Khoảng lặng của trái tim

Chương 38


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 38

CHAP 38
Trong một con ngõ nhỏ hẹp và sâu hun hút,đến độ chẳng thể nhìn được đầu bên kia,có những tiếng động u ám rợn người.Những giọng cười khả ổ,kèm theo đó là tiếng thét thất thanh đứt quãng vọng ra.Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua,ngay sau khi kết thúc đêm đầu tiên trở lại.Zero trở lại rồi,Hoàng Anh Tú đã phải nhận lấy cái kết cục thảm thương khi dám động đến Zero.Không còn là Zero lạnh lùng sát thủ ngày trước,giờ đây là Zero máu lạnh độc đoán,dã man và tàn nhẫn ghê người.Để xem,bọn du côn la liếm đang có cái hành động gì trong kia thế?
Nói thật là tôi chưa bao giờ kiềm chế được trước những âm thanh đầy ám muội như thế.Chỉ muốn lao vào can thiệp.
Và lần này cũng thế.
Tôi bước vào con hẻm,nhẹ nhàng như gió.Hình như chẳng có thằng đầu đất nào phát hiện ra,chúng nó đang mải ve vãn một đứa con gái,yếu đuối phát tội.Tôi dựa lưng vào bức tường xi măng đằng sau lũ đó,hơi nhếch môi và hắng giọng :
-Con gái xinh,nhưng chẳng có thằng nào biết thưởng thức.
Tôi thề là lúc đó tôi đã phải cố gắng nén tiếng cười xuống,giữ nguyên vẻ mặt khinh khỉnh giễu cợt.Không thể tưởng tượng được,sau khi tôi buông câu nói ấy,cả đám du côn loạn hết cả lên,ngõ nghiêng dáo dác để tìm tôi,rồi nhìn thấy tôi lại thô lố mắt ra,trông điệu bộ giẻ rách hết sức.
-Này nhóc kia,người ở đâu đấy?Đây là địa bàn của tao,đừng có mà…
-Địa bàn?

Tôi chẳng thèm nghe tên có-vẻ-là-thủ-lĩnh phát biểu,mỉa mai cắt lời hắn.
-Một lũ đần độn còn chẳng biết hưởng gái,lấy gì ra để khẳng định địa bàn này thuộc về chúng mày?
Tôi nói tiếp khi thấy chúng nó trợn tròn mắt lên vì tức.Sau đó,tôi rút một điếu thuốc trong túi ra và châm lửa,nó cháy le lói dập dìu trong cái lạnh cuối đông tê buốt.Khuôn mặt hắn đỏ gay như ăn ớt,thực ra thì tối om thế này cũng chả nhìn rõ,nhưng tôi thề là nó đỏ. Tên đó ức chẳng nói được gì.Thế thì chọc thêm tí nữa cũng chẳng sao đâu nhỉ?Một đám bẩn thỉu đầu đường xó chợ,đến hết kiếp cũng chẳng nổi danh trên giang hồ được đâu!
-Cứ thoải mái đi,việc gì phải căng thẳng thế?
***
Hội kia về với ông bà nội hết rồi,giờ con bé đó đang ngồi run rẩy một góc.Tội nghiệp quá cơ!!!Làm gì có thể loại con gái tử tế nào nửa đêm rồi còn lang thang vật vờ ở ngoài đường thế này?
-Cầm lấy này!
Tôi ném cho nó cái áo khoác của tôi.Giờ thì nhận ra cái khuôn mặt ấy rồi,bảo làm sao thấy quen đến thế.Nó chính là con bé ngồi cạnh tôi ở lớp buổi sáng.Thanh Tiên ý.Con bé đi đêm thế này làm gì nhở?
Nó cứ run rẩy nhìn tôi,đôi mắt tròn xoe yếu đuối kì lạ,khác hẳn với vẻ kiêu ngạo buổi sáng ngày hôm nay.
-Cảm…ơn…!
Nó khẽ khàng cất tiếng,lí nhí đến độ nếu gió thổi mạnh thêm chút nữa thôi là lời cảm ơn đó đã bay mất theo gió rồi.
-Ừ,cần tôi đưa về không?
Tôi mỉm cười chờ đợi,làm ra vẻ như không nhìn rõ mặt con bé nên không nhận ra là ai,còn con bé cứ ngáo ngơ ngó tôi,như kiểu đang chờ một câu nói mà những người mới quen vẫn thường hỏi,đại loại như “Bạn là Thanh Tiên phải không?”.Nhưng thật đáng tiếc cho nó,tôi không phải là một đứa dễ đoán đến vậy.
-…
-Tôi coi như im lặng là đồng ý nhá.Không ý kiến gì nữa,ok?
Rồi tôi tiến lại gần con bé,gần đến nỗi nghe được cả tiếng thở hầm hập vội vã của nó.Chắc chắn nó không thể đoán trước được việc tôi sắp làm.Mà có đang đoán thì chắc cũng chỉ toàn những hành động đen tối trong đầu nó. =))

