Không Thể Quên Em 2

Chương 20


Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 20

Lâm Uyển không rõ vì sao mẹ cô lại nói vậy, khiến cho tim cô suýt nữa nhảy ra ngoài, vội vàng nói : “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
“Còn có thể là gì nữa? Bác của con mới sáng sớm đã gọi ẹ, bảo là tận mắt nhìn thấy, còn nói chuyện này đã được lan truyền đi khắp nơi, rất nhiều người đã biết…”
“Biết cái gì mà biết chứ?” Lâm Uyển bị dọa không nhẹ, nhưng cô thật sự không nhớ là mình đã làm chuyện gì để lộ ra.
“Bản thân con làm gì thì trong lòng con rõ hơn ai hết, là Lưu Viện Viện nhìn thấy rồi nói cho xx, xx lại là bạn học của con bác cả, đương nhiên sẽ lọt vào lỗ tai của ông ta!!nói là con có xe đưa đón, người bên trong nhìn khá lớn tuổi, đối với con rất thân mật, rốt cục là có chuyện này hay không?”
Lâm Uyển kinh hãi, lập tức nhớ đến người lái xe kia.
Việc này biết tìm ai để giải thích đây, vội vàng nói: “Mẹ, không có chuyện đó đâu, mẹ đừng nghe người ta nói bừa.”
“Bừa cái gì mà bừa?Nếu đúng là họ nói linh tinh, vậy con thử giải thích ẹ nghe về chuyện giấy tờ nhà xem!!!” Mẹ của Lâm Uyển cực kỳ tức giận, bà là người rất xem trọng thể diện, cho dù chồng có ở bên ngoài phong lưu thì bà vẫn có thể chịu đựng được, nhưng phận con gái sao có thể để cho người khác bao dưỡng?
Lâm Uyển thật sự hết đường chối cãi, mẹ cô chắc chắn là đang thầm trách móc cô, nghĩ cô là người không có lòng tự trọng.
Cúp máy, Lâm Uyển cả người run rẩy, không nói hai lời liền lập tức gọi cho Lưu Viện Viện, cô muốn hỏi rốt cục cô ấy làm vậy là có ý gì, cho dù Lưu Viện Viện có nhìn thấy, thì chẳng lẽ là bạn tốt của nhau, lại không thể thẳng thắn nói chuyện với cô hay sao?Việc gì mà phải đi bàn tán sau lưng như vậy?
Huống hồ từ trước đến nay, cô vẫn luôn coi Lưu Viện Viện là chị em tốt của mình!!!
Lâm Uyển gọi tới, đầu dây bên kia hình như vẫn còn đang ngái ngủ chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng alo một tiếng.
cô to giọng nói : “Lưu Viện Viện, cậu rốt cục đã đi nói linh tinh cái gì? Mình đối với cậu như thế nào, mà cậu lại có thể ở sau lưng chửi bới mình trước mặt người khác như thế?”
“Ai…” Lưu Viện Viện đã tỉnh táo lại, kỳ thật cô cũng có chút lương tâm, khi biết Lâm Uyển được người ta bao dưỡng, cô cũng chỉ nhất thời hưng phấn đi nói ột người bạn cùng lớp nghe, cuối cùng lại bị mọi người xúm lại tra hỏi rất náo nhiệt.Lúc Lâm Uyển gọi tới khởi binh hỏi tội, cô cũng biết chắc là Lâm Uyển đang giận thật rồi.
Lưu Viện Viện vội vàng giả vờ vô tội, giọng như tiếng muỗi kêu nói : “Mình không có, Lâm Uyển, nhất định là hiểu lầm rồi…Mình sao có thể làm vậy với cậu, chúng ta là bạn tốt mà…”

