Khoảng lặng của trái tim

Chương 31


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 31

CHAP 31
Thật sự thì thời tiết chưa đủ lạnh để hồ nước có thể đóng băng…
Nhưng cái buốt giá đó đủ để khiến một con người đổ bệnh…
-Tôi ghét cậu!
Linh quắc mắt lườm cậu.Cậu vẫn cứ tỉnh bơ như thể không có chuyện gì.
Nhưng cô phản ứng quá bất ngờ,khiến cậu chẳng kịp trở tay.
‘…ùm”
Lạnh…
Lạnh thấu xương.Cái lạnh tê tái siết chặt lấy cơ thể cô.Dường như nó đã đóng băng,vì cô chẳng còn cảm thấy gì nữa…

Đến khi cậu định thần lại,nửa thân người cô đã ở dưới nước.
Cậu điếng người,vội vã gọi cô…
-Vũ Hoàng Linh!Đừng đứng dưới đó nữa…
Mặc cho cậu thảm thiết gọi tên cô,cô vẫn cứ tìm kiếm một ánh bạc…le lói…
-Cậu đúng là kẻ tàn nhẫn mà!
Cậu buông một câu nói mà chẳng hề suy tính.Nhưng ngỡ đâu lại chạm vào trái tim cô đau đến thế.
Linh quay ngoắt lại,ánh mắt hằn lên nét hận thù,hai bàn tay nắm chặt.Cô đang cố gắng kiềm chế,để mà không động thủ lúc này.Đã không đánh thì thôi,một khi đã đánh,kẻ đó không chết thì cũng không sống nổi.
-Cậu đi đi…trước khi tôi bước ra khỏi hồ nước này!
Giọng cô lạc hẳn đi.Nhưng cậu vẫn đứng đó,cười ngạo nghễ mà thốt lên :
-Đừng cố tỏ ra mình là người quân tử nữa,tàn nhẫn thì mãi mãi chẳng đổi đời được đâu…Cậu không phải giả nhân giả nghĩa.Thứ tình cảm của cậu chẳng ai muốn nhận đâu…tốt hơn hết là bước khỏi cái hồ đó đi,tôi chẳng khiến cậu xuống đó tìm cho tôi,tự dưng đi lo chuyện bao đồng làm gì???Chẳng phải là cậu…. -CÚT!!!
Lời mỉa mai của cậu bị cô cắt xoẹt một cái lạnh lùng.Giọng cô bừng bừng lửa giận,tưởng như có thể đốt cháy cả một thành phố.Cậu sững người.

-Đuổi đi à?Tôi cũng chẳng muốn ở lại.Sau khi tôi đi rồi,mong rằng không có ai nhìn thấy cậu tung tẩy dạo bước về nhà…
Cậu nói rồi quay lưng đi thẳng,không ngoái lại lấy một lần…bởi vì cậu biết chắc rằng…nếu cậu quay đầu lại,cậu sẽ khiến cô phải đau đớn hơn nữa…và cậu sẽ chẳng thể kiềm chế được bản thân mình nữa…
Buộc lòng phải cay nghiệt hơn nữa với cô.Từ lâu cậu đã hiểu,chỉ ít trong lòng cô,cậu luôn có một vai trò nhất định.Là một đứa bạn thân từ thuở tấm bé,nhưng bây giờ cậu chẳng muốn là bạn nữa.Tình yêu khi được vun đắp lên từ cái móng vững chãi của tình bạn,nólại càng ngọt ngào hạnh phúc hơn.Nhưng đâu phải bất cứ ai có một tình yêu như vậy đều sẽ hạnh phúc đâu…
Cậu yêu cô.Cậu phát hiện ra điều này từ lâu lắm rồi.7 năm trước,lần duy nhất cậu tập hợp đủ can đảm để nói với cô.7 năm sau,rất nhiều lần cậu cố làm cô trở nên ghét cậu,nhưng rồi cậu vẫn không thể dứt mình ra khỏi tình cảm đầy sóng gió đấy.Cô càng hận cậu,cậu càng yêu cô đến điên dại.
Cậu là một thằng con trai,cũng giống như cô,hoàn hảo đến từng milimet.Và cậu cũng hệt như cô,có một cuộc đời váng vất đau thương.Tuy không có những bi kịch kéo dài như cô,nhưng cậu phải hứng chịu một căn bệnh từ trên trời rơi xuống mà bất lực chẳng thể làm gì…

