Khoảng lặng của trái tim

Chương 40


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 40

CHAP 40
-Tiên này,cầm lấy,Cacao tớ mới pha
-Ừ,cảm ơn nhé.
Và tôi cứ thế,cứ dịu dàng ân cần với con bé hơn một tháng trời,nó ở bên cạnh tôi lâu như vậy,ít nhiều cũng phải rung động.Đằng này tôi lại còn đối xử với nó hết sức đặc biệt nữa. Tuy thế thì tôi vẫn chưa chính thức là người yêu của nó,chỉ tối hôm nay nữa thôi.
Nhưng mà cứ yên tâm đi,sẽ không có kết quả tốt đẹp.
-Thanh Tiên à,mình quen nhau một tháng sáu ngày rồi nhỉ?
Tôi đi bên cạnh con bé,khẽ khàng hỏi.Một buổi tối mát dịu dàng,bầu trời lấp lánh ánh sao.Tôi đang chuẩn bị àn tỏ tình thâm thúy nhất mọi thời đại.
-Ừ.
Nó bần thần như người mất hồn,câu trả lời thờ ơ hết sức,lại có chuyện gì rồi!
-Sao thế?Ốm à?
-Không…không sao.
Lắc đầu phủ nhận thế là không được rồi.Tôi biết tính nó khá kiêu ngạo nhưng hiếm khi thể hiện thái độ không niềm nở với tôi,hôm nay chắc chắn có chuyện gì rồi.
Nhưng mà từ sáng đến giờ, có làm sao đâu nhỉ?
Kệ đi.Giờ phải nghĩ đến chuyện khác,quan trọng hơn.

-Thanh Tiên,nhìn kia kìa.
Hai đứa đang đứng ở trên cầu đi bộ.Tôi vung tay chỉ về phía bên kia bờ hồ.
Sấm chớp đùng đoàng…

Trời mưa…
Có ý đồ cả rồi,khỏi phải sợ.
Tôi nắm tay con bé thật chặt,nhìn nó bằng ánh mắt đầy cảm xúc,cười mỉm rồi ghé sát vào mặt nó thì thầm :
-Tôi yêu em.
Hai con mắt của nó vẫn mở to,không bất ngờ hay vì quá ngạc nhiên mà không còn cảm xúc thì tôi không cần biết,chỉ biết là nó ngây ra một hồi rồi kiễng chân lên hôn má tôi.Sau đó là màn e thẹn cúi đầu đỏ mặt. =))
Tôi chìa ra trước mặt nó một bó hoa hồng,đúng chín mươi chín bông,không hơn không kém.Mà tôi cũng chả hiểu là mình biến ở đâu ra cái bó hoa hồng ấy. =)) Chỉ nhớ là nó đã hạnh phúc đến tột cùng.
Cơn mưa rào hôm ấy,bó hoa hồng hôm ấy,thậm chí cả cái nét e thẹn của con bé đó,tôi đều quẳng vào thùng rác của trái tim,không vương vấn và cũng chẳng bao giờ muốn bới móc cái đống rác rưởi đó để xem.
Và tôi cũng phát hiện ra một điều không hề đơn giản.
Tôi là một Lesbian chính cống. (không đến nỗi thế này) Thích yêu con gái.
Thích ôm con gái.
Thích ở bên cạnh con gái.
Có đủ khả năng để nói “tôi yêu em” với một đứa con gái.
Ha,bệnh hoạn thật.Tôi còn chẳng xác định được giới tính của mình,không hiểu là người hay là động vật lưỡng tính đây?
***
Tôi và nó chính thức là một cặp.
Tóm gọn lại thì tôi đã “yêu” nó gần ba tháng,bất cứ giây phút nào ở cạnh nhau,con bé cũng ngọt ngào hết sức.
Ừk,cứ hạnh phúc thật nhiều vào,tròn ba tháng sẽ là ngày chấm dứt cuộc đời cô.Sống thật hết mình vào.
***
-Thanh Tiên.
-Huh?
-Chia tay đi,tôi chán cô rồi.
***
-Anh thích em,làm bạn gái đi!
Chỉ là một câu nói,dù ít hay nhiều thì cảm xúc thật sự trong lòng vẫn là chẳng hề rung động,nhưng tất thảy những người con gái sánh bước bên cạnh tôi,lúc tôi là Tiểu Thiên,đều tê giật từ đáy tim.
***
Gần một năm sau đó là những mối tình chóng vánh,với con gái thôi.Cứ gần một tuần là đá một con,không còn tính được số con gái tôi đã đá,không có đứa nào tốn công hơn Thanh Tiên,tất cả đều tự nguyện phục tùng vô điều kiện.Chỉ có một người đặc biệt,người cuối cùng,đã chạm vào đáy tim của tôi một cách rất nhẹ nhàng,đã vực tôi đứng dậy từ cái hố sâu thảm thiết của hận thù mà bấy lâu nay tôi vẫn mang bên mình.
Cô bé đó là một người rất trân trọng tình yêu,vốn dĩ tưởng là sẽ không bao giờ nhận lời yêu tôi,nhưng đến phút chót lại đồng ý ở bên cạnh tôi.
Và mục đích lớn lao là để thay đổi trái tim đầy máu của tôi.
Vì cô bé đã biết tôi không phải là tôi của hiện tại,tôi không sống đúng với cái cách mà bản thân phải sống.
Cô bé là chốn bình yên của tôi,giờ trở thành một người bạn thân không thể thiếu.Cô ấy mãi là ân nhân,đã mang tôi ra khỏi cái hố sâu hoắm,đã đẩy tôi đứng dậy,đã kéo tôi chạy thoát.

