Không Thể Quên Em 2

Chương 19


Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 19

Lúc Lâm Uyển trở về thì Tằng Tuấn không có ở nhà.
cô thở dài nhẹ nhõm, Đại Mao Nhị Mao vừa nhìn thấy cô liền bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi, cô đi tới xích chúng lại chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nhưng lại vừa lúc Tằng Tuấn bước vào.
hắn bước rất chậm, trên cánh tay còn vắt một cái áo.
Lâm Uyển cảm thấy hơi khó hiểu, lúc này đang là mùa hè, kể cả không mặc gì cũng thấy nóng, mà hắn lại đi mặc quần áo dài tay?
Người kia đi đâu về vậy? Nhìn cơ thể của hắn thì hoàn toàn không có vẻ gì là người sợ lạnh.
Lâm Uyển nhịn không được nhìn trộm hắn.
Tằng Tuấn trái lại khi nhìn thấy cô cũng không nói gì, chỉ nghiêng người tránh qua.
Lâm Uyển buồn rầu bước ra ngoài.
Lúc hai người đi qua nhau, Tằng Tuấn bỗng nhiên cúi người xuống áp sát mặt vào cô.
cô lập tức hoảng sợ, còn tưởng Tằng Tuấn muốn giở trò gì, hóa ra hắn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không động tay động chân gì với cô.
Lâm Uyển vội vàng kéo hai con chó chạy ra ngoài, lần đầu tiên của cô vẫn còn hiện rõ lên trong đầu, cô không chịu được việc ban ngày ban mặt bị hắn đùa giỡn đâu.
Cho nên, cô cố ý dắt chó đi dạo lâu lâu một chút.
Nhưng mà cuối cùng rồi cũng phải trở về, Tằng Tuấn đã tắm rửa sạch sẽ, đang ngồi trên sopha trong phòng khách.

Lúc trước Lâm Uyển thấy hắn tắm rửa, cứ nghĩ là hắn bị động dục không thể kiềm chế, hiện tại xem ra đây chính là thói quen của hắn, sau khi về nhà thì việc đầu tiên phải làm là tắm rửa.
Nghĩ lại thì, bồn rửa mặt của hắn cực kỳ khô ráo bóng bẩy, khăn mặt màu trắng, quần áo cũng rất phẳng phiu thơm mát, Lâm Uyển tức thì hiểu được, người này có bệnh ưa sạch sẽ!
Cho nên trước và sau khi ‘làm’ đều phải tắm rửa?
Nhưng mà nếu đã ưa sạch sẽ, thì cũng phải chú ý đến mồm miệng, không thể bạ lúc nào cũng hôn được đúng không?
Vừa mới nghĩ tới dáng vẻ của hắn khi hôn cô, hai má Lâm Uyển đã đỏ hồng.
Lúc này đã không còn sớm nữa, bữa tối đã được dọn ra, hơn nữa thật kỳ lạ là, ở giữa bàn ăn hôm nay lại được đặt một cây nến.
Kia hình như là loại nến tinh khiết, phát ra ánh sáng rực rỡ, kiểu dáng cũng rất đẹp.Tuy nhiên, khi ánh nến chiếu trên gương mặt của Tằng Tuấn, cô lại cảm thấy có chút đáng sợ.Bình thường chỉ cảm thấy da của hắn rất trắng, bây giờ nhìn qua ánh nến, quả thật giống như ma cà rồng đi hút máu vậy.
Ngũ quan rõ nét, khuôn mặt xinh đẹp tới khoa trương, làn da trắng đến không thể trắng hơn.
Lâm Uyển cố gắng không để ý tới hắn nữa, buồn bực bắt đầu dùng bữa.
Lần này đầu bếp làm cơm Tây.
Lâm Uyển không phải chưa từng ăn qua cơm Tây, ví dụ như mỳ Ý hay thịt bò bít tết, lúc đi làm cô cũng thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn bè, nhưng những thứ trước mặt này thì đúng là lần đầu tiên cô được ăn.
Nhất là món tôm hùm được tạo hình công phu kia, Lâm Uyển chỉ cảm thấy con tôm này giống như đang giơ nanh múa vuốt trừng mắt nhìn mình.

