Đọc truyện Không Có Gì Mãi Mãi – Chương 29
Bệnh án của ông ta ghi: John Cronin, đàn ông, da trắng, 70 tuổi. Chẩn đoán: u tim.
Paige chưa gặp John Cronin. Ông ta đã được lên lịch phẫu thuật tim. Cô vào phòng ông ta, đi cùng với một y tá và một bác sĩ. Cô mỉm cười niềm nở và nól:
– Chúc buổi sáng tất lành, ông Cronin.
Người ta vừa rút ra các thứ ống, quanh miệng ông ta vẫn còn vết băng dính. Và tay trái được nối với hai chai truyền dịch lơ lửng trên đầu.
Cronin nhìn Paige.
– Cô là cái đếch gì vậy?
– Tôi là bác sĩ Taylor. Tôi sẽ khám cho ông và…
– Cút ngay! Đừng có động tay vào người tôi.
– Sao người ta không cho tôi một bác sĩ thực sự nhỉ?
Nụ cười của Paige tắt lặng.
– Tôi là phẫu thuật gia tim mạch. Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp ông.
Cô sẽ mổ tim tôi?
– Đúng vậy, tôi…
John Cronin nhìn người bác sĩ đi cùng Paige và nói:
– Vì Chúa, đây là thứ tốt nhất của cái bệnh viện này đấy hả?
– Tôi đảm bảo với ông, bác sĩ Taylor rất có trình độ – người bác sĩ kia nói.
– Cái mông đít tôi cũng thế.
Paige nói cứng nhắc:
– Hay ông muốn mời bác sĩ phẫu thuật riêng?
– Tao không có, – Ông già rít lên. – Tao không đủ tiền cho lũ lang băm chết tiệt đó. Bác sĩ chúng bay thảy đều như vậy. Chỉ quan tâm đến tiền, còn mạng người chẳng đáng nửa xu. Với chúng bay thì bệnh nhân chỉ là những miếng thịt.
Paige cố kiềm chế mình.
– Tôi biết lúc này ông đang hoảng loạn, nhưng…
– Hoảng loạn? Chỉ vì mày sẽ cắt tim tao à? – Ông ta gào lên. – Tao biết tao sẽ chết trên bàn mổ. Mày sẽ giết tao. Tao hy vọng người ta biết mày giết người.
– Đủ rồi đấy! – Paige nói.
– Nếu ta chết thì lý lịch của cô cũng chẳng ra gì, phải không cô ả bác sĩ? Có lẽ ta sẽ cho cô mổ thịt ta.
Paige cảm thấy mình nghẹn thở. Cô bảo người y tá:
– Tôi muốn làm điện tâm đồ và xét nghiệm hoá học. – Cô đưa mắt nhìn John Cronin lần nữa, rồi đi ra khỏi phòng.
Một tiếng sau, khi Paige quay lại với các bản xét nghiệm, John Cronin ngẩng lên:
– Ôi dào, con mẹ ấy lại đến.
Paige mổ cho John Cronin vào sáu giờ sáng hôm sau.
Ngay lúc mở lồng ngực ông ta, cô đã biết không còn hy vọng gì nữa. Vấn đề không phải là tim. Các cơ quan nội tạng của Cronin đã có dấu hiện di căn.
Một bác sĩ nội trú thốt lên:
– Ôi lạy Chúa! Chúng ta làm gì bây giờ?
Chúng ta sẽ cầu nguyện để người này không phải sống quá lâu.
Khi Paige ra khỏi phòng mổ, cô thấy một phụ nữ và hai người đàn ông đang đợi cô ngoài hành lang.
Người phụ nữ có mái tóc đỏ rực, mặt bự son phấn và nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền.
Chị ta mặc một chiếc váy bó sát người như để khẳng định thêm tấm thân đầy nhục cảm. Hai người đàn ông cỡ ngoại tứ tuần, và cả hai đều tóc đỏ. Với Paige, trông họ như một gánh xiếc.
– Cô là bác sĩ Taylor? – Người đàn bà hỏi.
– Vâng.
– Tôi là bà Cronin. Còn đây là các anh trai tôi. Chồng tôi thế nào?