Thanh Phong đứng khuất trong một con ngõ đen xì,cách cô một dãy nhà.Cậu cứ đứng đó,một mình,thả hồn mình về chốn thiên đường ngày xưa…cái thời mà cô và cậu vẫn chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm,cậu hiếu thắng,cô ngông cuồng.Hai đứa lớn lên cùng nhau,nên tính cách cũng phần nào vì nhau mà tồn tại…
Những khoảnh khắc ngọt ngào thời đó,mãi về sau này,khi hồi tưởng lại,cậu vẫn thấy nó quá đỗi ngây thơ,trong veo chẳng chút lấn cấn… —
Cậu cứ nghĩ là cô sẽ trèo lên ngay.Bởi vì theo như cậu biết,thì cô chưa từng cố công theo đuổi một thứ khó có thể nắm bắt,việc tìm một sợi dây chuyền dưới làn nước lạnh ngắt không chút ánh sáng này chẳng phải là mò kim đáy bể hay sao?
Nhưng cô vẫn cứ vục đầu xuống,đôi mắt đã lờ đờ vì lạnh,vì mệt mỏi…tim cậu đau thắt lại.Cậu,dù ít nhiều gì,cũng đã từng thân quen với cô mấy năm trời,đương nhiên biết tính cô thế nào.Linh một khi đã đâm đầu vào,không giành được chiến thắng thì nhất quyết không chịu nhả ra.May mắn làm sao,trước nay cô chưa từng làm việc gì điên cuồng đến thế,nên chẳng có ai biết được cá tính bướng bỉnh độc lập của cô,bây giờ mới là lần đầu tiên cậu được chiêm ngưỡng…quả thật lòng cảm giác đau đớn vô vàn…
Lúc này cậu mới hối hận vô cùng,vì đã khiến cô phải gồng mình chịu đựng cái lạnh nơi đáy nước kia,cậu chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.Vội vã bước thật nhanh về phía cô.
Dừng lại ở mép hồ,đứng lặng người nhìn cô đơn độc nơi đó,cậu chẳng thể tưởng tượng ra được cái ác độc của bản thân mình.Cậu gọi cô,giọng thảm thương chưa từng thấy :
-Cậu đừng tìm nữa,cái tôi cần không phải thứ đó,dẫu cậu có tìm thấy nó,nhưng không nhớ được tôi thì cũng chẳng để làm gì.Vũ Hoàng Linh…nhìn tôi…cậu có thấy chút cảm giác nào trong lòng hay không?
Linh,lúc này đã đứng thẳng người lại.Không quay về phía cậu,giọng cứng cỏi mà đáp rằng :
-Cái cậu quăng đi rồi thì nó chẳng còn thuộc về cậu nữa.Với lại,nhìn vào mặt cậu tôi chỉ có cảm giác ức chế đến độ muốn cầm một cái dùi đục đá mà chọc thẳng vào!!!
Sau đó là một nụ cười mỉa mai không trọn vẹn….
Sức con gái chẳng bao giờ có thể đọ với thời tiết khắc nghiệt nơi đây…huống hồ người cô gầy guộc thảm thương thế kia…
*** Cô khỵu xuống làn nước buốt,cậu chết điếng bất lực nhìn cô.
Chưa bao giờ cậu thấy mình vô dụng đến thế…
Sợ nước cũng là một cái tội…

Khi mà nỗi sợ đấy khiến người mình yêu thương phải hứng chịu cơn bạo bệnh…
Cậu cười nhạt,tự nhiếc bản thân vô dụng,rồi nhảy xuống…
Tê tái.
Nhưng cuối cùng cũng đã nắm được bàn tay lạnh cóng kia…
Kỳ lạ một điều,khi nhảy xuống đó,cậu chẳng suy nghĩ gì nhiều,và khi ngụp lặn dưới làn nước,cậu chẳng hề có cảm giác sợ,trong đầu chỉ có độc một suy nghĩ,làm sao để đưa cô lên nhanh nhất có thể…
Và cậu đã tự mình chế ngự nỗi sợ hãi từ thuở tấm bé…vì cô..
Dẫu sau cũng phải cảm ơn cô…
***
12 giờ 23 phút…
Nhiệt độ : -19 độ C CHAP 31
Cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc,thật tồi tệ!!!
Cứ ngồi lầm bầm rủa bản thân mình,cậu chỉ thiếu điều nhảy xuống hồ nước đó lần nữa để tự tử mà thôi.
***
-Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Hoàng Linh???
Tiếng y tá vang lên trong khoảng suy nghĩ rối bời của cậu,cậu giật mình thức tỉnh,vội vã đáp lời :
-Tôi!
-Tại sao cậu lại để cô bé ra nông nỗi này???Cậu có biết rằng chỉ một chút nữa thôi là cô bé sẽ hoàn toàn tắt thở không hả???
Mặt cậu thoắt trắng bệch,nỗi kinh hoàng trào dâng trong huyết quản của cậu,làm cậu nghẹn ứ,nói chẳng thành lời.Linh của cậu,chỉ vài giây nữa…là không kịp nữa rồi…
-Dù sao thì cơn nguy kịch cũng qua rồi,nhưng cô bé cần được chăm sóc đặc biệt trong vòng một tháng nữa,và sau đó sẽ là quá trình phục hồi,có lẽ chỉ mất vài ngày,vì theo như bác sĩ thì cô bé có thể chất rất tốt,có lẽ sẽ sớm bình phục.Bây giờ cậu theo tôi đi làm thủ tục nhập viện cho cô bé…