trên bàn bày rất nhiều món ăn khác nhau, trong đĩa trái phải đều được trang trí bằng những loại rau củ.
cô không hiểu về cái gọi là thưởng thức, ăn thử vài miếng, hương vị tuy rằng hơi lạ lẫm, nhưng dù sao cũng rất ngon.
Hơn nữa không biết có phải là do tác dụng của ngọn nến hay không mà giọng nói của Tằng Tuấn trở nên khác biệt hẳn so với ngày thường, thật sự giống như đã đạt tới giới hạn cao nhất của sự quyến rũ, mỗi một câu nói ra đều như đang ve vãn tán tỉnh, bất kể là trêu ghẹo hay nghiêm túc thì đều mang một sự đứng đắn nhất định.
Lâm Uyển hoàn toàn không thích tình hình hiện tại một chút nào, căn bản là không cần thiết phải cầu kỳ như vậy, thà hắn cứ đưa cho cô một bát mì để ăn, sau đó đi lên gác rồi ra lệnh cho cô lăn lộn với hắn là xong.
Vừa nghĩ tới, Lâm Uyển liền cảm thấy da đầu run lên bần bật.Trong đầu không ngừng tưởng tượng, không biết lát nữa hắn sẽ làm gì mình, càng nghĩ càng cảm thấy hồi hộp đáng sợ giống như đang xem phim kinh dị.
Tuy rằng món tôm hùm rất mê hoặc lòng người, nhưng Lâm Uyển cũng chỉ nếm qua một chút sốt cay bên ngoài, chung quy vẫn cảm thấy ăn cái này rất phiền phức.
Thế nhưng lúc đang ăn, Tằng Tuấn lại bỗng nhiên giúp cô tách thịt tôm, nhìn con tôm mạnh mẽ hùng tráng kia, cộng thêm dáng vẻ thoải mái của hắn, Lâm Uyển lúc này mới biết, hóa ra vỏ tôm đã được xử lý qua, chỉ cần nhẹ nhàng tách là có thể ăn được phần thịt bên trong.
Lâm Uyển từ đầu bữa ăn đến giờ vẫn chưa động đến món tôm này.Tằng Tuấn chắc đã nhìn ra được, nhưng hắn chỉ cười chứ không nói gì.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút, Lâm Uyển biết mình lại phải chuẩn bị màn vận động trên giường rồi.
cô không yên lòng đi lên gác, tắm rửa như thường lệ rồi ra ngoài để mặc cho hắn chà đạp.
Bên ngoài Tằng Tuấn đã chuẩn bị xong, đang chờ cô, Lâm Uyển lần này cũng chẳng làm ra vẻ sợ hãi ngại ngùng gì nữa, nhanh nhẹn đi tới rồi tiếp tục tư thế nằm ngay đơ như hôm trước.