Lâm Uyển tức phát điên lên, nhanh chóng nói : “Cậu có phải đã nói cho xx nghe không?, có biết xx chính là bạn thân của con bác tớ không?, thành phố này lại nhỏ như vậy, chỉ trong chốc lát là lời đồn đã được truyền đi rất xa!!hiện tại đã lọt vào lỗ tai của mẹ tớ rồi đấy!”
Lưu Viện Viện tủi thân nói : “Mình thật sự không có ý xấu đâu mà, Lâm Uyển cậu phải tin mình, mình coi cậu như chị em tốt…Thực sự lúc nhìn thấy cậu ngồi vào chiếc xe kia, có bao nhiêu sang trọng cậu cũng không phải là không biết…Nhìn ra được cậu đang bị người ta bao dưỡng, mình cảm thấy rất khó để chấp nhận, bởi vì bình thường cậu luôn rất ghét mấy chuyện này, còn nói làm người không thể vì lợi ích mà đánh mất tự tôn…Qủa thực mình thấy như bị đả kích, nhịn không được mới đi nói với người khác, mình thề là chỉ nói với xx thôi, hơn nữa cũng không phải là cố ý, làm sao mà mình biết được cậu ấy chính là bạn thân của con bác cậu chứ…mình không cố ý thật mà…”
Lâm Uyển nghiến răng nghiến lợi nói : “Cậu còn nói như vậy được sao, bình thường quan hệ của chúng ta rất tốt, cùng nhau vui đùa, cùng nhau lớn lên, có chuyện thắc mắc sao không thể thẳng thắn đối mặt với tớ mà nói!!”
Lưu Viện Viện nếu muốn tốt cho cô, thì chỉ cần gọi điện thoại tới, nhắc nhở khuyên bảo cô một câu là được rồi.
Làm như vậy mới được coi là chị em tốt có phải không?
Nhưng lúc này không phải là cô ấy đã biến thành bạn học xấu xa rồi sao?
Người thân thiết với mình nhất lại là người đã vô tình hại mình, đó quả thực là một nhát đao trí mạng!!
Lâm Uyển cười lạnh một tiếng rồi nói : “Là Lâm Uyển tôi đã sống uổng phí hơn 20 năm, mắt mù nên mới không nhận ra được con người thật sự của cậu, Lưu Viện Viện, về sau tôi với cậu đường ai nấy đi, cậu tốt nhất đừng để cho tôi gặp được, bằng không thì đừng trách tôi ác.”
Đầu bên kia Lưu Viện Viện còn đang rối rít biện minh, Lâm Uyển cũng mặc kệ, trực tiếp tắt máy.
cô đã trưởng thành nên ít nhiều cũng hiểu được, Lưu Viện Viện làm chuyện như vậy, còn không phải là do người bố đã bỏ trốn của cô làm sao.
hiện giờ ai ai cũng đã biết là gia đình cô đang gặp khó khăn, lúc trước điều kiện nhà cô còn tốt, cô luôn luôn có rất nhiều bạn bè ở trường học, nhưng bây giờ bọn họ chế giễu cô còn không kịp, có ai còn muốn làm bạn với cô nữa chứ?
Lâm Uyển biết lòng dạ con người rất hiểm ác, nhưng cũng không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại càng ngày càng trở nên tồi tệ như vậy, dồn dập dồn dập đổ lên đầu cô.
Cứ tưởng bản thân đã đủ kiên cường, đủ chín chắn, nhưng xem ra vẫn chưa đủ! thật sự tính cách của con người thay đổi quá nhanh, cô không tài nào nắm bắt được!Cho dù là những người thân thiết nhất, cũng sẽ nhân cơ hội để đạp lên người cô một cước!
Người cô đang lo lắng nhất chính là mẹ, tuy mẹ tức giận với cô, nhưng chắc chắn vẫn cảm thấy đau lòng, huống hồ người đang ở cùng với Tằng Tuấn là cô, cũng không nhất thiết phải đứng ra đối mặt với những kẻ đó, nhưng cô không muốn mẹ mình bị người khác soi mói chỉ trỏ.

