Đọc truyện Không Có Gì Mãi Mãi – Chương 30
Ken Mallory là người rất tin vào Nữ thần May mắn, và sau cuộc gặp gỡ với cha con Harrison, hắn càng tin chắc rằng mình có thần May mắn phù hộ. Rất hiếm khi có một người giàu có như Alex Harrison lại được đưa vào bệnh viện quèn như thế này. Và mình là người cứu sống ông ta, nên ông ấy muốn bày tỏ sự cám ơn. Mallory nghĩ thế.
Ken dò hỏi qua bạn bè về gia đình Harrison. Họ giầu đến mức không thèm che dấu điều đó.
Một người bạn nói.
– Ông ta có chừng vài chục triệu, có khi còn hơn, và một cô con gái rất xinh. Cô này đã có ba bốn đời chồng thì phải. Lần sau cùng là một bá tước.
– Cậu đã gặp nhà Harrison lần nào chưa?
– Chưa bao giờ. Nhà này không hoà mình với dân chúng đâu.
Sáng thứ bảy, Alex Harrison gọi điện cho Ken Mallory.
– Ken này, anh có nghĩ rằng đến tuần sau thì tôi đủ sức khỏe để tổ chức một dạ tiệc không?
– Nếu ông không làm quá phức tạp thì tôi không thấy có lý do gì cản trở cả. – Mallory trả lời.
– Tuyệt. Anh sẽ là khách danh dự đêm đó đấy.
Mallory đột nhiên mừng cuống lên. Ông già thực tâm đây.
– Cám ơn ông.
– Lauren và tôi sẽ đợi anh vào lúc bảy giờ rưỡi tối thứ bảy. – Ông ta cho Mallory địa chỉ ở Nob Hill.
– Tôi sẽ đến. – Mallory nói. Cơ hội ngàn năm đây.
Mallory có hứa là sẽ đưa Kat đi nhà hát vào tối đó nhưng hủy cuộc hẹn này cũng dễ thôi. Hắn đã thu đủ tiền cá cược và lại còn được vui vẻ với cô gái. Vài lần mỗi tuần hai người lại tìm được một chỗ vắng vẻ, hoặc là ở phòng trực, hoặc một phòng trống nào đó của bệnh viện hoặc ở nhà một trong hai người. Cô ấy tự kiềm chế trong một thừi gian dài, Mallory nghĩ, nên bây giờ được giải toả mới ghê gớm thế. Rồi thì đến một lúc nào đó cũng phải nói bai bai thôi.
Hôm có hẹn với nhà Harrison, Mallory gọi điện cho Kat.
– Em yêu, có tin không hay.
– Anh yêu, chuyện gì vậy?
– Một bác sĩ bị ốm và người ta nhờ anh trực thay. Có lẽ tối nay mình không gặp nhau được.
Kat không muốn để Mallory biết rằng cô rất thất vọng, và rằng cô cần ở bên anh đến mức nào, cô chỉ nói nhỏ nhẹ.
– Thôi được, nghề của bác sĩ mà.
– Đúng thế, anh sẽ đền em sau vậy.
– Anh chẳng phải đền gì đâu. Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em.
– Ken này, khi nào thì bàn chuyện của chúng mình?
Chuyện gì cơ? – Hắn hỏi, tuy thừa biết cô muốn gì.
Một lời cam kết. Đàn bà bao giờ cũng thế. Họ cứ dùng mồi nhử, hy vọng những thằng ngố phí hoài cuộc đời với họ. Nhưng hắn đủ khôn. Đến lúc đó gã sẽ làm ra vẻ rất tiếc rồi cho rơi như hắn đã làm cả chục lần trước nay.
Kat nói tiếp, như thúc giục:
– Bọn mình phải định ngày chứ, Ken? Em còn bao nhiêu việc phải làm.
– Tất nhiên. Bọn mình sẽ làm mà.
– Có thể vào tháng Sáu. Anh nghĩ sao?
– Em chẳng nên biết anh nghĩ gì đâu.