Chính là lần này vừa mới nằm xuống, Tằng Tuấn liền lập tức ào tới, đầu tiên là hôn môi, sau đó lại đem cả người cô lật lại.
Lần trước Lâm Uyển đã bị hắn giày vò giống như cái bánh nướng, cũng từng được nếm thử qua cảm giác mơn trớn từ phía sau, nhưng không nghĩ tới hôm nay Tằng Tuấn lại muốn sử dụng tư thế này.
cô cảm thấy rất bất an, bất quá làm từ phía sau cũng không phải là không tốt, ít ra cũng có thể tránh được việc phải đối mặt với ánh mắt của hắn.Nghĩ vậy cô liền hợp tác nằm sấp xuống giường, chờ hắn làm nhanh cho xong.
Làn da dưới thân thật mềm mịn, hắn đưa tay lên khẽ vuốt ve, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, giống như đang khiêu khích, đùa giỡn cô.
May là Lâm Uyển sớm đã có cách ứng phó, cô lập tức nhớ lại khuôn mặt của bác cả, lúc thấy vẻ ghê tởm đáng khinh đó vẫn chưa đủ dùng, cô lại chuyển hướng sang Lâm Hiểu Huy…
Hồi trước lúc cô giảm béo cũng từng sử dụng qua chiêu này, trước một bàn đồ ăn, chỉ cần nghĩ đến những người đó là sẽ cảm thấy ngán ngay.
Nhưng hiển nhiên dù có kết hợp cả bác của cô và Lâm Hiểu Huy, cũng không thể chống lại được sự ve vãn của Tằng Tuấn.
Địa điểm trêu chọc của hắn ngày càng được mở rộng, Lâm Uyển phát hiện hô hấp của cô đã bất tri bất giác trở nên dồn dập.
Trong đầu lại suy nghĩ miên man, cố gắng để cho bản thân mất tập trung nhưng không thể, người đàn ông này không ngừng dẫn dắt cô, khai phá những phản ứng tự nhiên của cơ thể, các điểm nhạy cảm của cô cũng đã bị hắn tìm được.
Đáng sợ nhất chính là, tên này vẫn đang rất kiên nhẫn.
cô cắn môi, quyết không phát ra một tiếng kêu nào, bàn tay dùng sức nắm chặt ga giường.
Lúc hắn tiến vào, Lâm Uyển lại không cảm thấy đau như lần trước nữa, chỉ thấy một cảm giác xa lạ lan tràn khắp cơ thể.
Bọn họ làm rất lâu, lúc sau hắn lại thay đổi tư thế.
Lúc bắt đầu, Lâm Uyển cũng có chút kháng cự, nhưng về sau hai tay lại không tự giác được mà vòng qua thắt lưng hắn.cô hận không thể tự hung hăng tát vào mặt mình vài cái, cố gắng giữ ình tỉnh táo, phó mặc cho bản thân điên cuồng một trận, chuyện này rồi cũng sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.

Toàn thân giống như đang phát hỏa.
hắn hôn cô, bàn tay vẫn tiếp tục ve vuốt chạy dọc trên cơ thể…
Lâm Uyển người đầy mồ hôi, trận này quả thực rất hao tổn thể lực.
Theo sự nhẹ nhàng ma sát của hắn, cơ thể cô cũng cảm thấy lúc nóng lúc lạnh, phản ứng trong người vẫn chưa tan biến hết, lúc đạt cao trào, Lâm Uyển thực buồn bực khi nghe được tiếng mèo kêu phát ra từ miệng cô, khẽ ngâm nga…
Sau đó cô lập tức ngồi bật dậy, khuôn mặt nở rộ như đóa hoa, nói muốn đi tắm rồi nhanh chóng chạy đi.
Trong phòng tắm, Lâm Uyển soi gương, thấy đầu tóc mình rối tung, mặt đỏ hồng, da thịt trên người cũng tràn ngập dấu hôn.
cô dùng sức hít sâu một hơi, cố gắng quên hết chuyện vừa xảy ra, thậm chí còn vặn mức nước lạnh nhất, nhưng hết thảy đều vô dụng.Thân thể cô vẫn luôn nhớ rõ cảm giác ấy.
Lâm Uyển khó chịu, cô sợ nhất là chuyện này, ngoài miệng thì hô không cần, nhưng cơ thể thì lại không chịu phối hợp…
Chờ cô tắm rửa xong bước ra ngoài, Lâm Uyển cũng không dám đối mặt với hắn nữa, cũng chẳng thèm quan tâm hắn ôm cô để làm gì, liền ngủ say như chết.
Tằng Tuấn cũng biết cảm xúc của cô hôm nay không được tốt, cho nên hắn chỉ nằm ôm cô chứ không tiếp tục làm nữa.
Ban đêm bình an vô sự, Tằng Tuấn không đá cô xuống giường như hôm trước, thậm chí lúc trời mới vừa hửng sáng, hắn đã thức dậy rửa mặt mũi rồi đi ra ngoài.
Lâm Uyển thì lề mề hơn, mới mặc quần áo thì nhận được điện thoại của mẹ.
cô vừa bắt máy đã nghe tiếng mẹ hỏi : “Lâm Uyển, con nói thật ẹ biết, con đang bị người khác bao dưỡng có phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.