Khoảng lặng của trái tim

Chương 36


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 36

CHAP 36
Nhà tôi chắc lâu lắm rồi không có người sống.Đồ đạc vẫn còn nguyên,chỉ có đồ của Trang là không còn nữa.Tất cả được phủ một lớp bụi mỏng,xa xôi vô cùng.Tôi cảm thấy chẳng có mục đích sống nữa,thấy cuộc đời mình chẳng có gì hay ho để tận hưởng.Trước đây còn có Phong để tôi chờ đợi,còn bây giờ tôi có ai?
Không có ai cả.
Thế nên phải tự tìm kiếm một bóng hình ình.Nhưng tình cảm của tôi bao lần bị giẫm đạp Nay đã đủ cứng cỏi để biết rằng,chẳng có gì là mãi mãi,là vĩnh cửu.Bất cứ ai xuất hiện trong đời tôi,dù quan trọng đến thế nào,rồi cũng sẽ ra đi thôi.Vấn đề là ra đi nhẹ nhàng hay nặng nề đau đớn.Thế nên tôi chẳng muốn để ai bước vào trái tim nữa,một khe hở cũng không được.Sẽ bịt chặt.Tất cả.
Tương lai phía trước còn mơ hồ lắm,nhạt nhòa lắm.Nhưng tôi chắc chắn sẽ không yêu thương ai vô điều kiện nữa.Rồi lại như tình yêu với Phong.Những hành động bình thường của cậu,dù chẳng có gì đáng để người ta lưu tâm,nhưng đối với tôi thì như một báu vật vô giá.

Là vì quá yêu nên em không dừng lại được …

Là vì quá đau nên em cứ phải khóc…
Đơn phương – dẫu có đau một chút, nhưng cũng có cách để ngắm nhìn họ trọn vẹn hơn.
Lòng chất đầy bao nhiêu cảm xúc.Có đau,có hận,có yêu,có nhớ…chỉ thiếu mỗi hạnh phúc thôi.
Hạnh phúc ơi…mi đã lưu lạc chốn nào rồi?Hình như ta chưa được thấy mi bao giờ…vậy thì hãy mau đến bên cạnh ta…nhé?
Tôi thiếp đi trên Sofa.Cả người mệt mỏi ê ẩm.Giấc ngủ cũng chẳng yên.Những hình ảnh chập chờn kéo dài trong mộng mị,vừa đau vừa rát bỏng,bao nhiêu kí ức nát bấy cứ lần lượt chạy mòng mòng trong cơn mê.Tái tê vùi dập đứa con gái này.
*** -Học sinh mới?
-Học sinh mới á?Gần nửa học kì rồi…
Cả cái lớp 10a1 ngày hôm nay ầm ỹ như kiểu hỏa hoạn cả thành phố.Biết tại sao không?
Học sinh mới tên Vũ Tiểu Thiên.Một người quen…rất quen.
Tôi quyết định rồi.Vũ Hòang Linh là kẻ đã chết.Giờ chỉ còn Tiểu Thiên tồn tại.Mãi mãi vĩnh biệt nhé,không phải tiễn đâu,Linh sẽ chỉ âm thầm ra đi thôi…
Tôi cũng chuyển nhà luôn,thuê một căn hộ chung cư 40m2 ở gần trường,có 1 phòng ngủ,1 phòng khách,1 phòng bếp và 1 toilet.Kể ra thì giá cũng vừa phải,mà điều kiện cũng ngon.May mắn lại tìm được một căn hộ thế này,giữa thời thế biến động như bão lúc bấy giờ.Còn nhà cũ thì tôi cứ để đấy thôi,nhà ý hơi bị đẹp,hơn 100m2,có cả sân vườn đoàng hoàng,phòng ốc đâu ra đấy,mình tôi ở chẳng hết,thôi thì ít nữa đăng báo cho thuê,vừa có thêm thu nhập lại vừa có người trông nom nhà hộ mình.
Tiểu Thiên là con trai,trong hồ sơ nhập học là con trai,giấy khai sinh cũng là con trai,chứng minh thư nhân dân cũng là con trai,túm lại là tôi có đầy đủ giấy tờ chứng thực Tiểu Thiên là con trai và có tồn tại.Biết tại sao không?Ngày xưa ông nội tôi đã ạo hết một loạt giấy tờ bằng tên Tiểu Thiên,vì ông thích cái tên ấy.Còn tại sao mà mạo được thì tôi chẳng rõ.Khó hiểu.

