Đọc truyện Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! – Chương 13: Chương Phụ: Nỗi lòng của con bò
Tôi là Paul, là một chú chó ngao Pháp. Tôi rất hãnh diện về điều này. Mọi người đều nói tôi là loài chó cao quý. Nhìn khuôn mặt tôi đi là biết, uy nghiêm không? Ngầu không?
Đã có một thời cha ông tôi kể lại, chúng tôi bị săn bắt ráo riết và có nguy cơ bị tuyệt chủng. Sau đó được chính phủ “bảo tồn” nên sinh sôi cho đến ngày nay.
“Không thể nào… tôi sắp bị ghi tên trong sách đỏ sao”.
E hèm… trở lại chuyện chính.
Ông chủ của tôi là một người Anh, tôi được một người Pháp cho ông chủ từ khi còn rất nhỏ chỉ có vài tháng.
Ông chủ tôi là người khiếm thị, ông không thể thấy được mọi người. Ông thường thì thầm:
– Ta muốn được nhìn thấy tuyết một lần nữa… hồi nhỏ rất vui… bao giờ cho đến mùa hè…
Mỗi lần như vậy tôi đều nằm trên chân, ông đều vuốt ve tôi. Tôi luôn muốn nói với ông rằng:
“Tôi là giống chó lông ngắn nên ông vuốt cũng chỉ toàn thịt thôi…”
Tuy ông không thấy nhưng tai ông rất tinh, giống tôi vậy. Mỗi lúc tôi chạy đến cửa phòng ông, ông đều biết và vẫy tay
– Paul đấy à, lại đây… Paul…
Cũng như thế, mỗi khi tôi nghe tiếng ông gọi tôi từ xa, tôi đều nghe thấy và chạy đến với ông.
Tôi không thể hiểu được ngôn ngữ con người nhưng với ông tôi đều có thể dùng giác quan mà cảm nhận.
Khi ông vui, ông gọi tên tôi rất nhiều…
Khi ông buồn, ông gọi tên tôi trầm trầm chậm rãi…
Người phụ trách cho tôi ăn hằng ngày là dì Anna vì ông không thể làm nó. Dì ấy cũng phụ trách nấu ăn cho ông.
“Dì ấy nấu thơm lắm, từ trên nhà chính mà tôi đã ngửi thấy mùi”.
Có một khoảng thời gian ông biến mất vài ngày, trở về với một khối bằng sắt có hai hình tròn.
Ông dùng nó để di chuyển khắp mọi nơi trong nhà, lúc ngồi lên chân ông ấy lần nữa tôi cảm giác chân ông đã nhỏ đi. Người ông lại mặc thêm nhiều áo.
Tối tối tôi lại nghe thấy tiếng ông ho rất nhiều. Đó là âm thanh mỗi lần tôi hóc xương.
Tôi nghĩ chắc ông cũng bị hóc xương rồi, như thế rất đau.
Chuyện như thế diễn ra rất lâu cho đến khi ngôi nhà xuất hiện đầy ắp người. Tôi nghe thấy tiếng họ la rồi cãi nhau, rất nhiều người nói qua lại. Sau đó có một người đứng lên tuyên bố:
-Tất cả tài sản thân chủ tôi đều tặng cho hội từ thiện sau khi chết.
“Chết… chết sao…”
Từ này tôi được nghe rất nhiều, khi con khỉ của bà Lauren nằm ngủ không tỉnh dậy, khi con mèo đen Lucy bên cạnh biến mất vài ngày…
“Ông chủ cũng sẽ biến mất như vậy sao…”
Ngoài trời đang có tuyết rơi…sao hôm nay tuyết lạnh giá thế này…
…
Vài ngày sau, ông chủ đưa tôi lên máy bay cùng với ông.
Ông nói:
-Paul à, đi tìm nơi nào cho nhiều nắng một chút, ở nhà lạnh lẽo quá.
Ông chủ chuyển sang một ngôi nhà mới, ở đây rất nóng, ánh sáng lại rất rực rỡ.
– Nắng ở đây nóng quá nhỉ, nóng đến mức ta thấy được luôn… ha ha…
Sau đó, ông chủ nhắm mắt rất lâu.
Tôi vẫy đuôi sủa vài tiếng ông cũng không trả lời.
Tôi chạy nhanh ra sân muốn kéo ai đó vào xem ông thế nào…
Cửa cổng bên ngoài lại mở, vừa phát hiện có gì đó không ổn… thì tôi đã bị ai đó nhốt trong một cái bao.
…
Tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng gió. Cơ thể chưa trưởng thành của tồi vùng vẫy mọi cách nhưng cái bao cũng không rách.
Tôi bị người ta bán cho một người khác. Rồi nhiều lần liên tiếp như thế cho đến khi tôi gặp được cô chủ.
Lúc đó có một con ruồi đậu trên mũi nên tôi hất mặt qua một bên.
Cô chủ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm rồi chỉ trỏ nhân viên ở đó.
Hôm sau, tôi được biết mình bị bán cho cô.
Ba mẹ cô cũng ở đây nữa.
Sao tôi biết à… Tôi có cái mũi rất thính.
Khi tôi được đưa về tới nhà cô chủ thì tôi phát hiện đây là nhà đối diện của ông chủ tôi.
Mang chút hy vọng tôi tranh thủ nhìn sang bên kia và ngửi ngửi…
“Không có mùi ông chủ…”
Có một ông lão đang tưới mấy chậu hoa trên lầu…
“Ông chủ… đã đi rồi sao…”
“Hy vọng ông đừng quên tôi nhé!”
“À cô chủ mới đặt cho tôi cái tên rất lạ…”
“Tôi tên là Con Bò”.
___________