Phong thở hắt ra,nỗi bứt rứt đã phần nào nguôi bớt.
***
Cậu ngủ gục bên cạnh cô,vẫn còn nguyên nét cười trên khuôn mặt.Vậy là cậu đã gặp lại cô,cũng lâu lắm rồi…
Linh nằm trên giường bệnh,khuôn mặt dù chẳng còn chút sinh khí nhưng thanh thản vô cùng.Nhìn cô nhỏ bé tựa như một áng mây xinh xắn trên bầu trời.Ai mà biết được đứa con gái thường ngày bất cần lạnh lùng,khinh đời bằng đôi mắt lãnh đạm,thích đánh nhau và đánh rất giỏi,khi ngủ lại yếu đuối ngây thơ đến thế.Nét xinh đẹp tựa như làn gió,nhẹ nhàng tươi mát mà khiến người ta mê mẩn. -Wind…
Linh mấp máy môi khẽ gọi.Thật kì lạ là bất cứ khi nào cô phải nằm viện,trong lúc mê man cô chỉ gọi tên một người.Và chỉ có một người duy nhất biết đến cái tên đó.Wind là gió.Gió là Phong.Tình yêu đầu đầy ai oán đau thương của cô,dù chẳng thể nhớ được người đó thì cô vẫn chỉ gọi tên người đó…
-Linh!Tỉnh rồi à???
Phong giật mình,thoát khỏi dòng suy nghĩ uất hận bản thân của cậu.Đã 4 ngày nay cô nằm bất tỉnh trên giường bệnh,chứ không phải 3 ngày như bác sĩ nói.Cậu phần nào đoán ra lí do.Linh thường xuyên không ngủ đủ giấc,nên khuôn mặt lúc nào cũng trầm và buồn bã thiếu sức sống.Có lẽ đây là lần hiếm hoi trong suốt nhiều năm cô bé ngủ ngon giấc đến vậy…
Từ cái thuở mà cậu ra đi…
Từ cái phút giây mà bố mẹ lạnh lùng từ chối…
Nhiều người ngưỡng mộ vô cùng nụ cười như ánh nắng của cô,nhưng nếu biết rõ về cuộc đời cô,thì sẽ chẳng bao giờ chịu trả giá…
Cậu không hề biết rằng,bao nhiêu lần mê man bất tỉnh,là bấy nhiêu lần cô gọi tên cậu,trong cơn mộng mị vẫn luôn nhớ đến cậu,dù chẳng hề nhớ bất kì ai…
Bởi vì cậu là tình yêu đầu…dẫu có váng vất đau thương thì cô vẫn chỉ có cậu…
-WIND!!!
Một tiếng gọi thất thanh,rồi cô choàng mở mắt,bàng hoàng,ngạc nhiên nhìn cậu ngồi bên cạnh,và mình đang nằm trên một cái giường àu trắng toát,cả căn phòng cũng màu trắng và nồng nặc mùi đặc trưng của bệnh viện…
Hai ánh mắt giao nhau….
Một ấm nồng…
Một lạnh buốt…
Một chứa chan hi vọng…
Một vô cảm lờ đi…
Hai người cứ lặng im quan sát như thế,rồi chợt cậu chẳng nói chẳng rằng, đứng lên bỏ đi.Chút cảm xúc cuối cùng đã bị cô dập tắt.
“Soạt…”
Linh bất ngờ đưa tay giữ lấy vạt áo cậu,nhưng tượt mất,cánh tay cô đập bộp xuống đệm,tiếng vang khô khốc…
Giọng cô cất lên,vẫn yếu ớt,nhưng có khí chất vô cùng :

