Bạn đang đọc Không còn tâm trạng để yêu: Chương 04 phần 2
Cô kéo mạnh tay mình lại, và anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh nắm chặt lấy tay cô, liệu cô có mất đi sự điềm tĩnh của mình không. Thay vào đó anh thả tay cô ra và cô đưa tay về phía cha anh.
“Chào bác Leo. Đã lâu không gặp bác.”Người đàn ông già bước tới và ôm chầm lấy cô. Đôi bàn tay ông vỗ về lưng cô như thể cô là một đứa trẻ. Như chúng vẫn thường hay vỗ về Sebastian khi anh còn là đứa trẻ.
“Cháu không nên đi lâu như thế,” Leo nói.
“Đôi lúc cháu cần một kỳ nghỉ.” Clare hơi ngả người ra sau.
“Một kỳ nghỉ dài. “
” Mẹ cháu không tệ vậy đâu.”
“Chỉ đối với bác thôi.”
Cô bước lui một vài bước và hai tay cô thả lỏng ở hai bên hông. “Cháu đoán là bác đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện về Lonny.” Cô vẫn nhìn chăm chú vào Leo, gạt bỏ Sebastian sang một bên. Cô hành động như thể anh không ở trong cùng một phòng và đứng sát bên cô đến nỗi anh có thể thấy những sợi tóc nhỏ ở phần tóc kết thừng của cô.
“Ừ. Bác chẳng thấy tiếc gì khi anh ta ra đi,” Leo hạ thấp giọng và trao cho cô một cái nhìn đầy ý nghĩa. “Bác luôn nghi ngờ anh ta có gì đó lẳng lơ.”Nếu ngay cả cha anh cũng biết được chồng chưa cưới của Clare là một người đồng tính, Sebastian tự hỏi, vậy sao Clare lại không nhận ra điều đó.
“Bác không cho là có gì sai với việc trở thành…. cháu biết đó….cái kiểu buồn cười đó, nhưng nếu một người đàn ông thích…à…một người đàn ông khác hơn, anh ta không nên giả vờ thích phụ nữ.” Leo đặt tay lên vai Clare và an ủi cô.
“Điều đó không đúng.”
“Bác cũng biết sao, Leo?”
Cô lắc đầu và tiếp tục lờ Sebastian đi. “Tại sao điều đó lại quá rõ ràng với mọi người trừ cháu ra?”
“Vì cháu muốn tin vào anh ta, và một vài người đàn ông rất quỷ quyệt. Cháu rất tốt và bản tính hiền lành, nên anh ta đã lợi dụng điều đó. Cháu xinh đẹp và thành công, một ngày nào đó cháu sẽ tìm thấy một người thích hợp với cháu.”Sebastian không nghe được cha anh phát biểu nhiều câu dài như vậy khi anh đến thành phố này. Ít nhất là khi anh có đứng nghe trong một khoảng cách không xa.
“À.” Clare nghiêng đầu mình sang bên. “Bác là người đàn ông ngọt ngào nhất.”Leo cười rạng rỡ, và Sebastian đột nhiên có một ước muốn mãnh liệt là đốn ngã Clare, giật đuôi tóc đuôi ngựa của cô hoặc ném bùn vào cô và vấy bẩn cô như anh đã làm khi cô làm anh cáu khi cô còn nhỏ.
“Tôi đã kể ẹ cô và cha tôi rằng tôi tình cờ gặp cô vào đêm trước ở Double Tree,” anh nói.
“Thật tiếc là cô phải đi và chúng ta đã không, à…nói chuyện với nhau nhiều hơn.”Clare cuối cùng cũng hướng sự chú ý của mình về phía Sebastian, vẫn với nụ cười giả tạo trên đôi môi hồng căng mọng đó, cô nói, “Đúng vậy. Đó thực sự là một trong những điều hối tiếc nhất trong cuộc đời tôi.”
