Bạn đang đọc Không còn tâm trạng để yêu: Chương 05 phần 1
“Chúng ta không làm tình với nhau.”
“Xin lỗi?” Mắt Clare cay xè vì cô chống lại nước mắt rơi. Cô xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cô sẽ không rơi nước mắt ở chỗ công cộng, đặc biệt là trước mặt Sebastian. “Anh nói sao?”
“Chúng ta không làm tình.”Anh nhún đôi vai to lớn.” Cô quá say.”
Clare nhìn chằm chằm vào Sebastian một lúc không tin vào những gì mình đã nghe.”Chúng ta đã không làm chuyện đó?Nhưng anh đã nói là có cơ mà”
“Lúc đầu thì không. Cô thức dậy, trần truồng và cho rằng chúng ta đã làm điều đó. Tôi chỉ để cô tưởng như thế mà thôi.”
“Cái gì?”Họ đã không làm tình với nhau và cô phải chịu đựng đau đớn vì một vài khoảng khắc trong quá khứ.Chẳng vì cái gì cả? “Anh đã nói nhiều hơn việc để tôi tự thừa nhận.Anh đã nói rằng chúng ta lớn tiếng khi làm tình và anh sợ rằng một người nào đó sẽ goi bảo vệ.”
“Ừ, có thể tôi hơi thêm thắt vào một tí.”
“Một ít ư?”Sự đau nhói ở phía sau mắt cô chuyển thành sự giận dữ. “Anh đã nói rằng tôi không cảm thấy đủ”
“Ừ, thì cô đáng bị như vậy mà.” Anh chỉ vào hình lon bia Molson trên áo phông của anh và đáp trả cô với vẻ khó chịu. ” Tôi chưa bao giờ lợi dụng một người phụ nữ say rượu. Ngay cả đối với người tự lột trần ngay trước mặt tôi, bò lên giường, sau đó úp vào người tôi suốt cả đêm.”
“Úp vào người anh sao? Úp!” Cô có làm điều đó không? Cô không biết được. Làm sao cô biết được? Anh ta chắc chắn cũng sẽ nói dối về điều đó. Anh ta đã nói dối về việc quan hệ. Cô hít sâu và cố nhớ rằng cô không la hét ở nơi công cộng. Gào thét hoặc đấm cho gã nói dối chó chết này chết đi. Hãy cư xử tử tế, một tiếng nói nho nhỏ cảnh báo trong đầu cô vang lên. Đừng hạ thấp mình ngang bằng với anh ta. Cô đã được dạy dỗ để trở thành một cô gái tốt và nhìn xem việc đó đã đưa cô đến đâu. Những cô gái tốt không kết thúc trước. Họ chỉ ngồi đó và lặng im trước những việc vì họ quá tốt nên không thể nói ra. Đè nén nó xuống, lo sợ rằng một ngày nào đó chúng sẽ bùng nổ, và thế giới sẽ nhận ra rằng họ chẳng tử tế chút nào cả. “Tôi không tin anh.”
“Cô phủ lên người tôi như…”
“Anh quá ảo tưởng đấy.” Anh ta đang ép cô như đã từng làm khi họ còn là những đứa trẻ, nhưng cô sẽ không mắc bẫy nữa.” Nhưng tôi không cần tin vào những sự tưởng tượng bừa bãi của anh.”
“Cô đã muốn có một cuộc làm tình quái đản và xấu xa. Nhưng tôi nghĩ thật không đúng khi tôi lợi dụng một người say sưa be bét.”
Cô cảm thấy đầu mình căng cứng. “Tôi không say.”
Anh nhún vai.” Cô đã say, nhưng tôi đã không cho cô những gì cô muốn.”
Cái đầu căng cứng của cô như muốn nổ tung.” Cái thằng nói dối chết tiệt này,” cô nói và không cần quan tâm nếu cơn giận của cô có trẻ con ra sao, hoặc đó là dấu hiệu của một đầu óc ngu dốt, hoặc nếu cô đáp lại sự quấy nhiễu của anh ta hay không. Cô cảm thấy thật tuyệt khi trút cơn giận lên anh ta. Anh ta đáng nhận được điều đó. Nói đúng hơn, cô cảm thấy thật tuyệt cho đến khi nhìn thấy một nụ cười mỉa trên mặt anh ta. Cô nhận ra được nụ cười đó. Đó là nụ cười xuất hiện vùng với đôi mắt xanh lục bừng sáng và đã lấy đi sự thỏa mãn của cô.