Đợi cho tới khi dư luận xôn xao, với bản tính của mẹ, liệu bà có thể chịu đựng nổi không!!
Lâm Uyển thật sự nôn nóng muốn chết!!!!
Mang bực tức vào người, nên cô cũng không có lòng dạ nào mà ăn cơm, chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ bất động.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên.
Tuy rằng trên tủ đầu giường có để một chiếc điện thoại cố định, nhưng Lâm Uyển cứ tưởng đó chỉ là đồ để trang trí, không ngờ lại cũng có lúc cần dùng đến.
Tiếng chuông vang lên mãi không dứt, chỉ nghĩ thôi cũng biết là của Tằng Tuấn gọi.
Qủa nhiên lúc cô vừa nhấc máy lên thì nghe được giọng nói cứng nhắc ra lệnh của hắn : “Xuống lầu ăn cơm.”
Lâm Uyển quẹt miệng, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng vẫn chầm chậm đi xuống.
Bữa sáng đã được dọn ra.Tằng Tuấn vẫn như cũ đặt các món mà Lâm Uyển thích ăn đến trước mặt cô.
Lâm Uyển biết người đàn ông này có tính cưỡng chế rất mạnh, có một số việc hắn có thể sẽ không so đo với bạn, nhưng một khi để cho hắn phải ra lệnh, vậy tốt hơn hết là nên nghe theo để giữ lại ình một con đường sống.
cô cố gắng ngồi ăn, bữa sáng có đầy đủ dinh dưỡng, hình thức cũng rất phong phú, nhưng tâm trạng cô đang rất xấu, chỉ vừa mới ăn có hai miếng là đã thấy no, thật sự không thể nuốt nổi nữa.
Chán nản buông đũa xuống, vốn cô chỉ muốn ăn cháo trắng, nhưng ở đây lại chỉ có cháo thịt nạc trứng muối, vừa húp một ngụm là đã cảm thấy ngấy.
Tằng Tuấn ngồi đối diện thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái rồi chuyển tới trước mặt cô một bát canh trứng.

“Khẩu vị của tôi…” Lâm Uyển đang muốn giải thích thì chuông điện thoại của Tằng Tuấn vang lên.
Tằng Tuấn nghe máy, ngay lập tức sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn liền đứng lên rồi nói với Lâm Uyển : “Tôi có chút chuyện cần phải xử lý gấp.”
Sau đó hắn gõ nhẹ lên bàn cơm, nghiêm khắc nói : “Đừng trẻ con như vậy, phải ăn hết.”
May là không phải ăn trước mặt Tằng Tuấn nữa, Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm.cô không chút nghĩ ngợi đổ hết canh vào toilet tầng một, rồi lại dầm nát trứng ra đút cho Đại Mao và Nhị Mao ăn.
Làm xong, cô lại như cũ chau mày ủ dột.
cô rất lo lắng ẹ, nhưng lại không dám về nhà, nếu mẹ cô truy hỏi thì cô biết phải trả lời thế nào đây.Càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu.
Thế nhưng tuy vừa mới tức giận với cô xong, mẹ cô lúc này lại gọi điện thoại tới.
Tình hình có vẻ đang trở nên nghiêm trọng hơn, cô nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở nói : “Lâm Uyển ơi, làm sao bây giờ, bác con gọi người đến nhà làm loạn, bắt mẹ dọn ra khỏi nhà…nói hai mẹ con mình làm xấu mặt nhà họ Lâm…bọn họ muốn chiếm lại căn nhà…”
Lâm Uyển lập tức cảm thấy rất tức giận, hóa ra đây là nguyên nhân mới sáng sớm hắn đã gọi điện ẹ cô.
cô vội vàng trấn an mẹ: “Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh, con về nhà ngay đây, mẹ nhất quyết không được mở cửa cho họ vào!”
Dù sao Tằng Tuấn cũng không có nhà, Lâm Uyển không chút nghĩ ngợi vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi 110, rất nhanh kết nối được với cảnh sát.
Lâm Uyển vẫn rất tỉnh táo, dù có cáu giận đến mấy thì vẫn có thể nghiêm túc cẩn thận khai báo với cảnh sát, địa chỉ nhà cũng được cô nói rất chi tiết.
Phía bên kia đã xác nhận xong trường hợp của cô.
Nhưng Lâm Uyển đã chạy ra khỏi biệt thự một đoạn khá xa mà mãi vẫn chưa gặp một chiếc taxi nào, cô thở hổn hển đi bộ một lúc, rốt cục cũng có một chiếc xe cho cô quá giang.
Lâm Uyển không dám chần chừ lâu, nhanh như chớp ngồi vào trong xe.
Về đến nhà cũng là lúc cảnh sát vừa mới đến.cô khẩn trương chạy tới chào hỏi rồi dẫn họ lên nhà.