Cô quay lại nhìn Leo và hỏi, “Việc điêu khắc hình mới nhất của bác như thế nào?”
“Nó gần hoàn tất. Cháu nên đến xem nó.”
Sebastian thọc ngón tay và hai túi trước chiếc quần jeans. Cô đã thay đổi chủ đề và một lần nữa ngó lơ anh. Anh để cô thay đổi chủ đề, chỉ lúc này thôi. Nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu để cô giả vờ như anh không ở trong phòng này. Anh ngả người ra sau, tựa vào tủ búp-phê và hỏi, “Điêu khắc cái gì?”
“Leo điêu khắc những động vật hoang dã khó tin nhất.”Sebastian đã không biết về điều đó. Dĩ nhiên, anh đã thấy chúng khắp nhà, nhưng anh không biết là cha mình đã khắc ra chúng.”Năm ngoái bác ấy gởi một trong những chú vịt của mình đến Hội chợ Western Idaho và đã giành được giải thưởng. Có là con vịt bác Leo nhỉ?”
“Vịt mỏ thìa phương Bắc.”
“Nó thật đẹp.” Khuôn mặt của Clare bừng sáng lên như thể cô là người đã khắc nó vậy.
“Cha đã nhận giải thưởng gì?”
“Không gì cả.” Màu đỏ xuất hiện ở cổ Leo, phía trên cổ áo màu be của ông. “Chỉ là một dải ruy băng màu xanh mà thôi.”
“Một dải ruy băng màu xanh lớn. Bác quá khiêm tốn. Cuộc thi đó rất nghiêm túc cơ mà. Tôi đến, tôi thấy và tôi chiến thắng.”Sebastian nhìn những vệt đỏ lan trên gò má cha mình.
“Tôi đến, tôi thấy, và tôi đã đá đít được một vài gã khắc chim ư?”
“Ừ,” Leo nói khi ông nhìn xuống tấm thảm, “nó không giống với những giải thưởng quan trọng mà con đã nhận được đâu, nhưng nó thật tuyệt.”
Sebastian không biết rằng cha mình biết về những giải thưởng báo chí của anh. Anh không nhớ mình có nhắc đến chúng trong những lần nói chuyện ít ỏi của họ trong nhiều năm qua không, nhưng anh ắt hẳn phải nói một điều gì đó.Joyce đi vào phòng ăn trong bộ đồ đen, như một thiên thần phán quyết, chấm dứt cuộc thảo luận về các chú vịt và giải thưởng.
“Hừm,” bà ấy nói và chỉ vào tủ búp-phê. “Giờ nhìn nó, tôi không chắc mình thích nó đặt ở đây.” Bà đẩy một bên tóc ra sau tai bằng một tay, tay còn lại xoắn lấy chuỗi ngọc trai trên cổ bà.
“Ừm, tôi sẽ phải nghĩ về điều này.” Bà quay sang ba người đang đứng trước mặt bà và đặt tay lên hông.
“Tôi rất vui vì chúng ta đều ở cùng một phòng vì tôi có ý tưởng này.” Bà nói và nhìn cô con gái của mình. “Trong trường hợp con quên, Leo sẽ được sáu mươi lăm vào thứ Bảy, và tháng tới đánh dấu ba mươi năm ông làm việc cho chúng ta. Như con biết đây, ông ấy là vô giá và thực sự trở thành một thành viên trong gia đình. Ở một khía cạnh nào đó, ông ấy còn ở đây nhiều hơn cả ông Wingate.”
“Mẹ!” Clare cảnh báo.Joyce đưa bàn tay mảnh dẻ lên. “Mẹ đã nghĩ đến việc kết hợp hai dịp này với nhau vào tháng tới. Nhưng mẹ nghĩ là nhân dịp Sebastian đang ở trong thành phố, chúng ta nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ dành cho Leo và các bạn ông vào cuối tuần này.”
