Không Thể Quên Em 2

Chương 18


Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 18

Lâm Uyển và mẹ cùng nhau vào siêu thị mua sắm, chính là thật không nghĩ tới cô vừa mới cùng bác cả ầm ĩ một trận, sau đó lại thấy ông ta đến nhà mình, Lâm Uyển đang ở trong bếp làm cá với mẹ thì nghe thấy tiếng rầm rầm ở bên ngoài.
Ông ta cũng không gõ cửa cho đàng hoàng mà trực tiếp dùng chân đạp, vừa đạp vừa to tiếng quát : “Lưu Nhã Tinh, mau mở cửa ra!”
Lưu Nhã Tinh chính là tên của mẹ cô.
Lâm Uyển từ nhỏ đã có mâu thuẫn với họ hàng của ba, ai cũng coi thường hai mẹ con cô, nhưng mẹ mãi mãi cũng chỉ là một cái bánh bao, một quả hồng mềm mặc cho người ta xỉ nhục.
Mẹ cô vừa mới mở cửa, lập tức thấy ông nội và bác cả cùng nhau xông vào.
Lâm Uyển đang bận rộn trong bếp, vừa nghe thấy tiếng động, cô liền bình tĩnh cầm khăn mặt lau tay, cầm dao lên rồi đi ra ngoài.
Vừa ra phòng khách đã nghe thấy ngay ông nội của cô đang phê phán mẹ là loại con dâu “không có phẩm hạnh, suy đồi đạo đức, chỉ biết tư lợi”.Rồi lại còn cái gì mà không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng, chỉ lo lắng cho bản thân, không hiền thục, không biết sinh con…hiện tại ba Lâm Uyển và em trai nó đều đang ở bên ngoài không biết sống chết thế nào, cô là vợ sao có thể vô lương tâm đến như vậy, đúng, ba Lâm Uyển bỏ trốn, nhưng nó cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, trước đây nó kiếm tiền đều để dành ra lo cho nhà cửa, cho gia đình, phận làm dâu như cô không thể vô nhân tính như vậy!
Lâm Uyển mấy năm nay đã quá quen với kiểu thái độ công kích đó của họ hàng, cô chỉ liếc mắt xem thường rồi nói : “Các người là ai vậy, sao tự nhiên lại chạy vào đây làm loạn!”
Ông nội cô lập tức nóng nẩy, trợn mắt trừng cô.
Lâm Uyển không sợ ông, chỉ mượn lời của ông trước đây nói lại : “Ông đừng trừng tôi như vậy, câu này không phải là ông nói sao, sinh con gái cũng giống như không sinh, nuôi nấng cũng bằng thừa, trong mắt ông đã không có tôi, thì đương nhiên trong mắt tôi cũng không có các người.”
Bác cả thấy Lâm Uyển không biết lớn nhỏ, liền lao vào muốn đánh cô một trận.Lâm Uyển làm sao có thể để ông ta đụng đến mình, không nói hai lời giơ con dao thái thịt trong tay lên.
Bác cả bỗng chốc trở nên kinh hãi, vội lùi lại.

Lâm Uyển đã sớm biết tính cách của những người trong gia đình ba, rõ ràng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
cô cảnh cáo nói : “Tôi đếm tới ba, các người lập tức cút ra ngoài cho tôi, bằng không đừng trách tôi không nể tình, nên nhớ là nếu tôi có chém các người thì cũng chỉ coi như là một hành động phòng vệ chính đáng mà thôi.”
nói xong cô bắt đầu đếm.
Bác cả cô cuống quýt nói : “Lâm Uyển, mày điên rồi, căn nhà này là của nhà họ Lâm, căn bản không có quan hệ gì với mày hết!”
Lâm Uyển liếc ông ta một cái, trong lòng nghĩ tên Tằng Tuấn biến thái đến như vậy mà tôi còn dám lấy bình hoa đập vào đầu hắn, còn nghĩ là tôi phải sợ các người sao?
Đừng nhìn ngoài mặt mà cảm thấy ông nội và bác của cô có vẻ hung dữ, lúc này vừa thấy Lâm Uyển giơ dao lên, liền lập tức nghĩ không ổn, Lâm Uyển còn chưa đếm xong thì hai người đó đã nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Uyển đi tới đóng cửa lại, mẹ cô quả thật đã bị hù chết, vừa chạy đến đoạt lại con dao trong tay cô vừa mắng : “Con gái con lứa sao lại vác dao ra như vậy!”
Lâm Uyển mất hứng phản bác : “Con gái thì sao chứ, bị bọn họ nói như vậy, con có thật sự chém chết bọn họ cũng chẳng có vấn đề gì hết, để xem họ còn có thể khi dễ chúng ta nữa hay không!”
cô vĩnh viễn nhớ rõ vào một buổi lễ mừng năm mới trước đây, chỉ vì cô cãi nhau với Lâm Hiểu Huy mà bị ông nội đi tới giáng ột cái tát!Sau đó cô liền cảm thấy trời đất tối sầm lại, che mặt, lỗ tai còn nghe rõ cả tiếng kêu ong ong.
cô không nhớ rõ lúc đó mình và Lâm Hiểu Huy tranh cãi cái gì, nhưng chắc chắn đó chỉ là một chuyện rất nhỏ của trẻ con!Nhưng ba cô và những người đàn ông trong nhà chỉ lạnh lùng lườm cô, thật giống như coi cô là một đứa con gái không hiểu chuyện.
Đâu phải là cô không muốn trở thành cô bé ngoan, đâu phải cô không muốn nịnh bợ em trai, đâu phải cô không muốn lấy lòng ba?
Nhưng cô chỉ là một đứa con gái, cô làm vậy thì có ích gì chứ?!