-Trịnh Thanh Phong,cậu định đi đâu? Giây phút thiêng liêng nhất cuộc đời cậu,không phải là lần đầu tiên gặp cô,cũng không phải lần đầu nói yêu cô…
Mà chính là giây phút cô níu áo cậu mà nói rằng : “ Trịnh Thanh Phong,cậu định đi đâu? “
Nhiều năm về sau,khi mà cậu chẳng còn bận tâm về tình yêu nữa,khoảnh khắc này,khi nhớ lại vẫn khiến cậu ngọt ngào vô cùng…
Có lẽ cậu nguyện sống mãi khoảnh khắc này,chẳng còn cần gì nữa…
Nhưng đâu phải cái gì cũng tồn tại mãi…
***
-Linh…vừa nói gì?
Cậu sững sỡ đứng im,vẫn cứ quay lưng về phía cô mà nói.Cậu không dám tin lời nói của cô là sự thật,chỉ dám tự dối lòng rằng cô đang nhầm lẫn.Cậu sợ một khi đã tin thì sẽ thất vọng ghê gớm vô cùng.
-Tôi nói rằng “ Trịnh Thanh Phong,cậu định đi đâu?”.Tôi nhắc lại lần thứ hai rồi đấy,cậu có trả lời không???Lâu ngày mới gặp lại mà cậu thất lễ thế này à???
Cô cứ cười mà như không,nét mặt phảng phất mờ ảo,dường như cậu chỉ cần quay lại nhìn là cô hoàn toàn tan biến thành khói sương mịt mùng…
Giật tay cô ra,dứt khoát bước đi,cậu không dám ngoái lại,dù chỉ một giây phút.Nhất định lời nói của cô chỉ là ảo giác,làm thế nào mà cô có thể hồi phục lại trí nhớ theo một cách kì lạ đến vậy???
-Trịnh Thanh Phong!!!Nếu cậu không dừng lại,hãy coi như cả đời này tôi chưa từng quen biết cậu…
Không phải ảo giác,nhưng cậu vẫn không có cảm giác thật.Cậu vẫn chỉ dám dừng bước,chứ chẳng thể quay đầu lại.Cứ đứng như vậy mà nói,khẽ khàng :
-Tên tôi là gì cơ?
-Wind…tên cậu là Gió…đúng chưa?
Linh từ tốn mỉm cười.Cô đã hoàn toàn hồi phục lại trí nhớ,nhưng tại sao lại thế được???Chẳng phải là cô bị lạnh đến nỗi ngất đi hay sao?Vậy thì có liên quan gì tới não cô đâu chứ???
Dù gì thì cô cũng chẳng muốn quan tâm đến điều đó,dường như nó là một kì tích chỉ dành riêng cho cô vậy. -Linh…vẫn thế,vẫn cứ ngang tàng,vẫn cứ ngạo mạn, vẫn cứ bất cần lạnh lẽo như vậy, đến bao giờ tôi mới đuổi kịp Linh?7 năm trước tôi có hứa sẽ quay trở lại tìm Linh,và khi tôi đã tìm được Linh,thì Linh lại hoàn toàn biến mất,như tan vào không khí vậy.Và một lần nữa tôi lại đi tìm…lần này tôi nhất định sẽ không để cậu đi mất,mà người ra đi sẽ là tôi…
Bảy chữ cuối cùng cậu nói thật khẽ,không dám để cô nghe thấy,nhưng cũng không thể để mãi trong lòng.Uh, đúng rồi,một năm nữa cậu sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa,chứ đừng nói là được quyền ở bên cạnh cô,và…yêu cô…
Một giọt nước mặn chát đáp xuống nền đá…
Vỡ tan…
Giống như tất thảy kí ức của hai đứa…
-Tôi đâu có cần cậu đuổi theo???Tôi vẫn ở đây, đối với cậu,tình cảm của tôi chẳng hề đổi thay.Người trốn tránh có chăng chỉ là cậu…tại sao lại ném đi,cậu rõ ràng cũng có tình cảm với tôi,tại sao phải ra sức chối bỏ,cậu nghĩ cậu không thích là quăng đi được à???Tôi cũng có cảm giác chứ,cậu…cả một thời ấu thơ của tôi,bao nhiêu vui buồn chỉ có cậu chia sẻ,bao nhiêu tình cảm chỉ mình cậu biết,năm năm trời gắn bó như thế…mà bây giờ cậu vẫn còn có thể hành động như vậy à???Tôi hỏi cậu một câu nữa thôi,một là có,hai là không.Cậu có yêu tôi không?Như lời hứa của cậu 7 năm trước…
Cô khóc.Lại nước mắt,mặn chát.Cô chưa bao giờ ngăn được nước mắt của mình,dù có chai lỳ đến bao nhiêu,khi bị chạm vào nơi yếu đuối nhất trong lòng,thì cô vẫn sẽ khóc.Linh rất hiếm khi khóc vì những vết thương thể xác,kể cả những vết thương đau đớn đến đâu,kể cả những lần đánh nhau đến nỗi thân tàn ma dại,không dám nói với ai,chỉ một mình chịu đau đớn cô cũng chẳng khóc.Kể cả khi cận kề cái chết,không có ai bên cạnh,cô cũng chẳng hề cảm thấy tủi thân.Một đứa con gái ngạo mạn ngang tàng đến thế,vậy mà ngay giây phút này đây, đứa con gái ấy đang khóc,những giọt nước mắt ròng rã tuôn, đôi mắt long lanh đầy nước.Khuôn mặt ấy ngay cả lúc khóc cũng chẳng chịu rũ bỏ nét ngông cuồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.