“Chúng ta?”
“Cuối tuần này sao?” Sebastian không tính ở cho đến cuối tuần.Joyce quay sang Clare. “Mẹ biết con sẽ muốn giúp về phần trang hoàng.”
“Dĩ nhiên con sẽ đến giúp đến mức tối đa. Con làm việc cả ngày cho đến bốn giờ, nhưng sau đó con rảnh.”
“Chắc chắn con có thể có được một vài ngày nghỉ mà.”Clare trông như thể cô sẽ cãi lại, nhưng cuối cùng cô trưng ra một nụ cười giả tạo.
“Không vấn đề gì. Con sẽ rất vui khi làm bất cứ những gì con có thể.”
“Tôi không biết.” Leo lắc đầu. “Việc đó nghe có vẻ khá rắc rối, và Sebastian không biết được khi nào thì sẽ ra đi.”
“Tôi chắc thằng bé có thể ở lại thêm một vài ngày.” Sau đó người phụ nữ từng đuổi anh ra khỏi đất của mình như một nữ hoàng đã yêu cầu anh,
“Cháu có thể ở lại không?”Anh mở miệng để nói không với bà, nhưng anh lại bật ra những lời khác.
“Sao lại không chứ?”Sao lại không chứ? Có một vài lý do chính đáng cho việc ở lại. Thứ nhất, anh không chắc vào việc có thêm nhiều thời gian bên cha mình có làm ối quan hệ giữa hai người bớt lúng túng ngượng nghịu đi không. Thứ hai, bài báo cho tờ Newsweek của anh chắc chắn sẽ không được viết ở bàn trong nhà bếp của cha anh. Thứ ba, anh phải giải quyết di sản của mẹ anh, mặc dầu gọi nó là di sản là một sự thổi phồng. Lý do thứ tư và thứ năm đang đứng trước mặt anh: một người rõ ràng hả dạ bởi quyết định của anh, người còn lại thì tỏ ra khó chịu và vẫn giả vờ như anh là người vô hình.
“Thật tuyệt.” Joyce nắm chặt tay lại và đặt những ngón tay bên dưới cằm bà ấy.
“Vì con ở đây, Clare, chúng ta có thể bắt đầu việc đó ngay bây giờ.”
“Mẹ à, con cần phải đi bây giờ.” Cô quay sang Sebastian và hỏi. “Anh đưa tôi ra xe nhé?”Anh đột nhiên không phải là người vô hình chút nào. Anh chắc chắn rằng Clare có điều để nói về đêm trước, một vài điểm trống cô muốn bổ sung, và suy nghĩ liệu có nên để cho cô luôn lo sợ không. Cuối cùng anh lại tò mò về những gì cô có thể hỏi.
“Dĩ nhiên.” Anh bật mạnh người khỏi tủ búp-phê và rút tay ra khỏi túi. Anh đi theo cô ra khỏi phòng ăn, gót giày bạc của cô tạo ra tiếng tap tap khắp mặt đá lát ở phòng bếp.Sebastian bước xuống các bậc thang trước và mở cửa sau cho cô. Ánh mắt anh di chuyển từ đôi mắt xanh đến mái tóc đen bóng mượt của cô. Khi còn nhỏ, mái tóc cô trông rất chán. Vậy khi trở thành phụ nữ nó đen mượt như tơ và cần làm nó rối tung lên.
“Cô trông khác quá,” anh nói.Tay áo vét của cô chạm nhẹ vào phía trước áo phông của anh khi cô đi lướt qua.
“Tôi không ở trong tình trạng tốt nhất của mình vào hôm thứ Bảy.”Anh cười tủm tỉm và khép cánh cửa phía sau mình lại. “Ý tôi là, cô trông khác so với lúc cô còn nhỏ. Cô thường mang cặp mắt kính dày cộm.”
