Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 14: Thời gian trôi qua chỉ cần một dòng chữ
Hai tuần trôi qua…
Thời gian đúng là qua nhanh như chớp … Trong hai tuần này nhà tôi tạm thời có thêm người giúp việc mới thay cho chị Mai. Chị ấy tên Tâm, là người mẹ nhờ ở trung tâm.
Con Bò đã quen với sinh hoạt gia đình, không hiểu sao tôi là người chăm sóc nó nhiều nhất nhưng nó chỉ quấn quýt mỗi mẹ tôi. Sáng và trưa tôi phụ trách cho nó ăn, còn buổi chiều là mẹ lo.
Tôi thì hay dậy trễ nên thường không ăn trưa, thay vào đó là ăn xế… Lúc nào tôi ăn thì sẽ cho con Bò ăn luôn. Vốn định nhờ chị Tâm nhưng nghĩ lại thú cưng của mình, mình nên chăm sóc thì đúng hơn, chị ấy chỉ làm bán thời gian nên cũng rất cực.
Khoan đã… Lẽ nào là …
Chạy nhanh đến ôm nó…
” Tao sai rồi… Tao đã luôn để mày đói… tao hứa ngày mai sẽ cho mày ăn nhiều hơn… huhu…”
Đang mang tâm trạng lấy lòng con cún nhà mình thì chuông điện thoại reo…
Reng…reng…
” Thật là… ai thất đức vậy…”
– Alo.
– Đoán xem tớ là ai?
– Không biết!
Một hồi im lặng…
– Nếu không nói gì thì tôi cúp máy đây!
– Là tớ, Kiệt đây.
– Kiệt là thằng nào?
– Cậu đừng đùa nữa, giận đó…là Tuấn Kiệt đây.
” A…chết…”
– Ha ha tớ đùa đấy!
” Mấy ngày sống an nhàn vừa qua làm tôi quên mất mọi chuyện… Sao tôi lại quên những điều quan trọng vậy chứ”.
– May mà cậu nhận ra sớm đó nếu không tớ không đưa quà cho đâu!
– Á… cậu về nước rồi sao?
– Ừ, mai mình về, mà hình như nghe giọng cậu như… không thích tớ về à?
– Đâu có… Cậu nhầm rồi… Tớ rất mừng là đằng khác ha ha…
” Mừng cái đầu nhà cậu… gặp cậu tớ biết nói gì đây hả… sao lúc này lại về chứ… đi luôn có phải hay không…”
– Mai cậu nhớ đi đón tớ nhé, à mà quên tại sao điện thoại của cậu không gọi được?
” Điện thoại từ hôm đó tới giờ tôi đã sạc pin đâu… Tôi đây không muốn thêm nhiều chuyện phiền phức”.
– Vậy ngày mai tớ đi đón cậu nhé, cậu ở đâu?
– À ừm… Sân bay Xxx.
– Được rồi, mai tớ sẽ đón cậu!
Vừa nói xong tôi liền cúp máy.
” Làm sao đây hả trời… Nam phụ về rồi…ngày mai giáp mặt nữa chứ”.
– Con làm sao vậy, ai vừa gọi con thế?
Mẹ tôi lo lắng hỏi.
– Là Tuấn Kiệt mẹ ạ.
– À là thằng nhóc đó, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp nó.
” Đây rồi cơ hội đây rồi…”
– Ngày mai cậu ta về đấy mẹ, nhưng con không muốn đi một mình. Mẹ đi cùng với con nhé!
Mẹ tôi cười trìu mến.
– Hiếm khi con có lúc nhõng nhẽo, kể từ khi con bị…à mà thôi, mai mẹ xin nghỉ công ty một ngày đi với con.
– Con cảm ơn mẹ nhiều.
Tôi lao vào ôm mẹ.
” Yeah… có mẹ tôi ở đây là mọi chuyện ổn hết rồi… Yêu mẹ chết mất…”
” Bò à, mai chị sẽ cho cưng ăn uống điều độ”.
••••••••
Ngày hôm sau. Tại sân bay.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan chứa yêu thương gợi đón một mùa hè sôi động. Từng tốp thanh thiếu niên chờ đón người thân hay người bạn cười đùa rất vui vẻ…
Tôi thì lại không vui chút nào.
Đừng cố tưởng tượng một cảnh lãng mạn trong phim Hàn Quốc. Người con trai gặp cô gái tại sân bay, trao cho cô một cái ôm thắm thiết, anh nhìn em, em nhìn anh. Cả thế giới chỉ dừng lại trong mắt họ.
Vì không biết thời gian cậu ta sẽ trở về lúc nào, mẹ con tôi đã phải chờ ở đây hai tiếng đồng hồ rồi. Cũng tại cái tay này đi trước cái đầu cúp luôn điện thoại. Bây giờ cũng không thể bỏ về giữa chừng.
“Ôi… số tôi khổ quá mà!”
Từ sáng sớm mẹ tôi đã chuẩn bị chu đáo. Ngay cả chọn quần áo và trang điểm nhẹ cho tôi.
Bà nói con gái ra đường là phải chỉnh chu, đẹp đẽ, hơn nữa còn gặp con trai.
Để không bị mẹ ca thêm một bài con gái phải thế này thế kia nên tôi đã giao phó thân xác luôn cho mẹ.
Giờ thì hay rồi, trời thì nóng mồ hôi túa ra, tóc cũng bết lại, tóc giả của tôi cũng muốn tuột luôn. Còn khuôn mặt của tôi thì… thôi đừng nói thì hơn.
Người tội nhất lại chính là mẹ tôi, bà vừa phải bỏ công việc lại vừa chịu khổ với tôi.
Kế bên có một người đang nằm ngủ dài trên ghế, không quan tâm đến người khác còn đang phải đứng, nhiều lần gọi mà cũng không chịu đứng lên.
Người đông, hai mẹ con còn chen chúc trên một cái ghế. Tôi cũng đã khuyên mẹ hãy về trước nhưng bà ấy không muốn để tôi lại một mình.
” Đúng là không có người mẹ nào mà không thương con mình mà…”
Đang tính thể hiện tình yêu của tôi với mẹ thì nghe có tiếng người gọi.
– Thiên Tuyết, Thiên Tuyết… Hoa Thiên Tuyết!
” Bà nó… có cần phải gọi tên nữ chủ hai lần mà lần thứ ba còn đầy đủ họ tên không…”
” Đừng xát muối vào trái tim tôi chứ…”
Quá tức giận tôi đứng dậy xoay người lại chửi.
– Tôi không có bị điếc… Ơ..
Tôi rơi vào cái ôm của một người.
– Thiên Tuyết, tớ rất nhớ cậu!
…
” Tôi xin rút lại lời nói về bộ phim Hàn Quốc trên…”
——-