Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 9
CHAP 9 : KHI NGƯỜI CŨ MANG TÌNH YÊU XƯA TRỞ LẠI.( p2)
…tôi vừa phát hiện ra một điều thú vị.
-Cậu bị mất trí nhớ đúng không?
-Sao…bạn biết?
-Đoán thôi.Nhưng…từ bao giờ?
-Nửa năm trước…
-Cậu có còn nhớ chút nào về quá khứ của cậu không?
-Không hề…tôi còn không sống cùng gia đình…
-Ừm…vậy à?
-…
-…
-Bạn trông rất giống…
-Giống ai?
-Tôi nói cái này bạn đừng nghĩ tôi điên nhé…
-Bình thường mà.Cứ nói đi!
-Trong mảng kí ức của tôi luôn chập chờn hình ảnh một cô gái …Cô ấy đẹp…dịu dàng và thanh khiết…Cô ấy có mái tóc dài,nụ cười nhoà nắng…và…đôi mắt màu hổ phách.
-Vậy thì sao?
-Cô ấy trông rất giống bạn.
-Tôi biết.
-???
-Tôi biết cậu.Quen cậu.Hiểu cậu và đã từng là bạn thân nhất của cậu.
-Thật à?
Dây chuyền hình ngôi sao có khắc chữ PL của cậu ấy và tôi.Từng dòng kí ức dội về tâm trí tôi…kí ức 11 năm đầu đời… —-Flashback—–
-Cả nhà tối nay đi ăn cùng nhà chú Danh nhé.Chú là bạn bố,sắp thành hàng xóm nhà mình đấy.
-Yê,được đi ăn nhà hàng!!!
-Vậy con đi sửa soạn đi.7 giờ ta sẽ có mặt ở đó.Nhà hàng Pháp trên đường DQL.
-Vâng ạ.
“Lúc đó tôi còn chưa có khái niệm con trai-con gái.Chỉ biết chơi với cậu vui thì chơi thôi.”
-Phong hâm!
-Hửm?Sao nói tớ hâm???
-Không…biết!
-Linh hâm!
-Hay nhở?
-Ừ…À mà này,tuần sau vào lớp 1 rồi đó!!!
-Ờ,thì sao?
-Không biết lớp 1 như thế nào nhỉ?
-Kệ nó,đi chơi đi.
-Trường mới…lớp mới…bạn mới…
-PHONGGGG!!!
-Hở…à…ơi?
-Đi chơi!
-Chơi đâu?
-Đi đánh nhau.
-Linh ơi,cậu chẳng giống con gái gì cả…như con trai ý.Tớ gọi cậu là LinhBoy nhé?
-Ừ…OK…tên hay thế…cảm ơn…
-…ha…ha…cậu buồn cười thật đấy…
-Chẳng có gì buồn cười cả…mà này…tớ gọi Phong là Wind nhé?
-Wind…là gió à?
-Ừ…Phong là Gió mà…
“Cậu là thằng nhóc ngố nhất trên đời…là bạn thân đầu tiên của tôi…người duy nhất tôi tin tưởng sau bố mẹ…”
-LinhBoy!Đi đá bóng!
-Đây,xuống ngay!
-Lâu thế!!!
-Đợi một tí thôi mà!!!
-Nhanh lên!!!
-OK…2 giây.
“Tôi có một bạn thân nữa.Bạn ấy tên Hà My.Hà My vui tính cực kì luôn.Tôi quý bạn ấy lắm!”
-LinhBoy có đi đánh nhau với tớ không?Bên tớ đang thiếu người.
-Xin lỗi.Tớ không đi được đâu.Tớ hẹn Hà My đi học đàn rồi.
-Vậy thì thôi.
-Xin lỗi Wind.
“Mình càng ngày càng tách nhau ra nhỉ?Tôi không hay đi chơi với cậu nữa,tôi nữ tính hơn,tôi lạnh lùng hơn,tôi xa Wind nhiều hơn.”
-Wind,Hà My đi mất rồi!
-Vậy càng hay,Linh có thể…
-TÔI GHÉT CẬU,sao cậu có thể nói thế được…Hà My rất quan trọng với tôi cơ mà!!!
-Không phải vậy…để tớ…
-KHÔNG MUỐN NGHE!!!
“Sau này tôi đã vô cùng hối hận vì câu nói đó…”
-Linh ơi!Ngày mai gia đình chú Danh chuyển đi rồi…con…
-ĐI ĐÂU CƠ Ạ???
-Đừng có ngắt lời bố thế chứ.Chú ấy bảo sẽ đi Mỹ và định cư luôn bên đó.
-Họ có về đây nữa không?
-Có thể thỉnh thoảng họ sẽ về…
-Vâng…
“Tôi không được nhìn thấy cậu nữa.Bây giờ mới hiểu…cậu cần những ngày cuối ở VN bên cạnh tôi…vậy mà tôi lại…”
-LinhBoy!
-Phong!
-Sao lại gọi tên tớ?Không thích gọi Wind nữa à?
-Sao Phong lại…đi?TẠI SAO KHÔNG NÓI CHO TÔI????
-Sao xưng hô kì vậy?
-TRẢ LỜI ĐI!
-Tớ…không…
-Tại…sao…hức…hức
-Đừng khóc nữa…Tớ nói…được chưa?
-…hm?
-Bố mẹ tớ…li dị rồi…
-Sao…cơ?
-Tớ phải sang Mĩ với bố… -Xin lỗi…tớ không biết…
-Không sao…à…cho Linh này…
-Cái gì vậy?
-Dây chuyền đôi…
-Cho tớ…để làm gì?
-Cái này tớ dốc tất cả số tiền tiết kiệm để đặt làm đấy… thấy không…trên này khắc chữ L này…cái của Linh có chữ P…Hai cái ghép vào nhau sẽ thành một…
-Một ngôi sao hoàn chỉnh…
-…đúng rồi…
-Trông tinh xảo nhỉ?Chắc đắt tiền lắm…
-Để Linh luôn nhớ đến tớ thì mất chút tiền cũng chẳng sao…Linh có thích không…?
-Không cần cái này thì tớ cũng sẽ nhớ Phong mà…nhưng…dù sao thì…nó đẹp lắm…
-Ừ…
-Tớ chẳng có gì cho Phong cả…
-Đâu có cần…
-Sau này nhất định Phong phải quay lại nhé!
-Tớ hứa…cho tớ gọi tên Linh lần cuối nhé?
-Ừm…
-VŨ HOÀNG LINH…TIỂU THIÊN…LINHBOY…
-Phong nói gì vậy?
-Tôi…tên Trịnh Thanh Phong…tôi thề cả đời sẽ chỉ yêu và bảo vệ một người…Vũ Hoàng Linh…
-………Phong……
-Sao?Bất ngờ không?
-Tôi…sẽ đợi…
“Tôi đợi Phong 6 năm…6 năm chưa phải là dài nhưng cũng đủ làm trái tim tôi chai lì hơn…để đợi Phong…tôi có thể đợi cả đời… nhưng Phong có còn nhớ đến tôi không?”
——End Flashback——
-Này bạn…