Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 37
CHAP 37
-…bạn…à…có thể dành một chút thời gian cho tớ được không?
.
Một cô bé.Cũng xinh xắn,không phải đẹp kiểu lấp lánh như Thanh Tiên,cô bé này mang một nét ngây thơ,đến độ hơi ngốc nghếch,nhưng không hề ngu,tôi khẳng định luôn.Da trắng,mắt to,mũi khá cao,đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng,đặc biệt là mái tóc đen dài mượt mà ngoan hiền,dáng người bé bé xinh xinh.Ánh mắt biết nói,nụ cười có hồn.Hình như Vũ Hoàng Linh đã từng quen biết cô bé này.Hay nói chính xác là đã từng ở bên cạnh Linh như hình với bóng một thời.
.
Còn ai vào đây nữa,ngoài Thùy Trang ra.Bạn thân bé nhỏ.Biết nói thế nào giờ,khi mà tớ gặp lại cậu,tớ chẳng cảm thấy có chút gì đặc biệt.Chỉ mơ hồ nhận ra cậu đã từng là người quen cũ.
.
Trang của tớ,cậu đã là quá khứ một thời rồi.Tớ rất muốn quay đầu trở lại,nhưng tớ không còn khả năng đó nữa.Bởi vì tớ đã chết rồi,và chỉ có một người duy nhất biết tớ còn đang sống sót,nhưng người ấy còn chẳng thèm nhìn mặt tớ.
.
-Muốn hỏi gì nào?
.
Tôi hướng ánh mắt vào khuôn mặt khả ái ấy,khẽ nhếch môi,ánh mắt cười cợt.Bây giờ là giờ ăn trưa và tôi đang thả bộ ở đằng sau trường,nơi gần nữa năm trước tôi đã từng đi qua.Nó vẫn thế,chẳng thay đổi gì cả.Còn Trang của tôi thì thay đổi rất nhiều.Thực lòng mà nói,ánh mắt Trang không còn rạng rỡ như những ngày của hồi ức,giờ nó phảng phất một lớp sương mù mờ đục,thỉnh thoảng lại thẫn thờ ngây người ra….
.
-…tớ….ưm….lần đầu nói chuyện đã hỏi cái này thì hơi vô duyên…nhưng mà…tớ rất cần phải biết…bạn…có quen ai tên là Vũ Hoàng Linh không?
.
Ack ack,cái cô nhóc này cũng ghê gớm.Lần đầu tiên bắt chuyện mà lôi toàn những cái chả liên quan ốp vào tôi.=))
. -Vũ Hoàng Linh à?Hình như không có ai đâu….
.
Tôi nhẹ nhàng buông lời rồi thọc hai tay vào túi.Chếch mắt chờ đợi câu đáp của Trang.Nhìn khuôn mặt của cô nhóc ủ rũ thảm thương.
.
-Ừm…nhìn rất giống Linh.Bạn thật sự không quen sao?Tớ cứ nghĩ bạn là anh em sinh đôi với Linh.
.
-Ừ…chắc là người giống người thôi.Chuyện này trên thế gian đâu phải hiếm.
.
Tôi cười nhạt,nụ cười chua chát.Tôi đang làm gì đây?Tự thương hại cho bản thân mình sao?Cay đắng quá,Tiểu Thiên này có quyền thương hại cho ai?Khi mà đến một người để quan tâm cũng không có.Thậm chí sống mà như người không tồn tại,chẳng ai biết đến,chẳng ai để tâm,chẳng ai thèm ghé mắt ngó tôi một lần.Cuộc đời chỉ là một chuỗi ngày dài lửng lơ không điểm đến,khó chịu thế nào,liệu có ai hiểu được?
.
-Ừ.Vậy thì…tớ…à…bạn đã dùng bữa chưa?Có muốn ăn trưa với tớ…hay không?
.
Trang rụt rè đề nghị,dù sao tôi cũng chưa ăn và không có ý định ăn,nhưng lại để đôi mắt ấy cụp xuống một lần nữa thì tôi không nỡ.Thế nên tôi mỉm cười và nhẹ nhàng nói :
.
-Tôi ăn chay,liệu cậu có chiều được tôi không?
.