Tôi luồn hai tay xuống dưới,bế xốc con bé lên.Nhẹ nhàng và gọn gàng như nâng một cục bông bé xinh.
Chỉ có điều cục bông này không hề nhẹ,chắc cũng phải gần nửa tạ là ít.Hic,thực ra thì tôi cũng tầm đấy thôi,nhưng tôi thấy mình cao hơn con bé hơi bị nhiều đấy chứ,hơn nửa cái đầu.
Ack,tôi 1.72m rồi.Dáng dấp của con bé thế cũng là chấp nhận được.Cũng xì tin và dân chơi lắm ạ.Chắc tại tôi…gầy quá. (_ _”) Mà tôi tự cảm thấy mình gầy thật.Nếu có thích mặc váy và chải chuốt kiểu con gái thế kia,chắc tôi trông còn mỏng manh hơn ý.Bản thân tôi từ nhỏ đã gầy gò mảnh mai rồi.Càng lớn càng gầy,lắm lúc nhìn tôi nhợt nhạt yếu đuối như một con mèo hen.Tại tôi không chú trọng việc ăn uống cho lắm,với cả tôi hoạt động rất nhiều,bao nhiêu thức ăn đưa vào,chả cần đến một giờ cũng tự động tiêu thụ hết.Hầu như không cảm thấy đói,chỉ là đến giờ thì bị ép ăn thôi.Ngày trước vẫn còn có bố mẹ bên cạnh,tôi toàn bị ép ăn,phát khó chịu lên được.Nhưng người đi rồi,tôi cũng chả thiết động đến đồ ăn nữa,khi nào đói thì úp mì,không thì ra ngoài ăn.
Con bé còn nặng hơn cả tôi nữa. T.T
Nhưng mà Zero đâu phải đứa yếu ớt thế.Tôi lười ăn thật đấy,nhưng gân cốt cũng khá lắm chứ,không đến nỗi gẩy cái là bay.Thế mới xơi được chục thằng một lúc chứ!
-Này,buông tôi ra.Cậu hơi quá đáng rồi đấy!
Tôi dừng mọi hoạt động lại,đúng hai giây sau quay đầu nhìn sang con bé :
-Bạn là….?
-Hơ…tôi…không….cậu…aaaa…!!!
=))
Bối rối.Đương nhiên rồi,chả có ai cưỡng được ánh mắt của tôi lúc đó.Nó dường như có nét ma mị điên cuồng.Một chút ngây thơ,một chút xảo quyệt,một chút chân thành (không thật lòng) là ok.Túm gọn lại là như thế.

***
-Nhà…ừm…nhà tôi đây rồi,…cảm ơn cậu.
=))
Nó vẫn còn đỏ bừng hết cả mặt mũi,chứng tỏ độ công kích của ánh mắt ấy rất hiệu quả,mặc dù thực hiện rất đơn giản.
Nhà nó là một khu đất bát ngát bao la luôn,biệt thự ba tầng to sừng sững,vườn bách hoa bạt ngàn rộng lớn.Kiến trúc mang đậm chất Âu,nhưng nét Á Đông đặc sắc mới là dấu ấn nổi bật nhất,thiết kế được tòa nhà thế này thì cũng không phải người tầm thường.
Tôi hạ tay thả con bé xuống,nhà nó cũng gần,đi bộ hai mươi phút là đến,mỗi tội hơi đau tay. T.T
-Ngủ ngon!Mơ về tôi nhớ.
Tôi mỉm cười lãng tử với con bé,hai bàn tay nó run cầm cập đan vào nhau,hài không thể tả.Tôi chắc chắn là nó đã đổ tôi rồi,chỉ cần hai ngày nữa là nó nguyện kết hôn với tôi luôn ý. =))
Haizzzzzz,sau đó sẽ là một đêm dài thức trắng đây!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.