Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 85: Cây trâm cổ


Đọc truyện Kí Ức Về Một Thiên Thần – Chương 85: Cây trâm cổ

Một ngày mới lại bắt đầu.

Đã gần đến tiết học đầu tiên trong ngày, ấy vậy mà vẫn còn một bóng dáng nữ sinh nhỏ nhắn nào đó đang hớt hải băng ngang qua sân trường, nhằm hướng cầu thang mà chạy tới. Chiếc nơ đỏ cài trên tóc cô cũng theo đà lắc lư không ngừng.

Đến ngay khúc cua cầu thang dẫn lên tầng một, chợt cô gái đâm sầm vào một nam sinh đồng phục trắng đang chậm rãi bước.

Cô có cảm tưởng như bản thân vừa va phải một bức tường thép rắn chắc, nhưng chưa kịp lo lắng cho cái mũi tội nghiệp thì cô gái đã mất đà chới với ra sau.

– Cẩn thận!

Nam sinh nhanh tay chụp gọn cái eo nhỏ nhắn của cô gái kéo lại, vừa kịp tránh cho cô khỏi bị “nát gáo dừa” một phen.

– C… cảm ơn, à không, phải xin lỗi cậu nữa, tớ… bất cẩn quá!

Cô gái bối rối đến nỗi suýt nữa trượt chân té thêm đợt hai, cho tới khi ngẩng đầu lên, cô mới tròn mắt:

– A… Sal – san! Là cậu sao?

Chàng trai chớp mắt, có chút ngớ ngẩn:

– Cậu là…

– Tớ… Akina, Mikaze Akina, cậu quên tớ rồi sao?

Chàng trai thoáng chựng lại, rồi nhanh chóng lấp đầy khoảng trống bằng một nụ cười mê hoặc:

– À… không đâu, tớ đùa đấy. Làm sao tớ có thể quên một cô gái đáng yêu như cậu được.

Gương mặt đáng yêu của Akina nhanh chóng đỏ ửng. Cô gái lúng túng lắp bắp, trông dễ thương hết sức:

– Cậu… đừng giỡn nữa, tớ…

Thế nhưng, ngay lúc cô đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì đột nhiên cảnh vật trước mắt cô hoa lên. Tri giác cô nhanh chóng trở nên lơ mơ, mất hết nhận thức. Chẳng mấy chốc mà cô gái đã trở thành một con búp bê ngoan ngoãn ngồi bệt trước mặt Sal. Chàng trai thận trọng đặt ngón trỏ lên giữa trán cô gái.


Khi đầu ngón tay thon dài ấy vừa chạm vào da thịt cô thì chợt lóe sáng. Sal khẽ nhíu mày. Đôi đồng tử bàng bạc của anh nhìn xoáy vào cô gái trước mặt.

Chàng trai ưu tú ấy… thấy được những điều mà con người không thể thấy…

Tất cả mọi kí ức… Và những khái niệm vô hình của cơ thể này… 

Cũng đều không qua được mắt anh!

Sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc là Sal thu tay lại ngay. Akina nhanh chóng lấy lại được tỉnh táo. Ngay khi cô gái đang ngớ ngớ ngẩn ngẩn chưa kịp hiểu vì sao bản thân lại ngồi ngây ngốc ra đấy với cái đoạn kí ức trống rỗng vừa rồi thì chuông vào học đã reo lên.

Sal đỡ Akina dậy rồi giục:

– Nhanh vào lớp nào! Để tên bị ghi vào Sổ đầu bài thì không hay đâu!

Tại khoảnh khắc mà bóng lưng của Sal chuẩn bị khuất hẳn lên cầu thang trên, dưới đáy mắt Akina bất giác thoáng hiện lên khẩn trương. Cô gái dợm chân định bước theo, môi mấp máy như định gọi, định nói một điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng đứng chựng lại. Cuối cùng, cô bỏ cuộc, buồn bã đứng đó đợi cho bóng dáng thanh tú kia khuất hẳn.

Không, bóng người dong dỏng ấy vẫn chưa khuất. 

Sal đột nhiên dừng bước tự lúc nào. Giọng chàng trai thấp hẳn, nhưng vẫn đủ để một cô gái đáng yêu nào đó nghe thấy:

– Nếu có điều gì muốn nói, cố gắng đừng nén nó trong lòng nhé! Thời gian của cậu… không còn nhiều đâu.

Dứt lời, Sal nhoẻn miệng cười như không có gì xảy ra:

– Chúc cậu ngày mới tốt lành!

—​

Lúc này, Izu đang ngồi trầm ngâm trong lớp, tâm trí cứ miên man suy nghĩ về giấc mơ đêm qua.

Trùng hợp sao?


Hay là bản thân cô nhớ nhầm?

Ngày hôm ấy, cái hôm mà cô gặp nạn ở thang máy, rồi buộc phải ở lại Hội phòng, cô đã thấy một Mochi hoàn toàn khác xa với Mochi ngang tàng ngạo nghễ mà cô biết…

Hắn ta lặng lẽ… trầm tư…

Với ánh mắt hoài niệm da diết, và trên tay…

Là một chiếc trâm cổ đính có đính một bông hồng bằng đá!

Izu thật không thể giải thích được.

Vì sao chiếc trâm mà cô gái ấy cài lại giống hệt chiếc trâm mà Mochi đã cầm hôm đó?

Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế sao?

Lẽ nào cô lại ấn tượng với cây trâm ấy đến mức… đưa nó vào cả giấc mơ của mình?

Phải rồi, cô nhớ lại, khi ấy, lúc vừa thấy chiếc trâm ấy trên tay Mochi, bỗng nhiên cô cảm thấy… cực kỳ quen thuộc…

Quen thuộc đến lạ!

