Đọc truyện Không Có Gì Mãi Mãi – Chương 31
Nửa đêm, Paige mới về đến nhà. Cô mệt rũ. Đó là một ngày bận rộn đến quá quắt, bòn rút hết sinh lực của cô. Không có thời gian đề ăn trưa, và bữa tối chỉ là một miếng san đuých giữa ca mổ. Cô lăn ra giường, ngủ ngay tức khắc. Rồi cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Loạng choạng, cô vớ lấy ống nghe và đờ đẫn liếc nhìn đồng hồ bên cạnh giường. Ba giờ sáng.
– A lô…
– Bác sĩ Taylor? Xin lỗi vì phải quấy rầy nhưng một bệnh nhân của bác sĩ yêu cầu được gặp bác sĩ ngay.
Cổ họng Paige khô rang. Khó nhọc lắm cô mới cất được tiếng nói.
– Tôi đã hết giờ trục. Có thể gọi ai đó…
– Ông ta không chịu đâu. Ông ta nói cần gặp chính bác sĩ.
– Ai thế?
– Jason Cronin.
Cô ngồi thẳng dậy.
– Có chuyện gì vậy?
– Tôi không biết. Ông ta từ chối nói chuyện với bất cứ ai ngoài bác sĩ Taylor.
Thôi được, – Cô nói mệt mỏi, – Tôi đến ngay đây.
Ba mươi phút sau, Paige đến nơi. Cô đi thẳng vào phòng của Jason Cronin. Ông nằm trên giường, vẫn thức. Những chiếc ống thò ra từ mũi và hai cánh tay ông.
– Cám ơn cô đã đến. – Giọng ông yếu ớt và khàn đặc.
Paige ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Cô mỉm cười:
– Không sao đâu, Jason. Cháu chẳng phải làm gì khác ngoài ngủ. Cháu có thể làm cho bác điều gì mà không một ai khác trong cả cái bệnh viện khổng lồ này có thể làm được?
– Tôi muốn cô nói chuyện với tôi.
Paige rên rẩm.
– Vào giờ này ư? Cháu lại cứ nghĩ phải cấp cứu cho bác.
– Thì đúng vậy mà. Tôi muốn ra đi.
Cô lắc đầu:
– Không thể được. Bác không thể về nhà bây giờ. Bác sĩ không thể được chăm sóc như ở…
Ông ngắt lời cô:
– Tôi không muốn về nhà. Tôi muốn ra đi.
Cô nhìn ông và nói chậm chạp.
– Bác nói cái gì vậy?
– Cô biết tôi muốn nói điều gì rồi. Thuốc thang chẳng còn tác dụng nữa. Tôi không thể chịu nổi sự đau đớn này. Tôi muốn chết.
Paige cúi xuống và cầm lấy bàn tay ông ta:
– John, cháu không thể làm như vậy. Để cháu cho bác một ít…
– Không, tôi mệt mỏi rồi, Paige. Tôi muốn đến cái nơi mà tôi sẽ phải đến. Tôi không muốn nán lại một cách khốn khổ như thế này. Không một chút nào nữa.
– John…
– Còn mấy thời gian nữa đâu? Chỉ vài ngày thôi.
– Tôi đã bảo cô là tôi kém chịu đau lắm mà. Tôi nằm đây như con thú nằm trong bẫy, người nhằng nhịt những cái ống khốn kiếp này. Cơ thể tôi đã mục ruỗng ở bên trong. Như thế này không phải là sống mà là chết khổ chết sở. Vì Chúa, hãy giúp tôi đi!
Ông oằn người vì một cơn đau bất chợt. Rồi ông lại nói, giọng yếu dần:
– Tôi xin cô… Hãy giúp tôi với…
Paige biết cô phải làm gì. Cô phải báo cáo lời thỉnh cầu của John Cronin lên bác sĩ Benjamin Wallace. Rồi ông ta lại phải thông qua Uỷ ban quản lý bệnh viện.
Họ sẽ tập hợp một nhóm bác sĩ để đánh giá tình trạng của Cronin, rồi mới ra quyết định. Sau đó, quyết định lại phải được chuẩn y bởi…
– Paige… đây là sinh mạng của tôi. Hãy để tôi được làm điều tôi thích.
Cô nhìn cái thân hình thống khổ đang bị kìm kẹp trong đau đớn.
– Tôi van xin cô…
Cô cầm lấy bàn tay ông và giữ nó hồi lâu. Rồi cô thốt lên:
– Thôi được, John. Cháu sẽ làm điều đó cho bác.
Ông cố gượng một nét cười.
– Tôi biết tôi có thể trông cậy vào cô mà.
Paige cúi xuống và hôn lên trán ông.
– Bác nhắm mắt lại và ngủ đi.
– Chào Paige.
– Chúc ngủ ngon, John.
John Cronin thở dài và khép mắt lại, một nụ cười thanh thản hiện trên mặt ông.
Paige ngồi đó ngắm nhìn, nghĩ tới điều mình sắp phải làm. Cô nhớ cô đã ghê sợ ra sao vào cái ngày đầu tiên đi tua cùng bác sĩ Radnor. Bà ấy bất tỉnh đã sáu tuần. Không còn biểu biện nào của sự sống.
Chúng ta không thể làm gì cho bà ấy được nưà. Chúng ta sẽ rút phích chiều nay. Có gì sai trái khi giải thoát cho một con người khỏi nỗi đau đớn triền miên trước giờ phút lìa đời?
Chầm chậm, tựa hồ như đang cử động dưới nước, Paige đứng lên và đi tới tủ thuốc ở góc phòng, nơi có để một lọ insulin dùng cho trường hợp cấp cứu. Cô lấy lọ thuốc ra và đứng lặng, nhìn đăm đăm vào nó.
Rồi cô bật nắp lọ. Cô hút đầy insulin vào ống tiêm rồi quay lại giường của John Cronin. Vẫn còn thời gian để rút lui. Tôi nằm đây như một con thú nằm trong bẫy… Như thế này không phải là sống mà là chết khổ chết sở. Vì Chúa, hãy giúp tôi đi!
Paige cúi xuống và tử từ tiêm insulin vào tĩnh mạch của Cronin.
– Hãy ngủ yên, – Paige thì thầm. Cô không nhận thấy mình đang khóc.
Paige lái xe về nhà và thao thức suốt đêm, nghĩ về điều cô đã làm.
Sáu giờ sáng, cô nhận được cú phôn của một bác sĩ nội trú ở bệnh viện.
– Bác sĩ Taylor, rất tiếc phải báo một tin xấu. Bệnh nhân của bác sĩ, John Cronin, đã chết vì tim ngừng đập vào sáng sớm hôm nay.
Bác sĩ trực ca sáng hôm đó là Arthur Kane.