Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 15: Trai đẹp chỉ dùng để ngắm


Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 15: Trai đẹp chỉ dùng để ngắm

Tại một quán cà phê có tên “Cảm xúc”.

Tôi cùng một tên đẹp trai ngồi đối diện nhau, còn mẹ tôi thì ngồi sát bên cạnh tên đẹp trai ấy.

Chắc mọi người cũng đoán được là ai rồi.

Là bạn thân của nữ chủ…

Là mối tình đầu của nữ chủ…

Là nam phụ tương lai của nữ chủ…

Cậu ta chính là Phan Tuấn Kiệt…

Tôi đây muốn tìm cái lỗ chui vào rồi chết cho xong.

Trở lại 30 phút trước…

Khi vừa có một người con trai ôm, tôi đã bị đơ vài giây, không nghe được cậu ta nói gì… Sau đó phản ứng tay chân tỷ lệ nghịch với đầu óc, người học võ là tôi liền cho cậu ta một cú vật…

Vừa vặn giống của nam sinh gầy yếu kia sử dụng.

Kết quả thế nào chắc mọi người cũng đoán ra.

Tôi knock out cậu ta.

Cậu ta đo ván.


Mẹ tôi kêu la.

….

” Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc con trai gần như vậy… “

Nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc này phải kể đến trước khi tôi xuyên.

Ở đó , tôi cũng là một cô gái làm công ăn lương bình thường. Sắc đẹp thì trên trung bình, dáng người thì đầy đặn. Tính tình hiền lành…

Nói ra thật đáng buồn cười 25 tuổi đầu chưa có mối tình nào vắt vai, đối với đứa chỉ biết ăn ngủ , ở nhà xem phim đọc tiểu thuyết… Yêu là một điều xa xỉ bao nhiêu.

Ngành mà tôi chọn là thư kí văn phòng. Mẹ ruột tôi bảo ở đây dễ nảy sinh tình yêu công sở… gu yêu thích của bà.

Nhưng sau khi vào học, thực hiện giấc mộng của mẹ đã quá xa vời rồi…

Lớp học đúng chuẩn “Ân thịnh dương suy”…

Trai trong lớp như một đám phân, bị tranh giành bởi một đám chó hung hãn. Tôi còn thấy một cậu trai xấu hết chỗ chê mà bắt còn bắt cá nhiều tay…

Mẹ tôi bảo thua keo này bày keo khác, con gái phải giả bộ đáng thương, một số công việc phải nhờ con trai làm…

Nhưng mẹ hiểu biết người ta lại không hiểu biết con mình. Tôi là một người ham học hỏi việc trong nhà nên: sửa điện, sửa máy tính, thay ống nước… Tôi đều làm được, quan trọng là tôi không biết giả bộ.

Nói về chuyên môn, tôi giỏi nhất chính là làm hướng đạo, ba tôi là đội trưởng của đội hướng đạo ở quê nên ngay từ nhỏ tôi đã trải nghiệm cùng ba rồi… Đàn ông về mặt sinh tồn trong thiên nhiên đấu không lại tôi đâu…

Sau khi kết thúc tháng ngày đi học, tôi phải bắt đầu đi làm, đây là do mối quan hệ mẹ tôi nhờ vả bác ở trên thành phố. Dù có năng lực hay không một khi có quan hệ sẽ được vé vào cổng rồi.

Vẫn lặp lại lý do trên, nam ít nữ nhiều công ty cũng không phải địa bàn để tìm trai… Chỉ có thể ngắm thôi…


Thế là tôi ế đến giờ…

……………..

Quay lại quán cà phê.

Tiếng nhạc violon du dương, lúc trầm lúc bổng nhẹ nhàng đi vào lòng người…

Tại một góc của quán.

Mẹ tôi đang xem xét vết thương của cậu ta.

– Con ra tay cũng hơi nặng rồi. Đầu Tuấn Kiệt bị sưng rồi!

– Xin… xin lỗi… cũng do cậu ôm tớ bất ngờ quá… nên…

“Mẹ à… cái đó là do khi con vật cậu ta bị trúng vào cạnh ghế thôi, chứ chiêu đó không làm bị thương ở đầu đâu, ai bảo cậu ta không biết chọn chỗ ôm…”

– Không sao đâu cô, cũng tại con làm cậu ấy bất ngờ thôi!

“Đấy, đấy mẹ thấy chưa…”. Tôi nhìn mẹ.

– Con thật là…

Có lẽ không muốn thấy mẹ với tôi nói thêm về vấn đề này nên cậu ta liền hỏi tôi:

– Không ngờ là cậu học võ đó, lúc trước cậu nói không thích bạo lực mà.

” Bà nó… hỏi trúng câu quá, toàn muốn dìm chết tôi là sao…”.

– Ừm… Dạo này an ninh cũng bất ổn, thời sự hàng ngày đều đưa tin có người xấu số… Tớ là muốn đề phòng thôi…có còn hơn không.

” Tôi nói thế này thì cậu hết hỏi nhé…”

Cậu ta mỉm cười.

” Đẹp vãi..”

( ,,,>_______


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.