Lâm Uyển nhớ lúc đó mình đã không khóc, tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng cô vẫn có thể nén nước mắt vào trong rồi đi tới một nơi vắng vẻ không người khóc một trận thật lớn.Trong lòng cô khổ sở không phải là bởi cái bạt tai kia, mà vì cô quá nhỏ, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngây ngốc chịu đựng.
Về sau, cô đem lòng thù hận, không bao giờ nguyện ý nở một nụ cười với những người đó nữa.Đến khi trưởng thành, cô cũng càng nhìn thấu họ hơn, cảm thấy người nào cũng thật nực cười.
cô quay sang trấn an mẹ : “Mẹ đừng sợ bọn họ, mẹ xem những người đó có cái gì tốt đẹp, ông nội ngoài biết mắng chửi ra thì còn có thể làm được gì, còn bác cả nữa, mình thì chẳng ra sao, còn khinh thường vợ mở sạp bán thuốc lá bên ngoài, nhưng vấn đề là nếu vợ của bác không làm thêm kiếm chút tiền thì liệu có khả năng nuôi dưỡng được đứa nhỏ không?Những người đó chỉ biết cậy mình có cái đó dài hơn mà thôi, cũng không tự nhìn vào gương xem chính mình có được bản lĩnh gì? Mẹ cũng nên chú ý, bọn họ nếu còn dám đến, mẹ tuyệt đối không được mở cửa, nếu dám phá cửa thì lập tức báo cảnh sát, dù sao giấy tờ nhà cũng đã được đứng tên mẹ, mẹ còn sợ cái gì!!” Lâm Uyển nói xong liền quay lại phòng bếp, tiếp tục làm món cá.
Cơm chiều cô ăn vài bát cơm.
Đến tối, cô đã quên không gọi điện cho Tằng Tuấn, căn bản là vì cô cứ nghĩ rằng mình đã xin phép rồi nên không sao, tự nhiên cũng quên luôn việc gọi điện, không nghĩ tới vừa mới qua tám giờ hai phút, Tằng Tuấn đã gọi tới giục.Lúc đó cô đang cùng mẹ xem phim truyền hình.
Mẹ của cô vừa mới nghe thấy tiếng chuông liền quay sang nói : “Lâm Uyển à, con đặt nhạc chuông gì thế, nghe như đi đánh giặc vậy, làm mẹ giật cả mình.”
Lâm Uyển hơi hoảng, giả vờ như không có chuyện gì rồi chạy ra ngoài nghe máy.
Người kia tuy lần này không nhắc cô bị muộn vài phút, nhưng Lâm Uyển vẫn thấy hơi run, liền tự kiểm điểm : “thật ngại quá, vì tôi hơi bận nên quên…”
“Bữa tối ăn gì vậy?”
Lâm Uyển ngây ngốc, còn tưởng đối phương sẽ ở trong điện thoại giáo huấn cô một trận, không ngờ hôm nay hắn lại thoải mái thế, cô nhanh chóng trả lời : “Ăn cá hố, thịt nướng, cà tím, sa lát…”
Món rau hơi nhiều, cách chế biến cũng rất đơn giản, còn đối với vị Tằng Tuấn này thì lại khác, các món ăn trên bàn của hắn thật không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.Nhưng nếu phải lựa chọn thì cô vẫn cảm thấy các món ăn ở nhà là ngon nhất, cô có thể ăn được rất nhiều.
Lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt hắn.