Trang nghe xong câu nói đó,ánh mắt mờ đục u uất bấy lâu bỗng dưng sáng rực lên như tia lửa điện,rồi nổ tung trong sự bất ngờ khó tin đến tột độ.Thật ra tôi cũng chẳng hiểu được tính cách của mình lúc này.Không hiểu là lạnh lùng bất cần của Linh ngày trước hay ăn chơi trác táng của Tiểu Thiên lúc bấy giờ?
.
-Tớ cũng ăn chay mà…:)
.
Nụ cười lấp lánh như giọt nắng cuối cùng của buổi trưa hôm ấy.Có lẽ rất lâu rồi tôi mới được nhìn lại nụ cười hồn nhiên của Trang.Cảm giác như quá khứ một lần nữa lặp lại,tôi lại trở thành con bé ngổ ngáo ngày ấy.
*** CHAP 37 p.2
—– Flash Back —–
-Không….đừng…aaaa…bỏ ra….>”
Một tiếng thét thất thanh.”Haizzzzz,lại có trò vui để chơi rồi.Sao mấy hôm nay có nhiều trò thế nhỉ???”
Một cô bé,bị vây bởi gần chục đứa con gái khác.Cô nhóc nhìn mỏng manh yếu đuối lắm,khuôn mặt trắng bệch sợ hãi,tái nhợt hết cả đi.Hai bàn tay không ngừng bấu chặt vào đám cỏ trên mặt đất,cả cơ thể run rẩy thảm thương.Trước mặt cô nhóc là một đứa con gái đanh đá đang siết lại gần,trên tay con bé đó là mảnh thủy tinh sắc lẹm.Ẹc,kinh.
-Ê,con kia…thả nó ra…
Tôi thong thả tiến đến từ đằng sau chúng nó.Cái nhếch môi cố hữu quen thuộc.Gương mặt phảng phất nét độc địa.Từ ngày nhỏ đến khi lớn lên,cuộc đời tôi vẫn luôn gắn liền với máu và nước mắt,thậm chí cả những tiếng gào đau đớn.Mười sáu năm tồn tại,tôi chưa từng biết đến hai chứ “tha thứ”.Một là tôi phải chịu thua để cay đắng đứng lên,mạnh mẽ hơn.Hai là kẻ thù sẽ đau đớn quằn quại trong vũng máu,miệng ộc ra từng ngụm máu tươi mà vẫn phải thét những tiếng cay độc để sỉ vả tôi.Nhưng những kẻ đã chết rồi mà vẫn còn dám mở mồm nói những lời đó,đều không toàn thây trong quan tài.
-Mày là đứa đ.é.o nào?
Con bé đanh đá nhất hội vênh mặt lại gần tôi.Giọng khệnh khạng như đàn anh chị.Tôi lại một lần nữa nhếch môi,rồi vung tay tát con nhỏ một cái,thấm tận xương tủy,khuôn mặt nó phồng rộp lên hình năm ngón tay,đỏ ửng.Nó chỉ còn biết ôm mặt trợn mắt lườm tôi.
-Nhìn gì?Nhìn tao là mất tiền đấy nhá!
Tôi cười khẩy khinh khinh,và tiến thẳng về phía cô bé đang ngồi bệt giữa đám cỏ dại kia.Nắm lấy bàn tay run rẩy vì sợ hãi kia,rồi kéo đi.
—– End FlashBack —–
Từ đấy tôi và Trang trở thành bạn thân,cực kì thân thiết.Rất lâu sau đó,mỗi lần nhớ lại chuyện này,tôi vẫn thấy nó thật quá đỗi bình yên,chỉ một câu nói,và một cái vung tay,tôi đã có được một người bạn tri kỉ.Nhưng tiếc là bạn thân của cô bé ấy ra đi quá sớm.Vũ Hoàng Linh,có lẽ đã để lại trong trái tim Trang một vết khoét sâu hoắm,khó có thể bù đắp được.
Tôi có lẽ là người hiểu Trang nhất trên thế gian này.Tôi nghĩ thế.Chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi nhá.Bởi vì tôi gắn bó với Trang quá lâu rồi,từ cái ngày đầu tiên quen biết ấy,cho đến khi học lớp 10,là được gần bốn năm.Khoảng thời gian khá nhất,trước khi cuộc chia ly kết thúc nó,Trang và tôi đã có rất nhiều kỉ niệm.Của hai người bạn thân,thật sự thấu hiểu nhau.
