minh chưa cô bé?

Izu tròn mắt, suýt reo lên.

Là vịt bông, chú vịt bông mà tối hôm qua Dara đã lấy đi trước khi Izu kịp với tới nó. Như vậy, Dara mà cô gặp khi ấy, là thật.

Chắc chắn là thật!

Chàng trai thả treo toòng teng món trang trí xinh xắn trước mặt Izu:

– Trả cho em này!

Izu đưa tay nhận lại vịt bông. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chưa kịp kéo dài được bao lâu thì một nghi vấn khác lại lóe lên trong đầu cô:

– Khoan đã, Dara – senpai. Lúc ấy, có người ở trên tầng cao kí túc xá đã thấy em. Nhưng… nhưng họ không có thấy anh. Vì sao…

Izu đột ngột thấy không gian trước mắt hơi tối lại, bất giác bỏ lửng câu hỏi.

– Ngừng ở đây được rồi cô bé!


Dara chợt đưa ngón trỏ chặn trên môi cô gái. Khuỷu tay bên kia chống lên bức tường ngay phía trên Izu. Khoảng cách giữa anh và cô bị rút ngắn đáng kể. Ánh mắt bàng bạc sâu thẳm của anh toát lên vẻ cuốn hút dị thường:

– Có những chuyện, em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu!

Izu cảm thấy tim mình như bị ép chặt. Ánh nhìn của anh vừa mê hoặc, vừa mang theo một loại áp lực lạnh lẽo khiến con người hít thở không thông, thậm chí là sợ hãi.

Izu đang sợ.

Mặc dù không rõ lí do vì sao, nhưng cô sợ ánh mắt đó của anh.

Cô sợ cả tiếng tim đập trong lồng ngực mình, sợ nó quá ồn ào, sẽ khiến cho đôi đồng tử lạnh lẽo ấy gợn lên một cơn sóng phẫn nộ.

Nhưng không. Dara chỉ chớp nhẹ mắt rồi lùi lại một bước. Chàng trai thản nhiên nở một nụ cười mê hoặc:

– Món trang trí ấy, tuyệt đối không được làm mất. Chỉ có em mới có thể giữ nó thôi.

Vừa dợm chân định bước đi, Dara lại chợt quay đầu lại, nháy mắt:

– Và nhớ, lần sau, nếu muốn gặp riêng anh, cứ nhắn cho anh cái tin. Anh sẽ tự lên Hội phòng. Đừng có chặn anh ngay trước phòng vệ sinh nam như thế nữa nhé.

Izu đỏ mặt, vội cúi gằm xuống. Cô không đủ can đảm để đối mặt với nụ cười chết người đấy của anh. Chả trách sao mà anh lại nổi bật như thế mặc dù bản thân đang học ở cái lớp được xem là điểm đen của trường.

Nhớ cái hồi đầu năm, Dara đã cảnh báo “Đừng đánh giá người khác qua thứ hạng hay vẻ bề ngoài”.

Ừm ừm, anh ấy không có trực tiếp nói như thế, nhưng Izu nghĩ là mình không hiểu sai ý của anh. Mà ngẫm lại, senpai này… vẫn chưa có bị “sa thải” ra khỏi trường. Thậm chí đến cả cái ghế Hội trưởng Hội học sinh của anh ta vẫn còn được bảo trì rất vững. Dù cho anh ta vẫn đi trễ đều đều, ngủ trong lớp hay thậm chí là cúp học có tổ chức thì nó vẫn chẳng hề có chút dấu hiệu lung lay. 

Đối với một ngôi trường danh giá luôn lấy kỉ luật làm nền tảng như Kokka, sự việc này quả thật rất đáng ngờ. 


Kofu dường như rất tin tưởng vào cái giả thiết về khả năng nhà Tian đã ra tay làm một số chuyện mờ ám nào đó với Hội đồng Nhà trường nên mới có chuyện ưu đãi lạ lùng như thế. Izu cũng chẳng có cách giải thích nào khác hợp lý về vấn đề này. Thực sự thì cô cũng không quá để tâm, vì nhìn chung anh Dara không đến nỗi tệ, tất nhiên là ngoại trừ cái tính vô kỉ luật ấy ra. Anh hòa đồng, nhanh nhạy, lịch thiệp, lại khá là cuốn hút, mặc dù thỉnh thoảng anh có hơi đáng sợ. Tuy bản thân học ở 12A12, nhưng anh ta chưa bao giờ đánh mất khí chất của một Hội trưởng…

Không, cô có cảm giác cái khí chất ấy còn cao quý hơn thế nữa, đến mức, không ít lần, cô tự nhủ rằng, nếu nhà trường có giảm số lượng Hội trưởng lại, cô sẽ vui vẻ mà từ bỏ cái danh xưng ấy. Không phải vì cô thiếu cố gắng, nhưng thật sự thì cái ghế Hội trưởng mang lại áp lực quá lớn. Nếu có người làm tốt hơn cô, cô sẽ không tiếc khi bản thân trở lại làm một thành viên bình thường của Hội học sinh.