“Ồ. Tôi đã phẫu thuật Lasik 1 vào tám năm trước.”Cô nhìn xuống chân khi họ đi dưới cây sồi già về phía garage. Một cơn gió nhẹ chơi đùa cùng những chiếc lá trên đầu họ, và bóng râm dập dờn trên mái tóc và khắp khuôn mặt cô.
“Anh nghe được bao nhiêu phần trong cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ tôi?” cô hỏi khi họ bước ra khỏi bãi cỏ và đi trên con đường lái xe vào nhà bằng đá.”Đủ để biết được rằng mẹ cô không cập nhật thông tin về Lonny tốt cho lắm.”
“Thực sự thì Lonny là một người đàn ông hoàn hảo ẹ tôi.” Họ dừng lại ở phía sau cái hãm xung chiếc Lexus của cô.
“Một người có thể cắm hoa, và không làm phiền bà ấy lúc ở trên giường.”
“Nghe giống như một người làm công.” Như cha của tôi, anh nghĩ.Cô đặt một tay lên xe và nhìn vào phía sau ngôi nhà. “Tôi chắc anh đã đoán được tại sao tôi lại yêu cầu anh đi ra đây cùng với tôi. Chúng ta cần nói về điều gì đã xảy ra vào tối hôm trước.” Cô lắc đầu và tính nói thêm nhưng cô không thể. Cô nhấc tay mình ra khỏi chiếc Lexus, sau đó đặt nó xuống lại.
“Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.”Anh có thể giúp cô. Chỉ cần nhanh chóng làm sáng tỏ mọi việc và nói với cô rằng họ đã không quan hệ với nhau, nhưng việc làm cho cuộc sống cô dễ dàng hơn không phải là việc của anh. Một điều anh đã học được trong những năm qua khi làm nhà báo là ngồi yên lặng và lắng nghe. Anh tựa hông vào xe, khoanh tay trước ngực, và chờ đợi. Một vài tia nắng làm nổi bật những sợi tóc màu vàng đậm trên mái tóc nâu của cô. Lý do duy nhất anh có thể nghĩ về việc quá chú ý đến điều đó là vì anh đã được đào tạo để chú ý đến những chi tiết nhỏ. Đó là công việc của anh.
“Tôi đoán là chúng ta đã gặp nhau trong quán bar ở Double Tree,” cô lại bắt đầu nói.”Đúng vậy.Cô đang nốc cạn Jägermeister 2 với một vài gã đội mũ bóng chày ngược và áo ba lỗ.” Điều đó làsự thật. Sau đó anh phá vỡ quy tắc chỉ-ngồi-và-lắng-nghe, thêm vào một ít lời nói dối vì vui.
“Anh ta có một chiếc khuyên tai ở mũi và bị mất một vài cái răng.”
“Ôi Chúa ơi.” Cô nắm những ngón tay lại với nhau. “Tôi không chắc mình muốn biết tất cả các chi tiết. Ý tôi là, tôi nên – nói đến điểm quan trọng. Nó chỉ là …”
Cô ngừng lại và nuốt mạnh xuống. Ánh nhìn của Sebastian lướt từ miệng, đi xuống bên dưới cổ, đến nút trên cùng của chiếc áo cánh của cô. Cô là người luôn căng thẳng, đó là một khía cạnh khác của con người cô. Người anh đã nhìn thấy vào đêm trước. Một người không lấy tóc về sau và đeo chuỗi ngọc trai quanh cổ trước buổi trưa. Anh tự hỏi liệu cô có đang mặc yếm nịt màu hồng bên dưới bộ vét nhạt nhẽo của cô không. Hôm đó trong phòng rất tối nên anh không nhìn rõ nó trước khi cô cởi nó ra.