Tôi chỉ thấy buồn cười cái vụ tôi cứu Trang,rồi Trang tưởng tôi là con trai,thế là suốt ngày lẽo đẽo theo sau,đến khi tôi chịu để tóc dài,Trang mới tin.Tại Trang mà từ lúc đó trở đi,tôi lại nuôi tóc dài.Nếu nuôi đến bây giờ,có lẽ nó dài ngang lưng rồi,không kể mấy lần cắt tỉa.Nhưng mà,tiếc rằng Linh đã chết rồi.Mái tóc ấy cũng tan biến vào hư không.
*** Buổi chiều,sau khi tan học,tôi đi dạo loanh quanh trong thành phố một vòng.Đằng nào thì cũng không có việc gì hay ho hơn để làm.
Nhưng đấy mới chỉ là ý định.
Bởi vì lúc ra đến cổng sau,tôi bị một hội Boy chặn đường.Tôi nhận ra người đứng đầu,một gương mặt rất đỗi quen thuộc.
Vương Hồng Quân?
Anh là người thứ hai biết đến sự tồn tại của Zero-Vũ Hoàng Linh.Giờ đây tôi là Tiểu Thiên,liệu anh có biết đấy là ai không?
Không còn nữa rồi.Anh chỉ nhìn lướt một lượt từ đầu đến chân,cười khinh khinh rồi ra hiệu cho bọn còn lại xử lí,từ đầu đến cuối không có lấy một lời nói được cất lên,chỉ chết trong im lặng.
“Chết một lần,đừng để tao nhìn thấy chúng mày lần thứ hai.”
Đáng ra tôi sẽ nói câu đó sau khi cào mặt chúng nó xuống nền xi măng,nhưng tôi không muốn phá vỡ cái không gian tĩnh mịch nơi đây.Thế nên chỉ nhếch môi rồi quay người bỏ đi.Giờ còn một hội đáng để lưu tâm hơn.Tôi sẽ đi giết kẻ đã đẩy tôi vào chỗ chết.Hoàng Anh Tú.
***
-Nhớ tao không?
11 giờ 13 phút.Một góc khuất u oải của con đường vắng lặng.Tôi đi theo thằng nhóc đó từ chiều,đợi đến đúng giờ mới xuất đầu lộ diện.Tôi không muốn giới giang hồ biết đến sự sống sót của Zero sau đêm hôm đó,chỉ ít là lúc này chưa muốn.Thế nên tôi mới chặn đầu một mình Hoàng Anh Tú.Thằng nhóc đi đêm khỏe gớm.Theo nó mà bải hoải cả người. >”
-…Ze..ro?
-Đúng rồi đấy.
Tôi cười khẩy thành tiếng,đôi mắt giấu sau vành mũ,hai bàn tay vẫn nhét trong túi quần,nhìn qua thì trông chẳng có vẻ muốn đánh ai cả,nhưng cảm xúc của tôi,đã bao giờ có người hiểu được?
-….
Thằng nhóc đó cứng họng không nói được gì.Tôi chỉ thấy khinh nó.Thế mà,Linh ngày xưa đã từng thích nó đấy!“Đã từng”?Sao lúc nào cũng chua chát đến thế?
-Giờ chơi công bằng chứ?Hoàng Anh Tú?
***
Có ai đang quan tâm đến Hoàng Anh Tú không?
Xin thông báo là thằng đó đã nhập viện nửa tiếng trước.Chính tôi là người đã call cho đàn em nó,để nó chết thì uổng lắm,mất đi một kẻ thù thú vị như vậy.Đánh nhau cũng khá,ít ra thì cầm cự được hơn mười phút.Thế là khá lắm rồi.Nhưng dù sao thì cũng đã tơi tả be bét.
Một thằng nhóc đặc biệt.Chắc chắn đằng sau nó là một tiểu sử dài dằng dặc.Mà…tự dưng thấy ức chế quá!Có khi tìm hiểu dần dần vậy.