Bây giờ,một là cắt tóc,hai là mua thêm một lô đồ của boy nữa,ba là tống khứ hết những gì không cần thiết mà có liên quan đến con gái đi,bốn là luyện lại mấy chiêu tán tỉnh con gái.
Tôi chính thức trở thành một BOY.Không đùa đâu.Giờ cứ gọi tôi là Tiểu Thiên,cấm nhắc đến cái tên Vũ Hoàng Linh.Nó đã chết rồi,không còn tồn tại trên thế giới này nữa.Không nên nhắc đến người chết làm gì. -Đây là Vũ Tiểu Thiên.Bạn học mới của các em.Tiểu Thiên a…em có thể giới thiệu một chút về bản thân được không?
Ack ack,bà giáo chủ nhiệm trước đây luôn xét nét Vũ Hoàng Linh,mà bây giờ la liếm Tiểu Thiên thế này.Miệng lưỡi nhân gian đúng là đáng sợ.
Tôi chẳng nói chẳng rằng nghênh ngang bước xuống bàn cuối cùng,thả cặp phẹt một cái rồi ngồi xuống.Cảm thấy đời thật quá chán chường.Tôi chống tay hếch mặt lên nhìn những đôi mắt đang mở thao láo ngó tôi chằm chặp.Có gì mà phải ngó chứ?Việc ai người ấy làm,chả ai liên quan đến ai.Sao phải xoắn nhở?
-Ưm…vậy thì các em hãy giúp đỡ bạn nhé.Giờ ta học bài mới…
Bà giáo chủ nhiệm kia,nếu tôi là Vũ Hoàng Linh,chắc chắn sẽ ăn một vả là ít.Kể ra làm boy cũng thích.Có thể tự do hành động.Trước đây Vũ Hoàng Linh vẫn luôn phải đeo một cái mặt nạ lạnh lùng lên khuôn mặt,không được phép đánh nhau để bố mẹ phiền lòng.Giờ Vũ Hoàng Linh chết rồi,còn ai để bố mẹ cấm đoán?Mà con gái chết thảm thế,bố mẹ còn chả thèm quan tâm,theo như tôi được biết,bố mẹ tôi chưa từng hỏi thăm một chút gì về tình trạng của tôi vào cái ngày rơi máy bay,cũng như vào lúc tôi chết đi sống lại ở cái nhà bị thiêu rụi ý.Hẫng…
Tôi cứ nghĩ tôi sẽ được ngồi một mình,nhưng ai mà biết được bên cạnh tôi còn một con bé nữa,và nó mãi tiết 2 mới lù lù chui vào.Khó chịu kinh.!
Con bé tên Thanh Tiên.Khá xinh xắn,cũng thông minh nữa.Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kinh,giống Vũ Hoàng Linh cực,mỗi tội Linh không mềm mại yểu điệu thế này.Linh mang một hơi hướm cứng cỏi bất cần hơn.
-Thanh Tiên?Tiên là tiên nữ à?

Tôi chủ động bắt chuyện với con bé,hai đứa vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo ngồi cạnh nhau,không chủ động bắt chuyện thì có khi cả đời cũng không nói với nhau được một câu.Tôi lại là boy nữa,nhưng phải công nhận con bé đó rất xinh,tất nhiên là không bằng Linh,nhưng cũng thanh thoát nhẹ nhàng lắm.
-Không phải tiên nữ…tôi là người trần gian mà…
Con bé ngước mắt nhìn tôi rồi khẽ mấp máy môi,giọng nói nhỏ đến nỗi có dí sát một con kiến vào mồm con bé thì con kiến cũng chẳng nghe thấy gì.Nhưng không sao,tôi thích kiểu con gái lạnh lùng như thế.
-Ừ,chắc là tiên nữ tái thế rồi.Gây nên tội gì mà bị đày xuống trần gian chứ?
-Tôi cũng không rõ lắm…
Con bé nhìn chằm chằm tôi một hồi,rồi buông lững lờ một câu nói và tiếp tục dí mặt vào quyển sách giáo khoa dày cộp.Giờ thì tôi đang thắc mắc vì sức hút của mình.Nó có còn mạnh mẽ như trước không?Đứa con gái đầu tiên không run rẩy khi đứng bên cạnh tôi,hẳn là rất đặc biệt.Thanh Tiên.Kiêu sa và lộng lẫy,chắc chắn con người này phải thuộc về tôi,không phải tôi thì không ai được phép cả.!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.