Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 8
CHAP 8 : KHI NGƯỜI CŨ MANG TÌNH YÊU XƯA TRỞ LẠI.
Tôi bước qua cổng trường,những tiếng hú hét từ đâu vang lại…Chả nhẽ mình vừa đi học được một ngày mà đã có Fan rồi hay sao????
Một đứa con gái lấc cấc ** đởn đỏng đảnh bước đến trước mặt tôi.Nhìn mà buồn nôn buồn oẹ.Đứa con gái lớn tiếng :
-Mày tên gì?
-Cậu hỏi ai đấy?Tôi nhớ là tôi chưa từng quen biết cậu.
-Trả lời đi.
-Cậu không có mắt à?Cái bảng tên lù lù ở đây?
-Xem nào…Vũ Hoàng Linh à?Tên hay nhỉ!Ừm,chiều nay đúng 4 giờ ra chỗ khu nhà cũ đằng sau trường.CHÚNG tao có chuyện cần nói.-Tôi lia mắt ra đằng sau con nhỏ, năm đứa con gái dáng vẻ tiểu thư nhưng khuôn mặt thì rõ ràng là dân anh chị.Mặc kệ chứ,tôi thì có gì mà phải sợ.
-Nếu tôi không đến…?
-Con bạn thân của mày sẽ là vật thế thân!
Sững sờ,mặt tôi đanh lại nhìn bọn chúng.Ba năm trước tôi đã từng hứa là sẽ bảo vệ Trang đến khi không thể nữa nên tôi nhất định phải xử bọn này ra ngô ra khoai.
-Ok,tôi sẽ đến.Nhưng nếu Trang có bị mất mát cái gì thì các người không xong với tôi đâu.
-Không thành vấn đề.
-Mà còn nữa.Cho tôi biết lí do.
-Lí do gì?
-Lí do tôi phải gặp các người?
-Đến rồi biết!-Lũ con gái lườm ngýt một hồi rồi quay lưng bỏ đi.Một lũ dở người!
-“Vương Hồng Quân đúng không?”-Suýt nữa tôi phun ra lời đó nhưng đã kịp kiềm chế.
Tôi bước nhanh vào lớp sau khi đã thoáng thấy bóng Trang ở đằng sau.Cái bóng yếu đuối mỏng manh chỉ chực để gió thổi bay mất. Tôi chọn bừa một chỗ trống trong lớp và ngồi vào.Lúc tôi vừa thả mình xuống ghế thì có một vật thể lạ đứng đằng sau tôi và hắng giọng :
-È hèm…Bạn ơi,đây là chỗ của tôi.
Tôi quay mặt và ngước lên để nhìn.Một cậu con trai,một hot boy nữa.Ngó quanh quất thấy chẳng còn bàn nào trống nữa,tôi đành phải lùi vào trong cho cậu ta ngồi.Bàn tôi ngay sát cửa sổ,khung cảnh trường học rõ là đẹp mà lại phải ngồi bên cạnh một thằng con trai.Cả cuộc đời đi học tôi chúa ghét ngồi cạnh con trai.Cực kì ghét luôn.Vậy mà bây giờ tôi lại tự đẩy mình vào cái hoàn cảnh này.
(_ _ )
Trang chạy như bay vào lớp,thở hổn hển.Trang đưa mắt tìm tôi và cười với tôi.Tôi mỉm cười lại với gương mặt méo xệch.Cô nhóc chạy vội vào chỗ vừa đúng lúc trống vào học vang lên.
Cô giáo vào lớp.Mặt hình sự,dáng vẻ nghiêm khắc,đôi mắt nhìn lướt cả lớp,toát lên khí chất lạnh lùng,đôi mắt ấy dừng lại ở chỗ của tôi.Cô lên giọng :
-Em nào tên là Vũ Hoàng Linh?
-Là em ạ.-tôi đứng lên.
-Cho tôi biết : Lí do em không có mặt ở lớp hôm qua.
-Thưa cô,em bị trật khớp chân nên không đi được ạ.Em cũng không có biết bạn nào trong trường nên không thể nhờ nhắn hộ.Em xin lỗi.Mong cô bỏ qua cho.
-Thôi được rồi.Em ngồi xuống đi.Lần sau rút kinh nghiệm.
-Cám ơn cô.
-Tôi muốn thông báo về kì thi khảo sát đầu năm.
Cô vừa dứt lời,cả lớp xôn xao hẳn lên.Cũng phải thôi,kì thi thật sự rất không cần thiết.Vừa mới thi tuyển sinh vào cấp 3 xong lại thi khảo sát là sao?Kết quả tuyển sinh không nói lên được gì à?
-Trật tự!-Cô gõ thước rầm rầm-Kì thi do nhà trường đề ra nhằm đánh giá năng lực của học sinh.Kết quả của kì thi sẽ đánh thẳng vào học bạ.
Cả lớp rộ lên những tiếng kêu bất bình…
-Trật tự!Nghe tôi nói nốt!-Cô nghiêm giọng,ngừng lại một chút rồi nói tiếp-Khảo sát ba môn Toán,Văn và Ngoại Ngữ.Nhà trường sẽ dựa vào điểm trung bình mà xếp lớp cho các em…
Blah blah blah…cô ý còn nói rất nhiều…rồi có việc và đi ra ngoài mất…
-Cậu ơi…cho tôi hỏi chút!-Tôi khều tay cậu bạn bên cạnh,cố gắng bắt chuyện. -Ừm?-Cậu ấy quay sang,mắt chiếu thẳng vào mắt tôi.Mắt cậu ấy màu nâu sáng rất đẹp.Đôi mẳt đó là đôi mắt của một người mà cả đời tôi không quên…
-Lớp trưởng lớp này là ai vậy?
-Một cô gái.Tên Đặng Ngọc Phương.
-Có thể chỉ cô ấy cho tôi được không?
-Ngồi bàn 2 dãy ngoài.Tóc ngắn.Đeo kính.
-Vậy còn cậu?
-Tôi sao?
-Cậu tên gì?
-Phong.
-Trịnh Thanh Phong?
-Ừm.-Cậu ấy chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả.
-Cậu có bạn gái chưa?
-Rồi
-Cô ấy tên là gì?
-Ngọc Ánh.
-Có…tốt với cậu không?
-Tốt.Yêu thật lòng.-Cậu ấy kì lạ thật.Người khác mà bị tôi hỏi như thế chắc cáu nhặng lên rồi.Nhưng tất cả cũng chỉ là vì…