Nếu anh tính đúng thì khi đó anh sẽ có lễ cưới, nhưng không phải với em.
– Được rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện đó. Anh phải đi ngay bây giờ.
Ngôi nhà của Harrison giống như từ trong phim hiện ra, nằm trên một khu đất rộng với những cây cỏ được tỉa tót cần thận. Bản thân ngôi nhà gây một cảm giác là nó sẽ tồn tại mãi mãi. Có khoảng hai chục vị khách. Một dàn nhạc nhỏ đang chơi trong phòng khách rộng thênh thang. Khi Mallory bước vào, Lauren bèn tiến lại trong chiếc váy lụa dài quét đất.
Cô nắm chặt tay hắn:
– Xin chào vị khách danh dự. Tôi rất mừng được đón tiếp, anh ở đây.
– Tôi cũng vậy. Ông cụ sức khỏe ra sao?
– Bố tôi rất khỏe. Anh là người hùng trong ngôi nhà này đấy.
Mallory cười khiêm tốn:
– Tôi chỉ làm công việc của mình thôi.
– Tôi cho rằng hàng ngày Chúa vẫn nói những lời như vậy.
Nói đoạn, Lauren cầm tay Mallory dắt đi giới thiệu với khách khứa.
Toàn là khách quan trọng. Trong danh sách có thống đốc bang California, Đại sứ Pháp, chánh án và nhiều nhà hoạt động chính trị, nghệ thuật, tài chính khác. Mallory có cảm giác quyền lực tràn ngập gian phòng này và cảm thấy phấn khích. Mình thuộc vào lớp người này, gã nghĩ, chính ở đây, những con người này.
Bữa tiệc thật ngon và phùc vụ thật chu đáo, kiểu cách. Cuối cùng khi khách khứa lần lượt ra về, Harrison nói với Mallory:
– Đừng vội đi, Ken, tôi muốn nói chuyện với anh.
– Tôi rất sung sướng. – Ken nở mặt nở mày đáp.
Harrison, Lauren và Ken ngồi trong thư viện. Hai cha con ngồi cạnh nhau.
– Lúc còn trong bệnh viện, khi nói rằng tôi nghĩ anh có một tương lai tuyệt vời trước mắt, là tôi có ý đấy
– Tôi rất cám ơn sự tin tưởng của ông!
– Anh nên mở phòng khám tư đi.
Mallory cười nhún nhường.
– Tôi e rằng chuyện ấy không dễ dàng, thưa ông Harrison. Cần phải có nhiều thời gian tích luỹ kinh nghiệm, và cả tiền bạc nữa, mà tôi thì…
– Bình thường thì thế, nhưng anh đâu phải người bình thường.
– Tôi không hiểu.
– Sau khi anh kết thúc giai đoạn nội trú, cha định gây dựng cho anh một phòng khám, – Lauren nói xen vào như giải thích.
Trong một giây, Mallory chẳng biết nói gì. Mọi việc quá đẹp. Cứ như trong mơ.
– Tôi… tôi chẳng biết nói gì để cám ơn. – Hắn lắp bắp.
– Tôi có nhiều bạn bè giàu có. Tôi đã nói với họ về anh. Tôi có thể hứa rằng anh sẽ có nhiều khách hàng ngay khi anh mở phòng khám. – Ông bố nhiệt tình hứa hẹn.
– Ba ơi, luật sư mới cần khách hàng chứ. – Cô con gái nũng nịu trách yêu.
– Dù thế nào, tôi thích tài trợ cho anh. Anh có quan tâm tới việc đó không?
Mallory cảm thấy khó thở.
– Rất nhiều, thưa ông. Nhưng tôi không rõ là liệu tôi có đủ tiền trả lại ông.
– Anh không hiểu rồi. Đấy là tôi trả anh. Anh chẳng nợ gì hết.
Lauren nhìn Mallory với đôi mắt rực cháy.
– Anh nói đồng ý đi.
– Chỉ có kẻ nào ngốc mới nói không, đúng không. – Mallory làm bộ đùa cợt.