Paige ngập ngừng. Cô nói thận trọng.
– Ca mổ đã kết thúc như chúng tôi dự đoán.
– Ôi ơn Chúa! – Bà Cronin kêu lên thống thiết, chấm chấm mắt bằng một chiếc khăn tay ren. – Tôi sẽ chết mất nếu có gì không may xảy ra với John!
Paige có cảm giác như đang xem một vở kịch rẻ tiền.
– Tôi có thể gặp người yêu quý của tôi bây giờ không?
– Chưa được, thưa bà Cronin. Ông ấy đang ở trong phòng hồi sức. Ngày mai bà hãy nên quay lại.
– Chúng tôi sẽ quay lại. – Chị ta quay sang đám đàn ông. – Đi thôi các tướng.
Paige nhìn họ đi khỏi. Tội nghiệp John Cronin, cô nghĩ.
Paige nhận được báo cáo vào sáng hôm sau. Ung thư đã di căn khắp cơ thể Cronin. Quá muộn rồi để điều trị bức xạ.
Chuyên gia ung thư nói với Paige.
– Không còn làm gì được ngoài việc giữ cho bệnh nhân dễ chịu. Ông ta sẽ đau khủng khiếp đấy.
– Ông ta còn bao nhiêu thời gian nữa?
– Nhiều lắm là một hoặc hai tuần.
Paige vào thăm John Cronin trong phòng chăm sóc đặc biệt. Ông đang ngủ. Ông không còn là lão già cáu kỉnh, cay độc nữa, mà là một con người đang chống chọi tuyệt vọng để giành lấy sự sống. Ông phải thở bằng máy, và đang được tiếp ven. Paige ngồi xuống bên giường, nhìn ông. Trông ông mệt mỏi và giống như người bại trận. Ông là một trong những kẻ xấu số Paige nghĩ thầm. Thậm chí với tất cả phép mầu của y học hiện đại, chúng ta cũng không thể làm gì để cứu được. Cô dịu dàng chạm vào tay ông. Một lúc sau, cô đi ra.
Chiều hôm đó, Paige lại ghé qua thăm Cronin.
Ông đã được bỏ máy hô hấp. Khi mở mắt và nhìn thấy Paige, ông nói thẫn thờ.
– Ca mổ xong rồi, hả?
Paige mỉm cười trấn an.
– Vâng. Tôi ghé qua xem ông có được dễ chịu không.
– Dễ chịu à? – Ông ta khịt mũi. – Cô quan tâm để làm quái gì?
– Xin đừng cãi vã nữa, – Paige nói.
Cronin nằm yên, lặng lẽ quan sát cô.
– Người ta kể với tôi rằng cô đã mổ rất khéo.
Paige không nói gì.
– Tôi bị ung thư, đúng không?
– Đúng.
– Có nặng lắm không?
Đó là một câu hỏi mà tất cả các phẫu thuật gia sớm hay muộn cũng phải đương dầu.
– Khá nặng, – Paige nói.
Một thoáng im lặng kéo dài.
– Thế còn chữa trị bằng tia xạ hay phương pháp hoá học thì sao.
– Rất tiếc, cách đó chỉ làm ông khổ sở hơn thôi, mà chẳng giúp được gì…
– Tôi hiểu. Không sao… Tôi đã sống một cuộc đời sung sướng.
– Tôi biết.
– Cô có thể không nghĩ như vậy khi nhìn tôi trong tình trạng này, nhưng tôi đã có vô khối đàn bà.
– Tôi tin.
– Phải. Đàn bà… tiệc tùng… xì gà ngon… Cô có gia đình chưa?
– Chưa ạ.
– Cô cần phải có. Ai cũng phải có gia đình. Tôi cũng đã có vợ. Hai lần. Lần đầu tiên sống với nhau được ba mươi năm. Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Rồi bà ấy mất vì đau tim…
– Thật đáng tiếc.
– Phải. – Ông ta thở dài. – Sau đó, chắc tôi bị trời trừng phạt nên mới cưới phải một con mụ vô đạo. Ả và hai thằng anh háu đói của ả. Lỗi tại tôi, ai bảo hăng máu lên lắm vào? Mái tóc đỏ của ả đã làm tôi nóng máy.
