Không Thể Đến Với Nhau

Chương 20: Người Đàn Ông Xa Lạ


Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 20: Người Đàn Ông Xa Lạ

Khi chiếc xe dừng lại nơi thành phố Phong sống, Như đã xin bác tài cho xuống. Cô cúi đầu cảm ơn bác rồi lặng lẽ bước đi. Trong lòng cô hiện tại có chút tiếc nuối cùng hối hận, giờ này đi đâu tìm nhà trọ được? Thôi thì cứ đi, tới đâu hay tới đó.Như xách hành lý đi chậm rãi trên đường phố đông đúc sáng ánh đèn. Sự xa hoa nhộn nhịp xung quanh khiến cô trở nên lạc lõng. Cô bước đi mà đầu cứ cúi gằm xuống đất. Quần áo vẫn ẩm, gió thổi vào buốt lạnh. Vào thu rồi, tiết trời về đêm cũng lạnh hơn. Như run lên từng chặp, nhưng đồng thời mồ hôi cũng vã ra. Không ổn rồi, hình như cô lại lên cơn sốt. Như cố bước đi, xong tốc độ càng ngày càng chậm. Mắt mờ đi, tai ù ù không còn nghe tiếng còi xe inh ỏi vang lên tứ phía. Dần dần, cô mất đi ý thức, ngất lịm, không biết gì nữa.
Trong mơ hồ, cô thoáng thấy nụ cười của anh, thấy ánh mắt anh đầy yêu thương. Cô đưa tay muốn níu lấy anh, anh lại chợt tan biến đi như bọt nước. Cô chới với, chới với, cảm giác như chìm xuống vực sâu tối tăm không một chút ánh sáng…
Như giật mình tỉnh giấc, thì ra là mơ.
Sau vài giây nheo mắt, cô đã dần làm quen với ánh sáng. Như cẩn thận quan sát xung quanh: trần nhà trắng toát, chai nước treo trên giá đang từ từ truyền nước vào tay cô, trên người cô là bộ quần áo bệnh nhân trắng sọc xanh mờ. Đây là bệnh viện! Cô lờ mờ nhớ lại hình như cô đã ngất đi. Là ai đã đưa cô tới bệnh viện nhỉ? Còn đồ đạc của cô đâu?
Bỗng một giọng nói vang lên từ phía cửa:
– Em tỉnh rồi đấy à?
Như ngoảnh ra, là một chàng trai lạ, còn khá trẻ. Nhìn sơ qua thì thấy khá đẹp trai nhưng lại có vẻ gì đó không giống người bình thường, một cảm giác khiến người đối diện phải dè chừng.
Anh ta mỉm cười đi đến ngồi xuống bên cạnh giường cô, hỏi:
– Em thấy sao rồi?

– Là…là anh đưa tôi tới bệnh viện? – Như rụt rè.
– Phải. Hôm qua anh thấy em ngất xỉu trên đường nên đưa đến đây. Em sốt cao quá làm anh phát hoảng.
– Cảm ơn anh. Thật…ngại quá!
Anh ta vẫn tươi cười như cũ, xong Như không dám nhìn thẳng vào anh. Cô thấy sợ, thấy ánh mắt anh ta thật kỳ quái. Cả cách xưng hô và nói chuyện quá sức gần gũi dù mới gặp lần đầu, cô cũng thấy kỳ lạ. Là do cô đa nghi hay thực sự…
Thấy cô cứ im lặng, anh ta không khỏi thắc mắc:
– Sao em không nói gì? Em mệt à?
– Dạ không. – Như đáp lí nhí – Tôi khỏe nhiều rồi. Chỉ là…
– Em ngại phải không? Không phải ngại đâu, cứ coi anh như bạn em đi. Anh là Tiến, hai mươi sáu tuổi, còn em?
– À…ừm…Như, hai mươi tuổi.
– Ồ, thế à! À mà hôm qua anh thấy em mang theo hành lý, em đi đâu thế?
– Ờ…tôi từ quê lên đây tìm việc.
Tiến tiếp tục hỏi Như nhiều chuyện nữa, cách nói năng rất cởi mở, nhiệt tình như thể hai người đã quen lâu lắm. Biết cô không có ai thân thích, anh ta ngỏ ý muốn đưa cô về nhà mình ở vì anh chỉ sống một mình. Như sửng sốt, mới quen chưa được một ngày sao anh ta có thể dễ dãi như vậy chứ? Không phải người thành phố rất cảnh giác với người lạ, sợ lừa đảo hay sao? Anh ta không sợ à? Mà cho dù có thế thật thì cô cũng ngại. Một nam một nữ, không thân thích mà ở chung một nhà, người khác sẽ nói gì đây?
Như chẳng biết đáp ra sao, cứ ấp a ấp úng, hai tay vô thức vò vò tấm chăn. Tiến hình như đoán được cô nghĩ gì, nói:
– Em đừng lo, không phải sợ gì cả. Nếu mà em thấy đến ở với anh bất tiện thì cứ coi như anh nhận em làm người giúp việc đi. Em cũng chưa có việc làm mà phải không? A nhưng mà nếu e, thấy không được thì cũng không sao, chỉ là anh…
Lời Tiến nói quả nhiên đánh trúng điểm yếu của Như khiến cô phải suy nghĩ. Đúng là hiện giờ cô chẳng biết đi đâu, làm gì giữa thành phố này. Không người thân, không bạn bè, lỡ như… Những vụ án lừa đảo, bắt cóc,…từng nghe qua ti vi, báo đài hiện lên trong đầu làm cô run sợ. Thôi thì dù sao anh ta cũng có ý tốt, lại đã cứu mình, làm giúp việc cho anh ta kể cũng không có gì quá đáng. Tạm thời như vậy đi, sau này tính sau.

Như ngập ngừng:
– Cảm ơn anh. Ờ…vậy thì…vậy thì tôi…tôi phải phiền anh rồi.
Tiến mừng rỡ:
– Thế tốt quá! Chờ khi nào em xuất viện anh sẽ đưa em về nhà anh.
– Vâng, anh thật tốt với tôi.
– Thôi nào, có cần khách sáo thế không? Mà em xưng hô nghe xa lạ quá. Có thể đổi không?
– Ơ…dạ… À vâng. Tôi…à em cảm ơn anh.
– Thế chứ. Thôi em nghỉ đi. Anh có việc, đi trước nhé.
– Vâng. Chào anh.
Còn lại một mình trong phòng bệnh, Như cũng chẳng biết làm gì. Cô tựa người vào giường, mắt nhìn ra cửa sổ, cảnh vật thật thanh bình. Sân sau bệnh viện buổi sáng chẳng có mấy người, chỉ có vài bệnh nhân lớn tuổi ra ghế đá trò chuyện cùng vài đứa trẻ chạy đùa nhau quanh những bồn cây. Nhìn chúng vui vẻ, Như nhớ đến những ngày còn nhỏ, cô và Phong bên nhau hạnh phúc biết bao. Trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ ngồi bên bờ sông, mắt nhìn theo cánh diều trên nền trời xanh. Đứa con trai có nụ cười tỏa nắng thật đẹp…


– Chị xinh đến đâu?
– Xinh nhất thế giới luôn.
– Ha ha. Trông em thế mà dẻo miệng nhỉ. Sau này có người yêu rồi em sẽ thấy, chị không còn xinh nhất nữa.
– Sau này em lớn, em sẽ yêu chị.

Lời nói bông đùa ngày ấy, giờ đã thành sự thật rồi. Nhưng người trong cuộc thì nào có hạnh phúc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.