Đi xa quá rồi, trở lại vấn đề chính.

Vì sao tối hôm qua, Izu bị trông thấy ngay lúc cô đang nói chuyện với Dara, nhưng tuyệt nhiên họ chỉ thấy cô như độc thoại?

Mặc dù bây giờ cô đã chắc chắn Dara khi ấy đúng là người thật, nhưng… sau đó thì cô phải giải thích thế nào đây?

Đó chỉ là tin đồn nhảm sao?

Không có khả năng.

Rõ ràng là hành động của cô được miêu tả cực kỳ chi tiết và… chính xác.

Người họ thấy là một cô gái khác?

Cũng không phải. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Hơn nữa vị trí mà họ tả có vẻ đúng là cái cổng lớn cô đã leo qua.

Hay là họ nói dối? Khai man để Dara – senpai không bị làm phiền sao?

Càng không thể.

Phải biết, cái kỉ luật nghiêm minh của trường đã khiến không ít học sinh cảm thấy nhàm chán. Họ mới chính là những người thích náo nhiệt đấy chứ. Việc “bạch hoàng tử” tiếp xúc với một cô gái lúc giữa tối, ngay tại một nơi vắng vẻ rõ ràng là đề tài cực kỳ nóng bỏng. Họ không có lí do gì để bao che cho Dara cả, nếu không thì ngay từ đầu họ đã chẳng phao ầm lên chuyện này.

Izu rảo bước dọc theo các khóm hoa Thanh Tú tim tím, đăm chiêu suy nghĩ. Tư duy của cô bắt đầu nghiêng về phía duy tâm hơn.

Có khi nào, anh ta… tàng hình?

Izu chợt mở to mắt.

Lý nào lại vậy? Anh ta có thể xuất hiện trước mặt một người nếu muốn, trong trạng thái tàng hình trong mắt những người còn lại?


Giống như Nao trong anime Charlotte.

Izu sững người, dựa vào vách tường đá.

“Không có gì là không thể!”

Kofu đã từng nhắc nhở nhưthế. 

Chưa kể, những tin tức mà cậu em lớp dưới Shippo cung cấp cũng không thể bỏ ngoài tai. Cậu ta đã chứng minh được khả năng dị thường của mình, đồng thời tiết lộ rằng, tất cả người nhà Tian, trừ Mochi ra, ai cũng có thể soi thấu những cá nhân mang Siêu năng lực. Shippo cũng khẳng định, họ cực kỳ am hiểu về lĩnh vực này. Do đó, không phải là không có khả năng họ còn mang thêm những loại năng lực khác. 

Ngẫm lại thì sự việc tối hôm qua cùng với cái vẻ áp đảo ban nãy của Dara đã chứng minh được phần nào suy đoán của Izu. Hiện tại thì cô vẫn chưa chắc người nhà Tian có thật sự là có thể nhìn thấu Siêu năng lực hay không nữa, chỉ biết rằng, trong khoảng thời gian qua, mối quan hệ giữa cô và họ luôn tốt đẹp, tất nhiên là trừ những lúc bắt buộc phải nổi máu nóng với một kẻ vô kỉ luật có sở thích nằm vắt chân chữ ngũ trên bãi cỏ xanh mướt của trường…

Oài! Cô lại nghĩ đến hắn rồi!

Quả thực thì càng ngày cô lại càng để tâm đến hắn, cứ như là cái đầu của cô bị một loại virus “quái vật Mochi” xâm nhập vậy.

Hôm ấy, Shippo đã loại hắn ta ra khỏi danh sách những người có khả năng nhận biết Siêu năng lực. Như thế, liệu hắn có còn khả năng nào khác không?

Người như hắn, không cần đến năng lực đặc biệt thì cũng đã đủ quái vật lắm rồi. Nếu hắn có thêm một khả năng nghịch thiên nào nữa…

Uầy, thật khó để tưởng tượng được hắn sẽ còn vênh váo ra sao. Với cái tính “cực kì kém khiêm tốn” của hắn, cô dám chắc hắn sẽ không chịu giữ bí mật như cô đâu. 

Cơ mà… cũng cả tháng rồi nhỉ? 

Mang tiếng là học cùng bàn với nhau, nhưng cô vẫn chẳng biết tí gì về cái gia tộc Tian bí ẩn ấy. Kể ra thì nói cô không có chút xíu tò mò nào là nói dối. Nếu như họ thật sự là những người am hiểu về các năng lực đặc biệt thì cô cũng rất muốn xin một vài thông tin hay lời khuyên nhằm tìm hiểu sâu hơn về khả năng khác người của mình.

Cô có nên gặp trực tiếp một người trong số bọn họ để hỏi về chuyện này không nhỉ?

Sal và Jun có vẻ dễ nói chuyện hơn cả…

Izu đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại tặc lưỡi:

“Từ từ rồi tính. Thời gian còn dài mà. Tươm tướp quá cũng không phải là hay!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.