– Tôi chắc bà ấy…
– Không phải biện hộ. Cô biết tại sao tôi phải vào nằm cái nhà thương chó chết này không? Vợ tôi quẳng tôi vào đây đấy. Mụ ta không muốn phí của cho tôi đi bệnh viện tư. Có như thế mụ và mấy thằng anh mới bấu véo được nhiều tiền của tôi hơn. – Ông ta ngước nhìn Paige. – Tôi còn bao lâu nữa?
– Ông muốn biết sự thật không?
– Không… à có.
– Một hoặc hai tuần.
– Lạy Chúa! Tôi sẽ còn đau đớn khủng khiếp hơn, đúng không?
– Tôi sẽ cố hết sức để cho ông được dễ chịu, thưa ông Cronin.
– Hãy gọi tôi là John.
– John.
– Đời chó má thật, đúng không?
– Bác nói bác đã sống một cuộc đời sung sướng cơ mà?
– Đúng, tôi nói vậy. Biết đời sắp hết thì nói đùa thôi. Cô có biết chúng ta đang đi đến đâu không?
– Tôi không biết.
– Tôi sẽ cho cô biết khi nào đến đó.
– Người ta mang thuốc đến kìa. Tôi có thể làm gì giúp bác khuây khoả hơn không?
– Có! Đêm nay hãy trở lại đây trò chuyện với tôi.
Hôm nay Paige không phải trực đêm, và cô đã mệt nhoài.
– Tôi sẽ quay lại.
Đêm đó, khi Paige trở lại thăm John Cronin, ông vẫn thức.
– Bác cảm thấy thế nào?
– Ông co rúm lại.
– Kinh khủng. Tôi không phải người giỏi chịu đau. Tôi đã đến ngưỡng cửa rồi.
– Tôi hiểu.
– Cô gặp Hazel rồi hả?
– Hazel?
– Mụ vợ tôi. Con vô đạo đức ấy. Ả và mấy thằng anh ả đến đây thăm tôi. Bọn chúng nói đã gặp cô.
– Vâng.
– Ả gớm đấy chứ, đúng không? Tôi tự rước vạ vào thân rồi. Chúng không đợi được đến lúc tôi ngoẻo nữa.
– Bác đừng nói thế.
– Sự thật như vậy. Lý do duy nhất Hazel lấy tôi là vì tiền. Nói thật với cô, chuyện đó chẳng làm tôi bận lòng lắm. Tôi đã được tung hoành với cô ả trên giường nhưng rồi ả và mấy thằng anh bắt đầu tham lam vô độ. Chúng luôn luôn muốn nhiều hơn nữa.
Họ ngồi bên nhau, im lặng.
– Tôi đã kể với cô là tôi chu du được nhiều nơi chưa nhỉ?
– Chưa ạ.
– Ờ. Tôi đã đến Thuỵ Điển… Đan Mạch… Đức. Cô đã sang châu Âu chưa?
Cô nghĩ đến hôm ở hãng du lịch. Mình thèm được thấy London chết đi được. Paris mới là nơi mình muốn đi. Mình muốn dạo chơi trên thuyền gondola dưới ánh trăng ở Venice.
– Chưa ạ. Chưa bao giờ.
– Cô phải đi.
– Có thể là một ngày nào đó.
– Chắc cô chẳng kiếm được bao nhiêu ở một bệnh viện như thế này, hả?
– Cháu kiếm đủ.
Ông gật đầu.
– Ừ. Cô phải sang thăm châu Âu. Hãy cho tôi một ân huệ. Hãy đến Paris, nghỉ lại ở Crillon, ăn tối tại nhà hàng Maxim, gọi một miếng bít tết to dầy, một chai sâm panh, và trong khi thưởng thức, tôi muốn cô hãy nhở đến tôi. Cô sẽ làm thế chứ?
Paige đáp chậm rãi.
– Cháu sẽ làm như vậy, một ngày nào đó.
John Cronin quan sát cô.
– Tốt. Thôi, tôi mệt rồi. Mai cô lại đây và nói chuyện với tôi nữa nhé.
– Cháu sẽ quay lại, – Paige nói.
John Cronin đã ngủ.