– Rõ rồi. – Lauren nói nhẹ. – Và tôi tin rằng anh chẳng ngốc.
Trên đường về nhà, Ken Mallory như bay trong trạng thái lâng lâng. Người ta bảo cầu được ước thấy. Hắn nghĩ. Đây còn hơn thế. Hắn không cầu mà vẫn được.
Lauren gọi điện đến Mallory:
– Em hy vọng anh không phản đối kết hợp công việc với vui chơi.
Hắn mỉm cười một mình:
– Không đâu. Em có ý gì đấy?
– Có một vũ hội từ thiện tổ chức vào tối thứ bảy này. Anh có đưa em đi được không?
– Ôi cô em, anh sẵn sàng đưa cô em đi mọi nơi. Anh rất sung sướng.
Hắn phải trực ở bệnh viện vào đúng tối hôm đó, nhưng hắn sẽ cáo ốm và người ta sẽ tìm được một ai đó thay thế thôi.
Mallory là người ít khi tin vào sự may rủi, hắn cho rằng thành công chỉ đến khi mọi việc đã được lên kế hoạch cẩn thận. Nhưng những gì đang xảy ra lại vượt quá những giấc mơ ngông cuồng nhất, chẳng thể nào tiên liệu được. Chỉ trong vài ngày hắn đã gặp và quen biết rất nhiều bạn bè của Lauren. Nhịp độ cuộc sống của hắn bị thay đổi. Hắn thường xuyên đi chơi với Lauren đến quá nửa đêm để ngày hôm sau gà gật khi ở bệnh viện. Người ta kêu ca nhiều về hắn nhưng hắn chẳng quan tâm. Tao sẽ biến khỏi đây sớm, hắn luôn tự nhủ như vậy.
Chỉ riêng nghĩ về khả năng thoát khỏi cái bệnh viện buồn tẻ này và mở một phòng khám riêng đã đủ làm hắn phấn chấn, nhưng thêm vào đó Nữ thần May mắn còn cho hắn một phần thưởng vô giá nữa, đó là Lauren.
Kat bây giờ đã trở thành một vật cản khó chịu.
Mallory luôn phải nghĩ ra cớ này cớ nọ để từ chối gặp cô Khi bị cô gặng hỏi, hắn lại ca cái bài ca cũ rích:
– Em yêu, anh đang phát điên lên vì em đây, tất nhiên anh sẽ cưới em, nhưng ngay bây giờ thì… – và hắn bịa ra một lý do nào đó.
Thế rồi lại chính Lauren là người đề nghị hắn cùng nghỉ cuối tuần với cô ta tại một trang trại của gia đình ở vùng Big Sur. Mallory quá hài lòng. Mọi việc đều trôi chảy, hắn nghĩ, ta sắp sửa sở hữu toàn bộ những thứ này.
Trang trại nằm trên quả đồi phủ đầy phi lao, một toà nhà lớn bằng đá, gạch, gỗ trông ra Thái Bình Dương. Trong nhà có một phòng ngủ của chủ nhân, tám phòng ngủ dành cho khách, một phòng khách rộng thênh thang với lò sưởi xây bằng đá, cả bể bơi trong nhà… Tất cả đều toát lên sự giàu sang lâu đời.
Khi họ vào nhà, Lauren quay lại với Mallory và nói:
– Em đã cho người hầu nghỉ cuối tuần rồi.
Ken cười toác miệng.
– Hay quá.
Hắn vòng tay quanh Lauren và nói cái câu cửa miệng của gã với mọi cô gái.
– Anh đang phát rồ lên vì em đây.
– Chứng tỏ cho em xem nào. – Lauren nũng nịu.
Họ quần nhau cả ngày, và Lauren cũng cuồng nhiệt chẳng kém gì Kat.
– Em làm anh tả tơi ra đây này! – Mallory hổn hển.
– Chính thế. Em chẳng muốn anh còn sức lực để làm tình với một ai nữa.