Anh ta bước đến trước mặt cô cho đến khi hai người chỉ đứng cách nhau một làn ranh nhỏ hay chỉ một làn không khí mỏng tách rời giữa ngực anh và ve áo jacket của cô.”Cô đã áp sát vào tôi đến nỗi chiếc nút quần jeans của tôi đã để lại dấu trên cặp mông trần của cô.”
“Lớn lên đi.” Cô hơi ngả đầu mình ra sau và ngước nhìn lên qua chiếc cằm chưa cạo và miệng đến đôi mắt anh.”Sao tôi phải tin anh? Anh đã thừa nhận nói dối. Chúng ta đã không làm tình và…” Cô ngừng lại và hít sâu vào.” Tạ ơn Chúa.”Cô cảm thấy như thể gánh nặng thình lình được nhấc khỏi trái tim cô. ” Tạ ơn Chúa về việc tôi không thực sự ngủ với anh,” cô nói với sự nhẹ nhõm. Cô lắc đầu và bắt đầu cười như một người điên. Cuối cùng cô cũng không phải một người phụ nữ rượu chè bê tha. Cô không quay lại với kiểu tự hủy hoại mình như xưa cũ. ” Anh không biết tôi nhẹ nhõm thế nào đâu. Tôi đã không có một cuộc làm tình kêu inh ỏi, nóng bỏng với anh.”Cô ấp lòng bàn tay lên trán. Cuối cùng cũng có được một tin tốt lành sau một tuần tồi tệ. ” Chà!”
Anh khoanh tay trước ngực và liếc nhìn xuỗng cô. Một lọn tóc màu vàng cát phủ lên trán anh. ” Cô luôn cư xử một cách cứng nhắc. Tôi tự hỏi không biết liệu cô đã bao giờ trải qua một cuộc làm tình nóng bỏng, ẩm ướt và cuồng dại. Cô sẽ không biết đến điều đó nếu không ai đẩy cô xuống và leo lên trên.”
Cô có thể cảm nhận được testosterone của anh ta ẩn sâu trong cơn giận dữ. Anh ta nói đúng, cô chưa bao giờ có được một lần làm tình nóng bỏng, ướt át và cuồng dại . Nhưng chắc chắn cô sẽ nhận ra nó nếu nó xuất hiện. ” Sebastian, tôi viết tiểu thuyết lãng mạn để sống.” Cô cho tay vào túi jacket.
” Ừ.”
Cô lấy chìa khóa ra từ trong túi. Cô sẽ không để cho anh ta nghĩ rằng anh ta đã nói đúng về cô. “Thế anh nghĩ từ đâu tôi có được các ý tưởng về những lần làm tình nóng bỏng, ướt át và cuồng dại mà tôi viết trong các cuốn sách của tôi?” Đó là một trong những câu hỏi thường được hỏi nhiều nhất đối với các tác giả tiểu thuyết lãng mạn, và là câu hỏi ngớ ngẩn nhất. Người ta gọi tiểu thuyết lãng mạn là có lý do. Nhưng nếu cô được tặng một đô la ỗi lần được hỏi lấy ý tưởng cho các cảnh yêu đương đã viết, cô có thể bổ sung vào thu nhập khá tốt. ” Tất cả đều nhờ nghiên cứu kỹ lưỡng. Anh là nhà báo. Anh biết về việc nghiên cứu. Đúng không?”
Sebastian không trả lời, nhưng nụ cười tinh quái của anh ta biến thành một đường thẳng.
Clare mở cửa xe và Sebastian buộc phải lùi lại. ” Anh không nghĩ rằng tôi tạo ra tất cả các điều đó, đúng không?” Cô mỉm cười và leo vào xe. Cô không đợi câu trả lời vì cô đã khởi động máy chiếc Lexus và đóng cửa xe lại. Khi cô lái đi, cô nhìn vào kính chiếu hậu, Sebastian vẫ đứng yên nơi mà cô bỏ rơi anh ta, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ đọc tiểu thuyết lãng mạn. Anh cho nó quá ngốc nghếch. Chỉ dành cho các cô gái. Sebastian thọc sâu các ngón tay vào túi trước của chiếc quần jeans, nhìn theo đèn đuôi xe của Clare dần dần biến mất. Có bao nhiêu cảnh làm tình trong các cuốn sách cô ta đã viết? Và nó nóng bỏng đến mức độ nào?
Có tiếng cửa sau đóng lại, anh hướng sự chú ý về cha anh khi ông đang đi về phía anh Có phải đó là lý do tại sao bà Wingate không thích nói về việc Clare viết sách để kiếm sống? Nó có phải là truyện khiêu dâm không, và điều quan trọng hơn, liệu Clare có thực sự nghiên cứu những điều như thế?