Llà tôi,hay cô ấy,đã làm mọi thứ trở nên hỗn loạn? — Flash Back —–
-Cho em một điếu thuốc.
Tiếng con gái trong trẻo vang lên đầy lạ lẫm.Tôi nghiêng đầu để nhìn rõ mặt cô gái ấy.
Một cô gái xinh đẹp lộng lấy,ánh mắt sắc sảo như con dao găm vào tâm khảm của tôi.Khẽ giật mình.Ánh mắt đó quả thực rất có ma lực,vô cùng thân quen mà không tài nào nhớ ra được.Khuôn mặt xinh đẹp,nụ cười mê hoặc,và một body chuẩn hơn cả người mẫu.
Cô ấy xuất hiện lần đầu tiên,khiến tôi cảm thấy đáy lòng chộn rộn một chút dư vị của ký ức.
-Em tên gì?
Tôi rút một điếu thuốc đưa ra cho cô ấy,hắng giọng hỏi,âm lượng không nhỏ,cũng không to,vừa đủ để hai người chúng tôi nghe thấy được.Giữa cái Bar đình đám nhất thành phố này.
-Kim.
Cô ấy châm lửa,ghếch điếu thuốc lên miệng rồi mới trả lời tôi.Động tác chậm rãi như cố tình để tôi sốt ruột.
Nóng vội cái gì chứ?Tôi có phải Boy đâu. =))
-Ừ,tên hay.
Tôi chép miệng đưa ra một câu nhận xét nhạt nhẽo hết sức,cố ý để cô ấy thấy rằng tôi không muốn cô ấy ngồi đây nữa.Nhưng cô ấy chẳng nhạy bén như tôi nghĩ,hoặc là quá tinh tế nên mới ngồi lỳ ở đó,để trêu ngươi tôi.
-Lần đầu được biết đến Zero,quả thật cũng không tồi.
Giờ thì chắc chắn một điều,cô ấy là người tinh tế.Một năm của Zero,những mối tình chóng vánh,những ánh mắt uất hận,những tai tiếng gán đầy mình,những nỗi đau.Zero giờ đã chiếm lại danh tiếng trên giang hồ,mang cái danh “sát thủ” với tài cưa gái như uống nước và giết người như ăn cơm.Nhưng một năm qua,tôi chưa hề thấy cô ấy ở bất cứ đâu,chỉ thấy thân quen không tả được.Lẽ nào…
-Kim My,lâu rồi không gặp.
Tôi cười khẩy giễu cợt,cô ấy là Kim My,là cô gái ở shop hoa hai năm về trước, ,bảo làm sao đôi mắt ấy quen đến thế.
-Zero biết tên thật của tôi?
Cô ấy tròn mắt nhìn tồi,vẻ ngây thơ không hề che dấu.
-Ừ,Kim cũng biết tôi mà,mới có hai năm đã vội quên rồi sao?
-Hai năm?
Tôi biết trong cái đầu kia là những mảng kí ức độc đáo nhất,thi nhau quay vòng.

Một lúc ngẫm nghĩ,cuối cùng thì cô ấy cũng reo lên một tiếng và ríu rít :
-Tiểu Thiên đúng không?Ngày ấy tôi vẫn chưa kịp hỏi bó cẩm chướng đó cậu mua cho ai?
Hai năm trước.Thời đó tôi học lớp chín. Có ai thắc mắc cái chữ “Tiểu Thiên” trong câu nói của cô ấy không?
Là một con bạn cùng lớp của tôi,nhờ tôi giả vờ thích nó,tỏ tình với nó,trước mặt người yêu cũ của nó,để thằng nhóc đó cay.Lúc tôi hỏi tại sao lại nhờ tôi thì nó chỉ buông một câu cụt lủn “Cậu đẹp trai”.
Thế nên chiều hôm ấy tôi phải đi mua hoa,và đã tình cờ gặp Kim My ở shop hoa.
Cả tôi và cô ấy đều dừng ánh mắt của mình trước một bó cẩm chướng,không phải là đẹp nhất,nhưng rất thu hút.
Cuối cùng thì tôi nhường cho cô ấy,sau một hồi đấu khẩu,vì người cô ấy định tặng có vị trí rất quan trọng trong cuộc đời cô ấy.
Tôi lấy một bó hồng trắng thanh khiết.
Lúc tôi rời khỏi shop,cô ấy nhìn theo và mỉm cười đầy biết ơn.
-Ừ,tôi cá người được nhận bó cẩm chướng đó rất quan trọng với cậu.
Tôi nói,giọng đều đều ,không cảm xúc.
-Đáng ra cậu không nên nhường cho tôi,bởi vì người ấy đã không hề nhận nó.
Cô ấy cười chua chát,đau rất đau,khi nói về những phút giây của hòai niệm.Rồi chợt quay sang tôi hỏi rằng :
-Hôm đó…cậu mua cẩm chướng cho ai?
-Cho một vở kịch đã không thành công.
Tôi khẽ cười.Cố gắng kiềm chế cái mong muốn đi tìm hiểu Profile của cô ấy.
—- End Flash Back —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.