Đọc truyện Không Có Gì Mãi Mãi – Chương 28
Jason đang dự cuộc họp thiết kế thì thư ký của anh thông báo.
– Bác sĩ Taylor đang chờ ở đầu dây. Tôi bảo cô ấy gọi lại nhé?
– Không. Để tôi nói chuyện. – Jason nhấc ống nghe. – Paige?
– Jason… em cần anh! – Cô nức nở.
– Có chuyện gì thế em?
– Anh có thể đến nhà em được không?
– Tất nhiên. Anh đến ngay đây. – Anh đứng dậy. – Cuộc họp kết thúc. Chúng ta sẽ tiếp tục vào sáng mai.
Nửa tiếng sau, Jason đến căn hộ của Paige. Cô mở cửa và lao vào vòng tay anh. Mắt cô đỏ hoe vì khóc.
– Sao thế này? – Jason hỏi.
– Thật khủng khiếp! Bác sĩ Barker nói em… em giết bệnh nhân, mà sự thực, đó… đó không phải là lỗi của em! – Giọng cô vỡ ra. – Em không chịu đựng nổi nữa…
– Paige, – Jason nói nhẹ nhàng, – em đã kể với anh là ông ta luôn khó chịu như vậy kia mà, em đau khổ làm gì?
Paige lắc đầu.
– Còn hơn thế nữa kia. Lão ta đã tìm mọi cách nhục mạ em ngay từ hôm đầu cùng làm việc. Jason, nếu một bác sĩ dốt bảo em ngu thì em chẳng thèm bận tâm, nhưng lão quái đản này lại quá giỏi. Em phải tôn trọng sự đánh giá của lão. Em nghĩ em không đủ năng lực.
– Vớ vẩn! – Jason giận dữ. – Em mà không đủ năng lực ư? Mọi người đều nói em là một bác sĩ tuyệt vời.
– Nhưng mọi người không phải là Lawrence Barker.
– Quên Barker đi!
– Em sẽ quên, – Paige nói. – Em sẽ bỏ bệnh viện.
Jason ôm lấy cô.
– Paige, anh biết em yêu nghề, biết em sẽ không thể nào bỏ được.
– Em không bỏ nghề đâu. Em chỉ không bao giờ muốn thấy lại cái bệnh viện này nữa.
Jason rút khăn lau nước mắt cho Paige.
– Em xin lỗi đã làm anh bận lòng vì tất cả những chuyện này, – Paige nói.
– Thế vị hôn phu để mà làm gì, hả em?
Cô mếu máo cười.
– Nghe hay lắm. Thôi được. – Paige hít một hơi sâu: Em đỡ hơn rồi. Cám ơn anh đã an ủi em. Em đã gọi điện cho bác sĩ Wallace xin thôi việc. Bây giờ em đến bệnh viện gặp ông ta đây.
– Hẹn em tối nay nhé.
Paige đi qua những hành lang bệnh viện, biết rằng đây là lần cuối cùng. Xung quanh cô là tiếng ồn ào quen thuộc và những con người hối hả ngược xuôi.
Nơi đây đã trở thành mái ấm của cô, thân thiết với cô hơn là cô tưởng. Cô nghĩ đến Jimmy và Chang, và bao nhiêu bác sĩ tuyệt vời mà cô đã cùng làm việc.
Jason yêu quý đã cùng đi tua với cô trong chiếc áo choàng trắng. Cô đi qua căng tin, nơi cô cùng Honey và Kat đã ăn hàng trăm bữa sáng, qua phòng ngủ, nơi họ định tổ chức dạ tiệc mà không thành. Những hành lang và những căn phòng đầy kỷ niệm. Mình sẽ nhớ nơi này, Paige nghĩ, nhưng mình từ chối làm việc cùng dưới một mái nhà với con quái vật ấy.
Cô đến văn phòng của bác sĩ Wallace. Ông ta đang đợi cô
– Phải nói là cú phôn của cô làm tôi ngạc nhiên đấy Paige! Cô quyết định dứt khoát chưa?
– Rồi, thưa bác sĩ.
Benjamin Wallace thở dài:
– Thôi được. Trước khi cô đi, bác sĩ Barker muốn gặp cô.
– Tôi cũng đang muốn gặp ông ta đây.
Bao căm giận chất chứa trong lòng Paige sôi lên sùng sục.
– Ông ta ở trong phòng thí nghiệm. Thôi… chúc cô may mắn.
– Cám ơn. – Paige đáp rồi xăm xăm tới gặp “hung thần”.
Bác sĩ Barker đang săm soi một số phim dương bản dưới kính hiển vi. Khi Paige bước vào, ông ta ngẩng lên và hỏi ngay:
– Tôi nghe nói cô quyết định rời khỏi bệnh viện?
– Đúng vậy. Cuối cùng thì ông cũng thoả nguyện rồi chứ?
– Thế là thế nào? – Barker ngạc nhiên.
– Ông đã muốn tôi cút xéo khỏi đây ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy tôi. Được, ông thắng rồi đấy. Tôi không thể chống chọi ông hơn được nữa. Khi ông bảo tôi giết bệnh nhân của ông, tôi… – Giọng Paige đứt đoạn. – Tôi… tôi nghĩ ông là đồ vô lương tâm, ngậm máu phun người. Tôi căm thù ông.
– Cô ngồi xuống đi, – Barker nói.
– Không. Tôi không còn gì để nói nữa.
– Nhưng tôi còn. Mẹ kiếp! Cô tưởng cô là ai mà…
Đột nhiên, ông ta cứng họng và bắt đầu thở hổn hển.
Paige đứng đó, kinh hoàng nhìn bác sĩ Barker với những ngón tay co quắp túm chặt lấy ngực áo, ngã vật xuống ghế, mồm há hốc, gương mặt nhăn nhó vẹo sang một bên.
Tức khắc, cô lao đến bên ông ta.
– Bác sĩ Barker! – Cô chộp lấy điện thoại và gào vào máy. – Mật mã Đỏ! Mật mã Đỏ!
– Ông ấy bị đột quỵ nặng, – bác sĩ Peterson nói. – Còn quá sớm để kết luận ông ấy có qua khỏi được không.
– Đó là lỗi tại mình, Paige nghĩ. Mình đã cầu cho ông ta chết. Cô cảm thấy khốn khổ.
Cô quay lại gặp Ben Wallace.
– Tôi rất tiếc về chuyện xảy ra, – cô nói. – Ông ta là một bác sĩ giỏi.
– Đúng. Đáng tiếc thật. Rất đáng tiếc… – Wallace quan sát cô giây lâu. – Paige, nếu bác sĩ Barker không thể làm việc tại đây nữa, cô có ý định ở lại không?
Paige ngập ngừng.
Có chứ… Dĩ nhiên.