Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 39
CHAP 39
Có số điện thoại rồi,có địa chỉ nhà rồi,có profile đầy đủ rồi,có cảm tình của con bé rồi,giờ chỉ cần một đòn ngất luôn,phải cho con bé hạnh phúc đến cực điểm rồi buông tay nó ra.Ngã sẽ rất đau.
Nhưng…
Tôi chợt nhận ra một điều.
Từ khi nào tôi trở nên dã man đến thế nhỉ?
Vũ Tiểu Thiên ngày xưa cũng đâu máu lạnh thế này?
…
Bỏ đi.Đã quyết định rồi thì còn suy nghĩ gì nữa.Dở hơi quá!
***
Tôi gọi cho con bé lúc sáu giờ mười hai phút sáng hôm sau.Gọi đi học.
Con bé nghe máy bằng giọng uể oải hết sức.Chắc đang ngái ngủ.Vậy là mất một buổi sáng trong lành rồi.
Bình thường tôi có thói quen đi học sớm để tận hưởng cái không khí cô độc của buổi sáng.Nhưng hôm nay thì thế nào cũng phải đợi con bé để đi cùng.
-Tôi đang đứng trước cổng nhà Tiên.Ra được không?Mình đi học chung luôn.
-[Đợi tôi chút được không?]
Tôi không muốn phải chờ đợi.Tôi rất ghét việc chờ đợi.
-Ừk,nhanh nhá.
Nhưng bây giờ thì bắt buộc phải đợi.
-[Ừ,chờ tôi đấy!]
Hơn hai mươi phút.Đối với con gái thế là nhanh lắm rồi,nó lại còn là một con bé điệu đà.Thật là ngộ nghĩnh.
-Đi nào.Thiên ăn sáng chưa?
Nó mở to mắt nhìn tôi.Ngây thơ thật đấy.
-Tôi ăn rồi,chắc Tiên chưa ăn nhỉ?Tôi có mang theo cái này…
Tôi đưa ra trước mặt con bé cái túi giấy mà tôi cầm từ nãy đến giờ.Đồ ăn sáng cho nó.Sushi và bánh su kem,kèm theo một ly cà phê cho cả ngày năng động. =.=
-Cảm ơn. Nó nhìn tôi đầy cảm kích,đương nhiên rồi.Tấn công vào những gì đơn giản nhất thường rất dễ dành thế thượng phong.
Nếu tôi không nhầm thì con bé có người yêu rồi.Thằng đó tên Nhật Anh.Cũng có tiếng tăm trong thành phố này.Tay chơi gái nổi tiếng chứ.Nhưng mà không giữ được lâu đâu.Và cả những cái mối tình chóng vánh của nó nữa.Không hiểu Thanh Tiên nghĩ gì khi đâm đầu vào thằng đó.Con bé cũng khá sắc sảo mà!
Tôi ghét những đứa có thói quen chơi đùa với tình cảm,nhưng hình như tôi đang dần trở thành một thằng con trai đểu giả như thế.Chẳng phải lỗi của ai cả,do tôi quá bất cẩn thôi.Nên từ bây giờ không được phép sơ hở nữa.Nhét hết những tình cảm thật lòng vào tầng hầm của trái tim đi,không cần thiết thì đừng lôi ra,chỉ là đồ vớ vẩn thôi.
Giờ chỉ cần tập trung cho tương lai một chút,và một chút cho thứ tình yêu giả dối với con gái.Còn lại thì tôi không có hứng thú với bất cứ cái gì.Tôi chọn trở về là vì Phong.Cuối cùng cũng không có kết thúc.Giờ tôi chọn tiếp tục tồn tại là bởi vì tôi vẫn hi vọng một ngày sẽ có người cho tôi khát khao sự sống.
-Bữa sáng thì không nên bỏ,Tiên có đủ thời gian để dùng bữa mà,đã bõ công đợi,thêm vài phút cũng đâu có sao.
Tôi mỉm cười với con bé.Nó cũng cười nhẹ.
-Ừ,cảm ơn cậu đã quan tâm.
…
Suất ăn sáng được con bé xử lý gọn gẽ trong mười lăm phút.Tự nhiên thật đấy.Đối với kiểu người như con bé,tốt nhất là sống thật vô tư và đừng cố tỏ ra mình sắc sảo,bởi vì càng cố chứng minh,nó càng mệt mỏi rối rắm mà thôi.Giả tạo chỉ dành cho những đứa có đôi mắt biết quan sát và bộ óc nhạy bén thâm độc đến độ giết người mà vẫn trắng án.Túm lại là những người có bản lĩnh và có khả năng thể hiện được bản lĩnh của mình.
-Không có gì.Không cần cảm ơn.
***
Phải nói là con bé học cũng được,không đến nỗi nào.Không ngu si như mấy con loi choi hạng thường.Chả trách con bé được nhiều người ngưỡng mộ thế.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu tại sao đêm qua con bé lại bị bắt nạt thế rồi.
Đi lạc đường. =.=
Thực ra thì con bé đi dạo tối thôi,vì chán quá.Đi lung tung thế nào lại lạc xừ mất.Chỉ còn biết đọc địa chỉ và tôi tự túc mò đường đấy chứ.Đường xá ở khu này thì tôi biết gần hết. -Học sinh Vũ Tiểu Thiên đứng lên.
Huh?Ông thầy giáo lại có vấn đề gì đây?Dạy Công Dân thôi mà cứ thích kêu nhiều.
-…
Tôi đứng lên nghênh mặt nhìn ông thầy.Không nói một lời nào.
-Em có nhận thức được mức độ nguy hiểm của hành động em vừa làm không?
=.= Ông ý đang lẩm bẩm linh tinh cái rì thế nhở?Tôi vừa làm gì nào?
À,vừa mới “suýt” đẩy một thằng nhóc xấc xược từ tầng bốn xuống,may mà kiềm chế được.Đúng lúc ông thầy đứng từ tòa nhà đối diện nhìn sang. . Xui đếch tưởng được.
***
Rốt cuộc thì tôi bị lôi xuống phòng giám thị lập biên bản.Asshhii!
Tại cái gì chứ.Vì con bé.Thằng nhóc láo toét ý còn không biết đến chuyện tôi đang theo đuổi con bé,vẫn xí xớn được. >”