Qủa nhiên trước cửa nhà cô đang bị bao vây bởi rất nhiều người, chưa tới gần nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng bác cô đang gào lên : “Con mẹ nó, mau mở cửa ra, bằng không tao phá nát cửa xông vào đấy!Lưu Nhã Tinh, mày còn mặt mũi mà chiếm căn nhà này sao, mày chưa nhận thức được là con gái mày đã phạm phải tội gì à?Gia đình chúng tao không có loại con cháu mất nết như vậy!Đúng là đồ không biết xấu hổ, lại đi tìm một thằng đáng tuổi cha mình, làm vợ bé của người ta!
Lâm Uyển chen vào đám người đang đứng xem, từng bước đi tới trước mặt bác cô.
Ông ta la hét đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Uyển thì lập tức không dám làm ồn nữa, kỳ thật từ sau khi Lâm Uyển trưởng thành, nhà bọn họ ít nhiều đều có chút e dè đối với cô.
Lâm Uyển lạnh lùng nhìn bác cô một cái, sau đó đi tới trước cửa, sốt ruột nói vọng vào : “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Mẹ của cô vẫn còn đang đứng chắn cửa, vừa nghe thấy tiếng Lâm Uyển, liền khóc nức nở trả lời : “Mẹ không sao…”.Sau đó bà mở hé cửa ra, muốn kéo Lâm Uyển vào.
Mẹ cô là sợ cô bị thương tổn, nhưng Lâm Uyển còn phải đứng bên ngoài xử lý chuyện này.cô chỉ tay vào bác cả rồi nói với cảnh sát : “Làm phiền các vị, những người này có ý định tới gây rối, còn muốn chiếm đoạt căn nhà của chúng tôi.”
Cảnh sát nhanh chóng thi hành nhiệm vụ, lập tức đứng bao vây xung quanh.
Bác cô vừa nhìn thấy cảnh này, kinh hãi trợn tròn mắt, kích động nói : “Ai dà, chỉ là hiểu lầm thôi, đây là nhà của anh em chúng tôi, tôi và các cô ấy đều là người trong gia đình.”
Cảnh sát nghe xong liền quay sang hỏi Lâm Uyển danh tính, địa chỉ nhà và nơi công tác của bác cô.
Bác cô trông thì dữ tợn vậy thôi, gặp cảnh sát thì người mềm nhũn ngay tức khắc, lúc này cũng không dám lên tiếng.
Cảnh sát dựa theo trình tự làm việc, mang đám người tới gây rối lên cơ quan để giải quyết.Người vây xem cũng không ầm ĩ náo nhiệt nữa mà lục đục rời đi, xung quanh lại trở nên yên tĩnh vắng vẻ như cũ.
Lâm Uyển run cầm cập, mắt đỏ hoe bước vào nhà.
Tuy rằng đang là ban ngày, nhưng trong phòng rất tối, chắc hẳn vừa rồi mẹ cô đã rất sợ hãi, rèm cửa cũng được kéo hết lại.
Lâm Uyển đi tới kéo rèm ra, để cho ánh mặt trời chiếu vào, mẹ cô vẫn chỉ biết ngồi khóc, không nói một lời.
Lâm Uyển cũng không biết phải nói gì, cô cũng rất muốn khóc, nhưng cô không thể, cô phải mạnh mẽ, phải cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.