” Cha thấy Clare bỏ đi, ” cha anh nói khi đến bên anh ” Con bé thật ngọt ngào.”
Sebastian nhìn cha mình và tự hỏi có phải ông đang nói về cùng một Clare, người vừa mới gọi anh là thằng dối trá chó chết không. Hay Clare, người vừa mới nhẹ nhõm vì đã không ngủ với anh, cô trông như một kẻ tội phạm đột nhiên nhìn thấy được Chúa trời vậy. Như thể cô có thể quỳ gối và ca ngợi Thiên Chúa.
” Cha biết Joyce làm cho con ở lại đây.” Leo dừng lại trước khi Sebastian và đội mũ vào. ” Cha biết con không định ở lại đây cuối tuần này.” Ông nhìn qua sân và nói thêm, ” Đừng cố ép mình ở lại đây. Cha biết con có nhiều điều quan trọng cần làm mà.”
Anh không cảm thấy mình bị buộc phải làm tất cả những việc đó. ” Con có thể ở lại vào cuối tuần mà cha.”
” Tuyệt.” Leo gục gặc đầu. ” Thế thì tuyệt.”
Những chú sóc ríu rít trên những tán cây, và Sebastian hỏi, ” Hôm nay cha định làm gì?”
” Ừm, sau khi thay quần áo, cha đang nghĩ đến việc đến đại lý của Lincoln.”
” Cha cần xe mới sao?”
” Ừ, chiếc Lincoln của cha vừa mới được năm mươi.”
” Cha có một chiếc Lincoln năm mươi năm sao?”
” Không.” Leo lắc đầu. ” Không phải. Đồng hồ đo tốc độ vừa chuyển sang con số năm mươi ngàn dặm. Cha sẽ đổi xe mới mỗi khi nó đạt đến con số năm mươi ngàn dặm.”
Ra vậy? Chiếc Land Cruiser của anh đã đi được hơn bảy mươi ngàn dặm, nhưng anh không muốn đổi nó. Sự thật anh không phải là một người quá thiên về vật chất. Trừ khi nó liên quan đến đồng hồ đeo tay. Anh thích một chiếc đồng hồ tốt với nhiều tiện ích. ” Cha muốn con đi cùng không?” anh nghe chính mình cất tiếng hỏi. Việc dùng thời gian ở cùng cha ngoài căn nhà gỗ có thể là những gì mà hai người họ cần. Có lẽ thể hiện một vài kết nỗi giữa cha-con trai thông qua việc lựa chọn một vài loại xe hơi. Anh có thể giúp cha mình. Điều này sẽ thật tuyệt.
Những chú sóc vẫn tiếp tục líu ríu trong khoảng không gian im lặng. Sau đó Leo trả lời, ” Được chứ. Nếu con có thời gian. Cha nghe thấy điện thoại di động của con reo và cha nghĩ con có thể bận việc.”
Cuộc gọi liên quan đến một bài nhỏ ột tờ tạp chí tin tức quan trọng mà anh và tổng biên tập đã thảo luận một vài tháng trước. Giờ anh không chắc mình muốn nhảy lên một chiếc máy bay và đi đến Rajwara, Ấn Độ và theo đuổi dịch bệnh Leishmania. Các phương thức chữa trị thông thường ở vùng này của thế giới đã làm phát sinh ký sinh trùng kháng thuốc và việc chữa trị không còn tác dụng. Số người chết dự kiến vượt quá con số 200.000 người trên toàn thế giới.
Khi anh nói về bài báo với tổng biên tập , nó dường như rất quan trọng, thú vị. Bây giờ nó vẫn cực kỳ quan trọng, nhưng hiện anh không còn đủ nhiệt huyết nhìn thấy những khuôn mặt vô vọng, buồn rầu hoặc lắng nghe sự đau đớn phát ra từ lều này đến lều khác khi anh bước đi trên những con đường khô khan đầy bụi. Anh đang mất đi cảm hứng kể chuyện, và anh biết điều đó.
” Con không có việc gì để làm trong một vài giờ tới,” anh nói, và hai người đi về hướng ngôi nhà gỗ. Anh có thể cảm nhận được khao khát bùng cháy trong công việc của anh đã được nguội bớt, và nói khiến anh cực kỳ run sợ. Nếu anh khoong phải một nhà báo, không phải theo đuổi những câu chuyện và tìm kiếm những thông tin, anh sẽ là cái quái gì? ” Cha còn muốn đi đâu khác ngoài đại lý xe Lincoln không?”