“Tôi luôn là mẫu người phụ nữ không uống rượu để khiến bản thân quên đi điều gì đó hoặc mời đàn ông vào phòng mình ở khách sạn. Anh có thể không tin điều đó, và tôi không trách anh được. Tôi…đã có một ngày thật tồi tệ, và anh cũng đã biết, ” cô nói luyên thuyên. Khi Sebastian lắng nghe, anh để trí óc mình đi lang thang, và anh tự hỏi liệu cô có mặt quần lọt khe bên dưới bộ áo vét thùy mị đó không. Như loại cô đã từng mặt trong đêm trước đó. Chiếc quần lọt khe đó thật đáng tiền. Anh không ngại phải nhìn thấy nó lần nữa. Không phải là vì anh thích Clare nhiều như vậy. Anh không thích cô, nhưng không phải người phụ nữ nào mặc quần lọt khe cũng có thể nhìn tuyệt như vậy. Anh đã đi khắp nơi trên thế giới và đã nhìn thấy nhiều phụ nữ mặc quần lọt khe. Nó làm ông người phụ nữ đó săn chắc và chỉ cần kéo sợi dây bên phải để tháo chiếc quần lọt khe ra khỏi người.
“…bao cao su. “Woa.
“Cái gì?” Anh nhìn vào mặt cô. Hai gò má cô đỏ au. “Nhắc lại xem nào!”
“Tôi cần biết liệu anh có sử dụng bao cao su vào tối hôm kia không. Tôi không biết anh có say như tôi không, nhưng tôi hy vọng anh nhớ được. Dĩ nhiên tôi hiểu đó là nghĩa vụ của tôi…cũng như nghĩa vụ của anh. Nhưng vì tôi không dự tính làm…vì thế…tôi không mang theo bên mình. Vì vậy, tôi hy vọng anh có và…ừm, anh có nghĩa vụ sử dụng nó. Vì ngày nay và thời đại này, có những hậu quả rất nghiêm trọng xảy ra khi anh quan hệ mà không sử dụng đồ bảo vệ. “Cô buộc tội anh lợi dụng cô khi cô say ư? Giả vờ như anh không tồn tại, giờ lại có vẻ như cô đang sẵn sàng để buộc tội anh về việc mang đến cho cô điều khó chịu sao.
“Tôi có một cuộc hẹn với bác sĩ vào cuối tuần, và nếu chúng ta đã không sử dụng bao cao su, tôi nghĩ anh nên sáng suốt làm như tôi. Tôi nghĩ mình luôn chung thủy, nhưng… Người ta từng nói, không phải chỉ người mà anh ngủ cùng, nhưng mọi người họ từng ngủ cùng nữa.”
Cô cười một cách sợ hãi và chớp chớp mắt vài lần như thể cô đang đấu tranh tránh để nước mắt phải rơi. “Vì thế…”Sebastian nhìn cô đứng đó, với bóng râm đang chơi đùa trên mái tóc đen và chạm vào một bên khóe miệng cô.Anh nhớ về bé gái với cặp mắt kính khổng lồ, người luôn đi theo anh khi còn bé, và như những năm trước đây, anh bắt đầu cảm thấy hơi thương hại cô.Mẹ kiếp.
——————————–
1Phẫu thuật Lasik là dùng dao vi phẫu cắt tạo một vạt giác mạc, sau đó chiếu tia laser để điều chỉnh khúc xạ. Trong chỉ định, phải trên 18 tuổi và quan trọng nhất là độ khúc xạ mắt phải ổn định – trong một năm không tăng quá 0,5-0,75 độ. (ND)
2 Jägermeister là một loại rượu liquor 70 độ chưng cất hoặc 35% độ cồn đặc biệt là mang hương vị cùa nhiều loại cỏ. Đây là sản phẩm hàng đầu của hãng Mast-Jagermester AG. Hãng sản xuất rượu này đóng tại Wolfenbuttel – Đức. Jagermester được coi là tên của một dòng họ đồng thời cũng chính là những cái tên dị bản như Die Jaeger hoặc cái tên bị phát âm lệch lạc như Yaeger. (ND)