Rốt cuộc thì nguồn gốc của chiếc trâm ấy là thế nào?

Là thế nào mà một tên ngạo mạn như hắn phải nâng niu trân quý như vậy?

Của mẹ hắn… hay người yêu hắn nhỉ?

Ờ quên, người yêu của hắn chẳng phải Sal sao?


Hờ hờ, lại nữa rồi, cô lại nghĩ đến bọn họ nữa rồi. Chẳng rõ mối quan hệ của họ có như lời đồn hay không, chỉ biết là hai anh bạn ưu tú này ế dài tới giờ.

Chẹp, đứng giữa làm hủ nữ cũng không phải ý tồi, miễn là hai bạn của cô hạnh phúc là được.

– Sal sao giờ này chưa đến nữa nhỉ?

Izu có chút lo lắng, hướng mắt ra cửa, rồi lại vô tình đánh mắt sang cậu bạn tóc bạch kim đang thản nhiên ngồi lướt facebook bên cạnh. Bất giải cô nhíu mày. Hình như cô thấy được, thấp thoáng dưới tay áo đồng phục trắng ấy, có một lớp băng vải trắng quấn quanh cổ tay phải của chàng trai.

– Mochi – kun, tay cậu… bị thương sao?

Mochi thoáng giật mình. Anh nhanh chóng kéo tay áo che kín lại lớp băng vải trên tay phải của mình:

– Không sao đâu!

Izu cảm thấy cậu bạn hơi lạ. Việc gì mà Mochi phải tránh né trả lời cô chứ?

– Cậu tập luyện sao? Hay là bị ngã. Trên đời mà có thứ khiến cho cậu bị thương được thì chắc chắn là “có sao” rồi đó!

Mochi không có trả lời. Chàng trai chỉ ậm ừ cho qua chuyện, trong đầu lại loáng thoáng nhớ đến lời cảnh báo của Dara vào bữa tối hôm qua:

“Mochi, nhóc làm gì thì làm, cũng phải cẩn thận hơn! Thần khí trong Izu vẫn còn rất mạnh nên anh mới đồng ý để cô bé trở thành “mục tiêu cuối cùng”. Tuy nhiên, nếu sai sót xảy ra… một khi thân phận của nhóc bị bại lộ…”

Nhóc đừng quên khái niệm về “Thiên Đường Trắng”!

Thiên Đường Trắng, một cụm từ thơ mộng có giá trị khủng bố bậc nhất ở Thiên Quốc. Nếu không rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui, tuyệt đối không thể để bản thân sa vào…

Nơi đó, nói chính xác hơn là…

Địa Ngục trên Thiên Đường!

– Mochi – kun à, đừng nói là cậu bệnh nha. Hôm nay trông cậu tái lắm đó. Tớ không trêu đâu, có bệnh thì xin cô cho xuống phòng y tế. Cố quá là thành quá cố cho coi!

Trông gương mặt xinh xắn của ai đó đang lo lắng cho mình, Mochi chợt cảm thấy một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng. Nhanh chóng trở về bản chất tinh quái thường ngày, chàng trai nhếch miệng cười:

– Tớ không sao thật mà! Vẫn thừa sức hạ đo ván cậu môn Đấu kiếm đấy.

– Hớ, biết cậu giỏi rồi! Đợi đấy, kiểu gì tớ cũng sẽ vượt mặt cậu cho mà xem!


Izu nhanh tay ngắt vào hông chàng trai nhưng vẫn chậm hơn một nhịp. Cả bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nằm gọn trong lòng bàn tay lạnh toát của kẻ nào đó.

Cảm giác giống như có một luồng điện vừa chạy dọc theo sống lưng, Izu ngay tức khắc rút tay lại:

– Mochi dê xồm, thấy gái xinh định tươm tướp lại hả?

– Xinh? Cậu á? Cậu bị ảo tưởng như vậy lâu chưa?

Izu phồng má, quắc mắt ngó cái tên đáng ghét đang nở một nụ cười cũng đáng ghét không khác gì hắn:

– Cậu mới là kẻ hay ảo tưởng thì có. Tớ…

– Chào cả lớp! Ngày mới tốt lành nha!

Một bóng dáng quen thuộc tươi tắn bước vào. Vài học sinh trong lớp cũng vui vẻ vẫy vẫy tay:

– Chào cậu!

– Chào cậu, Sal – kun!

– Ngày mới may mắn nhé!

Trông theo dáng vẻ thanh tú của cậu bạn nắng ấm đang yên vị vào chỗ trống bên kia đầu bàn, Izu quên hẳn cuộc “ẩu đả” với Mochi vừa rồi.

– Sal – kun, hôm nay cậu đến trễ thế? Ngủ quên sao?

– Trễ lắm sao? Ha ha, tớ còn tưởng mình tới sớm cơ!

– Cậu còn đùa nữa. May cho cậu là giáo viên còn chưa vào lớp đó!

Izu lầm bầm, tay nhanh nhẹn lấy sách vở của tiết học đầu tiên ra. Sal chỉ còn biết gãi đầu cười ngây ngô.

Dưới đáy mắt Mochi… bất chợt thoáng hiện một tia nghi hoặc.

Thêm cả một nữ sinh tóc tém đáng yêu ngồi bàn sau nữa, cũng đang có biểu hiện lạ lùng…

Miko năng động tinh nghịch thường ngày, lúc này đang tối sầm mặt, mắt nhìn chằm chằm vào cậu bạn ưu tú vừa bước vào lớp. Trong lòng cô, bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.