” Không con ạ. Cha luôn là người say mê Lincoln.”
Sebastian nghĩ về tuổi thơ của mình và nhớ về chiếc xe mà cha mình đã từng lái. ” Cha từng có chiếc Versailles 1 có hai tông màu nàu với những chiếc ghế da màu be.”
” Màu nâu vàng,” Leo sửa lại khi họ đi qua đài phun nước bằng đá cẩm thạch có tượng một tiểu thiên sứ đang rót nước ra từ vỏ sò. ” Năm đó nó có màu nâu vàng. Màu sơn của nó là nâu vàng và màu bơ đậu phộng.”
Sebastian cười lớn. Ai mà đoán được rằng cha anh là người làm ra tiền cho Lincoln? Chiếc điện thoại Blackberry móc ở nịt anh reo lên, và anh đứng bên ngoài để trả lời trong khi cha anh đi vào nhà để thay quần áo. Một nhà sản xuất từ Kênh History muốn biết liệu anh có sẵn sàng được phỏng vấn ột phim tài liệu mà họ đang làm về lịch sử Afghanistan. Sebastian không ình là một chuyên gia về lịch sử Afghanistan. Anh chỉ là một người quan sát, nhưng anh đã đồng ý được phỏng vấn và việc đó được lên lịch vào tháng tới.
Nửa tiếng sau khi cuộc gọi kết thúc, anh và cha đang trên đường đến đại lý Lithia Lincoln Mercury để tìm một chiếc Town Car. Leo diện một bộ vét màu xanh nước biển và cà vạt có hoa văn là hình ảnh của con quỷ Tasmania. Mái tóc bạc của ông đã được làm mượt như thể ông chải nó bằng một cái sườn lợn.
” Sao cha lại mặc vét thế?” Sebastian hỏi khi họ lái xe về hướng Fairview qua Rocky’s Drive Inn. Khi họ đi qua, một cô gái với một cái khay ở trên đầu đang lướt qua giữa các làn xe bằng đôi giày trượt.
” Những người bán hàng thường đánh giá ột người đàn ông mặc vét và mang cà vạt.”
Sebastian quay sang nhìn cha mình. ” Nhưng cha ơi, không phải với một cái cà vạt Looney Toons.”
Leo liếc nhìn anh, sau đó tập trung nhìn vào làn đường phía trước. ” Cà vạt của cha có vấn đề sao?”
” Nó có hình hoạt hình trên đó,” anh giải thích.
” Vậy sao? Đây là một cái cà vạt rất hay. Có khá nhiều người mang những chiếc cà vạt như thế này.”
” Họ không làm thế,” Sebastian làu bàu, và nhìn ra phía cửa sổ phía dành cho khách. Việc anh không thích mua sắm không có nghĩa anh không biết cách ăn mặc.
Cả hai lái xe trong im lặng trước khi Sebastian nhìn quanh nhìn quất đường phố đông đúc. Không có gì quen thuộc. ” Con đã bao giờ đi đường này chưa?” anh hỏi.
” Dĩ nhiên là có rồi,” Leo trả lời khi họ vượt qua một người phụ nữ đang đi bộ cùng với một chú chó đen to lớn và một con chó săn thỏ. ” Đó là trường của cha,” ông nói và chỉ cho Sebastian một ngôi trường tiểu học cũ với một cái chuông ở phía trên. ” Và con có nhớ lần cha đưa con và Clare đến rạp chiếu bóng ngoài trời không?”
” Ồ, con nhớ.” Họ đã ăn bắp rang bơ và nước cam Fanta. ” Chúng ta đã xem Siêu nhân phần hai.”
Leo lái xe vào làn đường giữa. ” Họ đã phá đổ nó và giờ nó là nơi bán xe của hãng Lincolns.” Ông rẽ xe vào khu vực bán xe Lithia Motors và lái chầm chậm qua những dãy xe sáng loáng được thiết kế để tạo ra tính tham lam đối với những người ít thiên về vật chất nhất. Gần giữa khu đất, họ dừng xe lại và nhanh chóng được tiếp cận bởi J.T. Wilson, người mặc một chiếc áo phông polo có phù hiệu của người bán hàng ở phía trên túi trái.
” Ông đang tìm loại Town Cars nào?” J.T hỏi khi ba người họ di chuyển khắp khu vực đỗ xe. ” Chúng tôi có ba mẫu Signature Town Car.”
” Tôi vẫn chưa quyết định. Tôi muốn lái thử một chiếc và so sánh,” Leo trả lời.