Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 30
CHAP 30
-Vũ Hoàng Linh…
“…”
Tiếng gọi của cậu rơi tõm vào khoảng không vô định,chẳng có lời đáp lại,chỉ có một ánh mắt tưởng như sắp sụp xuống ánh lên những tia bàng hoàng…khuôn mặt cô ấy xanh xao nhợt nhạt,cơ thể mỏng manh như tan vào trong bão tuyết…
-Cuối cùng cũng tìm được cậu!…có nhớ tớ không?
Cậu quỳ xuống trước mặt cô,choàng lên người cô chiếc áo khoác của cậu.Cô ngồi im không động cựa gì cả,mắt nhìn trân trối vào khuôn mặt cậu.Hai đôi mắt cứ lặng lẽ nhìn nhau như thế,dường như cả hai đều đang cố tình xuyên thấu tâm can người kia…nhưng cả hai đều che giấu cảm xúc cực kì xuất sắc.
Một khoảng lặng mơ hồ giữa hai chiều suy nghĩ.
Một người hạnh phúc đến tột cùng,lòng chỉ muốn giây phút này mãi mãi không bao giờ kết thúc,đôi mắt cố gắng nhìn thật kĩ khuôn mặt của cô gái đối diện,để ghi nhớ lại khoảnh khắc này.
Còn một người trong đầu lộn xộn những suy nghĩ,hoang mang vô cùng.Cô đờ người,nhưng mặt vẫn vẹn nguyên vẻ bất cần lãnh đạm.Người con trai này,nếu như cô nhớ không nhầm thì chính là người đã đuổi theo cô hôm lúc cô ở sân bay.Và người đó đã khiến cô lỡ mất chuyến bay VietNam-Aus.Ai mà ngờ được chuyến đó lại là chuyến bay tử thần.Dù sao thì cũng nhờ người đó và vận mệnh của cô.
Nhưng người đó nói rằng đã tìm thấy cô,vậy chắc chắn là người quen.
Cô thì chẳng muốn quay đầu trở lại nữa,cuộc sống hiện tại đang hạnh phúc vô cùng,cớ gì phải lặp lại nhưng bi ai thuở xưa.
Nhưng những người yêu thương cô,nay sống ra sao?
Cô mới chợt nhận ra,mình là người ích kỉ vổ cùng…tàn nhẫn vô cùng…
Nhưng đã quyết định như vậy rồi,thì không nên để họ có thêm hi vọng nữa…tàn nhẫn với họ,vì họ chẳng thèm nhìn mình tới một lần…
-Tôi không quen cậu…
Linh sẵng giọng nói,lạnh như nước đá.Khoé mắt cô hoe đỏ,nhưng cô đứng vội lên,rồi quay người đi.Không quên ném trả áo khoác lại cho cậu.
Cậu cười nhạt.Vũ Hoàng Linh dẫu có bị quăng quật thế nào,thì bản chất vẫn chẳng hề thay đổi…lạnh lùng và chẳng coi ai ra gì,cá tính đã ngấm sâu vào trái tim cô,bọc nó bằng một lớp băng đá cứng ngắc,tưởng như chẳng ai khiến nó tan chảy được…
Có ai biết rằng,bên trong lớp băng đá đó,là một trái tim khát khao yêu thương…
Cô chưa từng nhìn thấy ai bị đánh mà không ra tay cứu giúp..
Cô chưa từng lờ đi tiếng kêu của những con mèo nhỏ mới ra đời bị người ta quăng đi…
Cô chưa từng **** bất cứ một ai…chỉ đánh những kẻ mà cô thấy đáng phải đánh…mà một khi đã đánh,thì kẻ đó không chết cũng không sống nổi…
Nét ngông cuồng đó chưa một lần biến mất khỏi gương mặt lạnh lùng…bởi vì cô luôn biết cách vùi lấp đi cảm xúc của chính mình…
Chưa bao giờ cô sống thật với bản thân…
Rằng cô chẳng hề ích kỉ…
Chỉ là cô không muốn người ta nhìn thấy khát khao yêu thương trong lòng cô…
Chỉ là cô không muốn người ta nhận ra…rằng ác quỷ cũng biết yêu thương… -Khoan đã…cậu giữ một thứ của tôi…cậu không trả thì đừng hòng đi…
Cậu cất giọng đắc ý.Nụ cười giễu cợt làm cho khuôn mặt càng trở nên nhạt nhoà đầy bí ẩn…
Linh sững lại một giây,định quay lại nhưng chẳng đành lòng để mình bị rơi vào thế bị động,thế nên cô bước tiếp…
-Tiểu Thiên!
Cậu hét lớn,tiếng hét khản đặc trong gió tuyết.
Lần này cô thực sự dừng lại.
-Có phải vòng cổ hình ngôi sao không?
Linh đứng cách cậu chừng chục mét,nói vọng lại.Rồi nheo mắt chờ đợi cậu trả lời.
-Im lặng là đồng ý phải không.-Thấy cậu không phản ứng gì,cô nói tiếp.
Lại một lần nữa cô coi sự im lặng của cậu như một câu trả lời.Khẽ giơ tay tháo chiếc vòng cổ đã gắn bó với cô gần 7 năm,nhưng chẳng thể tháo ra nổi.Đôi bàn tay run lẩy bẩy vì gió lạnh,cứ chạm vào là nó chệch đi…
Mải loay hoay với cái vòng cổ,cô chẳng để ý đến cậu,lúc này đã đứng sát rạt bên cô.Cậu vòng tay ra phía sau tháo ngôi sao bạc đã bên cô 7 năm trời ra.Khi đã nắm chặt nó trong tay,cậu mới mỉm cười tinh ngịch mà nói với cô :
-Biết tại sao tôi không để cho cậu tháo không?
Thấy cô đứng nhìn cậu im lìm,chẳng có ý định trả lời.Cậu nói tiếp :
-Bởi vì tôi không muốn một người tàn nhẫn như cậu ném nó đi…
Nghe xong câu nói này của cậu,trái tim cô tưởng như vỡ vụn ra,nhưng khuôn mặt vẫn chẳng chút thay đổi,vẹn nguyên nét khinh đời nơi khoé môi…
Vậy là hết.
Chẳng còn những đêm mộng mị,tay nắm chặt chiếc vòng…
Chẳng còn những tối ngồi cô độc,mân mê ngôi sao bạc mà lòng rối bời,cố gắng tìm một xuất xứ thích hợp cho nó…
Chẳng còn những tháng ngày tìm kiếm một con người,có mang một nửa còn lại…
Thế cũng tốt.Nhưng cậu chẳng cần phải cay nghiệt đến thế.Biết rõ là đang động vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim cô,vậy mà chẳng tỏ ra chút gì khác lạ…cậu cũng thật khéo đóng kịch…
Nhưng cậu cuối cùng cũng đã dứt nối mối liên kết cuối cùng của cô với quá khứ…cô thật lòng rất đau…
Hụt hẫng…
-Tôi chẳng hề đối xử tệ với cậu,vì đâu mà cậu dám nói tôi tàn nhẫn?
Linh hơi nhếch môi thành nụ cười mỉa mai cố hữu.Cậu chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô,mà nói một lời đâm xuyên qua trái tim cô,chết điếng :
-Cậu đã quên mất tôi,vậy thì tôi cũng chẳng nên nhớ đến cái này…!
Sau đó là một động tác vung tay thật mạnh.
Ánh bạc lấp lánh loé lên một lần trước khi chìm sâu vào tăm tối…
Linh rủa thầm kẻ đã cho xây hồ nước ở đây…