Lauren nói và ngồi dậy, hỏi:
– Anh không còn ai khác nữa phải không, Ken?
– Hoàn toàn không, – Mallory nói thành thật, – thế giới này, với anh, ngoài em ra chẳng còn ai hết. Anh yêu em, Lauren.
Đây là thời điểm quyết định. Tương lai của hắn đã được gói ghém trong một cái hộp đẹp đẽ. Một bác sĩ thành đạt là một chuyện và con rể của Alex Harrison lại là một chuyện khác.
– Anh muốn cưới em.
Chưa bao giờ hắn thành thật như lúc này.
Và hắn nín thở chờ câu trả lời.
– Ồ vâng, anh yêu! Vâng! – Lauren nói.
Trong lúc đó, Kat đang phát điên vì lo lắng. Cô cố gọi cho Mallory ở bệnh viện.
– Tôi rất tiếc, bác sĩ Hunter, bác sĩ Mallory không trả lời điện thoại, anh ta không có ở đây.
– Anh ấy có dặn lại là tìm mình ở đâu không?
– Không!
Kat đặt máy rồi quay sang Paige.
– Một việc gì đã xảy ra. Mình biết mà. Anh ấy phải gọi cho mình chứ?
– Có cả trăm lý do khiến anh ta không gọi cho cậu được. Có lẽ anh ta phải rời thành phố, hoặc là…
– Phải đấy. Mình tin rằng phải có lý do gì đấy.
Kat nhìn mãi vào máy điện thoại và ước rằng nó sẽ réo vang.
Khi Mallory trở lại San Francisco, hắn gọi ngay đến bệnh viện tìm Kat.
– Bác sĩ Hunter hôm nay nghỉ bù, – người trực nói.
– Cám ơn.
Mallory gọi về nhà. Kat đang chờ máy.
– Chào em!
– Ken, anh ở đâu đấy? Em lo cho anh quá. Em đã cố gọi cho anh mà…
– Anh có chuyện gia đình, gấp quá. – Hắn nói bình thản. – Anh xin lỗi vì không kịp gọi cho em. Anh phải rời thành phố. Bây giờ anh qua chỗ em được không?
– Anh biết là được mà. Em rất vui mừng vì anh bình an.
– Nửa giờ nữa nhé. – Hắn đặt máy và nghĩ một cách sung sướng. Thời điểm đã đến rồi. Phải nói nhiều chuyện, Kat ạ, chuyện của chúng mình thật vui nhưng chỉ là vui thế thôi.
Khi Mallory đến, Kat lao tới quàng tay quanh người hắn.
– Em nhớ anh quá. – Cô không thể nói rõ là cô đã lo lắng đến tuyệt vọng tới mức nào. Đàn ông thường chẳng thích những chuyện đó. Cô lùi lại. – Anh yêu, trông anh có vẻ mệt mỏi quá.
Mallory gật đầu:
– Anh chẳng được ngủ tí nào suốt hai tư giờ qua.
Điều này thì đúng. Hắn nghĩ.
Kat vội vã:
– Khổ anh quá. Em nấu gì cho anh ăn nhé?
– Thôi. Anh chẳng sao đâu. Cái mà anh thật sự cần là một giấc ngủ. Nào ngồi xuống đây, Kat. Chúng mình phải nói chuyện.
– Sao, có chuyện gì vậy? – Kat hỏi, thầm lo lắng.
Mallory hít một hơi dài.
– Kat, anh đã nghĩ nhiều về chuyện của hai ta.
Cô cười:
– Em cũng thế. Em có một tin cho anh đây.
– Không, hãy cho anh nói hết, Kat, anh nghĩ chúng mình hơi vội vã, hơi quá vội vã.
Mặt Kat nhợt ra.
– Sao? Anh nói cái gì?
– Anh nói chúng mình phải lui mọi chuyện lại.
Cô cảm thấy mọi vật xung quanh đổ sụp. Khó thở quá.
– Ken, chúng ta không hoãn được. Em đã có thai với anh.