Hai người cũng không nói chuyện gì nhiều, Lâm Uyển đang ở cùng mẹ nên cũng hơi ngại, Tằng Tuấn thì lại trầm tính ít nói, chỉ hàn huyên thêm vài ba câu rồi gác máy.
Thời gian tuy ngắn nhưng mẹ cô vẫn hơi nghi ngờ nhìn cô, hỏi : “Ai vậy con?”
Lâm Uyển giải thích : “không có gì ạ, đồng nghiệp giới thiệu cho con một người thôi mà.”
Mẹ cô tin ngay, hỏi thêm : “Người kia làm nghề gì, có nhà không?”
“Ai nha, vừa mới nói chuyện mà mẹ, chờ đến lúc gặp mặt rồi nói sau.”Lâm Uyển có chút không kiên nhẫn, cô đang chột dạ muốn chết, may mà mẹ cô cũng không truy vấn gì thêm.
Nhưng Tằng Tuấn đã gọi tới, cô cũng tự biết là tối mai chắc chắn phải trở về biệt thự rồi.cô liền nói trước với mẹ : “Mẹ, ngày mai ban ngày con không có việc gì, nhưng buổi tối con phải lên đường đi công tác, công ty mua vé tàu đêm…Chắc là sẽ đi dài ngày…”
“Vậy sao, trên đường đi phải nhớ chú ý giữ an toàn con nhé.”Mẹ cô cũng không nghi ngờ gì, cái chính là từ nhỏ Lâm Uyển rất ít khi nói dối nên vẫn thấy hơi ngại.
Hai mẹ con cùng nhau thân mật nói chuyện đến tối muộn, Lâm Uyển mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, mẹ con Lâm Uyển đều rất nhàn rỗi, cô liền cân nhắc xem có nên dọn dẹp đồ đạc của ba rồi vứt đi không.Đơn ly hôn cũng đã nộp cho tòa án rồi, không có lý gì lại đi giữ những thứ linh tinh của ông ta để trong nhà cả.
Lâm Uyển giúp mẹ thu dọn tất cả những thứ liên quan đến ba, tuy rằng ba cô đã đem sạch những món quý giá trong nhà rồi bỏ trốn, nhưng vẫn còn một vài món đồ lặt vặt không đáng tiền để trong phòng.
Lâm Uyển không thèm quan tâm, cô ngay cả đem bán cũng lười, trực tiếp gói lại rồi vứt vào thùng rác.Mẹ cô thì lại tiếc, cầm lại mấy bộ quần áo của Lâm Hiểu Huy chưa kịp mang đi, tính cắt ra rồi dùng làm khăn lau.
Bận bịu cả một ngày, đến hơn năm giờ chiều, Lâm Uyển liền nhanh chóng rời đi.
cô vốn định gọi taxi, kết quả còn chưa ra khỏi cửa đã nhận được một cuộc điện thoại.Dãy số kia cô vẫn nhớ rất rõ, là số máy người lái xe đã đưa cho cô, nói cô có thể gọi bất cứ lúc nào.Lâm Uyển lúc đó nghe vậy cũng không nói gì.
Người lái xe kia cũng không nói gì nhiều, chỉ khách khí nói : “Lâm tiểu thư, tôi đang dừng xe ở chỗ hôm trước đợi cô.”

Lâm Uyển vừa nghe, cũng không cự tuyệt, người ta đến đón thì cô đành đi thôi.
Lúc cô đi tới, người lái xe cũng rất lịch sự, lập tức bước xuống, tự mình giúp cô mở cửa xe, vẻ mặt cung kính đứng chờ.
Lâm Uyển có chút không quen, người lái xe kia tuổi cũng không còn trẻ, cô làm sao có thể để người ta hầu hạ mình như vậy, liền chạy nhanh tới rồi cúi thấp người chui vào xe.
Xe vừa mới chạy chưa được vài phút thì cô nhận được điện thoại, là của bạn tốt Lưu Viện Viện, kỳ quái là cô ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi cô đang làm gì.
Lâm Uyển nào dám nói thật, chỉ trả lời cho có lệ : “Mình đang ở nhà, sao vậy, muốn hẹn mình đi chơi à?”
Giọng của Lưu Viện Viện hơi biến đổi nói : “A, cậu ở nhà à…đó, thôi quên đi, mình cũng không có chuyện gì…gặp cậu sau nhé…”
Lâm Uyển khó hiểu ngắt điện thoại, không biết Lưu Viện Viện này bị làm sao, gọi tới rồi lại không từ mà biệt.Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đầu óc chỉ nghĩ đến việc phải trở về đối mặt với Tằng Tuấn, lần này về, không biết Tằng Tuấn sẽ lại làm gì cô nữa đây…
Lâm Uyển ngồi trong xe miên man suy nghĩ, nhưng cô không biết là, lúc cô ngồi vào xe cũng đúng là lúc Lưu Viện Viện đi ngang qua.cô định đi tới chào hỏi, nhưng lúc nhìn thấy chiếc xe kia, Lưu Viện Viện lại trở nên ngây ngốc.
Dù có đi khắp cái thành phố này, cũng chưa chắc nhìn thấy được một chiếc xe sang trọng đến như vậy!
Hơn nữa còn có một chú ân cần đi ra mở cửa xe giúp Lâm Uyển, từ lúc nào mà cô ấy đã lên được tới tầng lớp đó?
Lưu Viện Viện nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, mới gọi điện thoại cho Lâm Uyển, nhưng xem xem, Lâm Uyển lại chột dạ mà nói dối!
không phải nghĩ nữa, chắc chắn là Lâm Uyển có quan hệ với ông chú kia, đúng là như vậy rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.