Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 29
CHAP 29
Linh lặng người…cảm giác như bị điện giật, đến từng tế bào sống trong cơ thể…
Hai tay tê rần…trắng bệch…lạnh buốt…
Những con chữ nhảy nhót trong đầu cô bé.Linh thấy đầu đau buốt,thấu tận tuỷ xương.Dường như nó đang cố tìm lại một vài đoạn ký ức đã xoá mất…
Những dòng Entry của chính cô bé…
Những tâm trạng nhuốm một màu đen chết chóc…
Có lẽ do linh tính mách bảo.Cô bé đã bấm bừa vào một trang Blog có tựa đề “Ảo ảnh”. Đầy những suy tư của cô bé…Nhưng nó đã bị bỏ không từ lâu lắm rồi.
Ban đầu là những dòng Entry đầy ý nghĩa.Ngọt ngào.Hạnh phúc.Và mật độ Comment dầy đặc.
Nhưng rồi nó thưa thớt dần.Trở nên u uất tang thương với cái Theme đen xì…và những dòng Entry cũng chẳng còn chút niềm vui nào trong đó.
Đến hết mùa hè năm 2010 thì chẳng còn bài viết mới nào xuất hiện nữa.
Yahoo của cô bé cũng chẳng còn thấy sáng.
***
“…tạch”
Linh bấm vào biểu tượng Yahoo trên màn hình Ipad.
Yahoo ID : Boy.Loveless
Password : ************
Vậy mà cũng Sign In được.
Tự nhiên lại viết ra những con chữ đó.
Bản thân Linh cũng chẳng hiểu tại sao.Có lẽ trước đây cô bé thường xuyên online và Yahoo như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Tin nhắn Offline rất nhiều.Chủ yếu là hỏi thăm và Spam.Những tin khiến cô phải chú ý duy chỉ có một.
Của Trang…
5/10/2010
“Ưm…lâu lắm rồi không viết tin nhắn cho cậu…từ hồi tớ…chuyển sang nhà cậu nhỉ?
Tớ biết là có thể chẳng bao giờ cậu mở hòm thư này ra lần nữa đâu..
Nhưng tớ vẫn cứ muốn send cho cậu một tin…
Nhỡ đâu cậu nhớ lại tất cả.Và muốn trở lại thì sao?
Nhớ lấy nhé.Tớ luôn chờ cậu trở lại.”
Kún Trang
“Có lẽ là bạn mình…nhưng mình chẳng muốn nhớ lại!Tất cả là quá khứ rồi.Giờ phải tập trung cho tương lai…”
Linh không muốn tìm lại những tháng ngày xưa cũ.Cô cảm thấy không cần phải quỵ luỵ vì những ký ức mà mình chẳng nhớ được.Tại sao ư?
Cô mất trí nhớ.Bên cạnh chỉ có một người… Cô mất tích…chỉ có ba người đi tìm kiếm cô…
Cả ba người đó đều không gợi lại chút hy vọng nào trong cô…
Còn gia đình dường như chưa bao giờ quan tâm đến sự tồn tại của cô.
Nhiều lúc cô tự hỏi mình…
Nếu ở lại thì cuộc đời cô sẽ ra sao???
Không gia đinh!
Linh chắc chắn cô sẽ không được sống cùng gia đình,chắc chắn sẽ đơn độc.
Vậy nên cô ích kỉ chọn con đường hạnh phúc nhất cho riêng mình.
Nhưng vì cô mà ba người phải đau khổ.
Liệu có ai oán quá hay không?
Trang đã nhìn thấy cái nick đã xám xịt suốt 4 tháng,hôm nay bật sáng chói loà.
—————————————
Kun Trang : BUZZ!
Boy : b. la aj?
Kun Trang : k0 nh0*’ t0’ ak?Trang day
Boy : t0’ k0 quen b.
Kun Trang : t0’ la` Nguyen Thuy Trang day!Ba.n tha^n cua? ca^u,Vu Hoang Linh!!!
Boy : t0’ ten Tieu Thien
Kun Trang : vay a`?Nhung tai sa0 cau laj va0` nick cua Linh?
Boy : t0’ k0 bjet.cu’ bam’ bu*a` th0j,tu. nhje^n n0’ va0` dk
Kun Trang : ca^u phaj? hje^u? lj’ d0 chu*’.Ma` ca^u dang 0? da^u?
Boy : nha`
Kun Trang : nha` ca^u 0? da^u?
Boy : Australia
………
Sau đó là cả một khoảng lặng.Trang đờ người,hai bàn thay run rẩy buông thõng xuống. Úc,cô gái ấy đang ở Úc.Trang đã mất hi vọng lâu rồi, đã thả nỗi đau mất mát về với quá khứ rồi.Lâu lắm,Trang chưa từng có cảm giác thân quen đến từng tế bào sống thế này.Chính xác,người ngồi bên kia màn hình Laptop,không ai khác ngoài Vũ Hoàng Linh!Trực giác của Trang vốn dĩ chưa đúng lần nào,tuy vậy,hiện tại nó đang gào thét tên Linh, đích thị là Linh.Nhưng Trang vẫn không hiểu,tại sao cô ấy lại xưng tên là Tiểu Thiên??? CHAP 29 part2
“Hù”
“Áaa…”
-Em đang làm một việc hết sức tồi tệ.EM…có biết không?
Quân nhíu mày tinh nghịch,dí sát vào mặt Trang.Cô nhóc bối rối chẳng nói được lời nào,bàn tay phải di chuột loạn xạ,tự dưng lại gây sự chú ý của Quân.Cậu nhóc thôi trêu chọc cô bé,hướng ánh mắt sang cái Destop của Trang.Cô run lẩy bẩy, đến nỗi chẳng thể bấm chính xác vào nút Close.
Đập thẳng vào mắt cậu là dòng chữ “Australia”,và đoạn chat của Trang.
Cậu ngỡ rằng cứ mãi mãi chôn vùi hình ảnh cô vào quá khứ là sẽ không phải đau khổ…
Cậu ngỡ rằng cứ coi cô như những đứa con gái đã đến và đi khỏi cuộc đời cậu là sẽ không phải đau khổ…
Nhưng cậu đã lầm…
Cậu càng cố quên cô đi…bóng dáng cô lại càng dày vò cậu…
Cho đến khi cậu thả trôi mảng ký ức đó vào dòng sông dĩ vãng…
Cô lại đem nó trở về….
Ngọt ngào…sống động….vội vã hơn cả thực tại…
Vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu… -Đó là…
Cậu đứng trân người nhìn vào màn hình,tay trái run bần bật,khẽ chỉ vào cái Destop ra hiệu cho Trang trả lời.
-Em…không biết! Đó là nick của Linh…
Trang lúc này đã lấy lại được vẻ bình tĩnh ban đầu nhưng lòng dạ vẫn nóng như lửa đốt.
-Em hỏi tiếp đi…hỏi địa chỉ…
Kun Trang : t0’ cug~ 0? Aus,ma` nha` b. 0? ***~ na0`???
Boy : t0’ k0 the tra? L0j` cau h0j? nay` dk.T0’ phaj? 0ut r`,bb nha
Boy is now offline.
***
-Em không thể ngờ rằng cái nick đó sẽ bật sáng một lần nữa đâu đấy!
Trang mơ hồ đưa mắt ra đằng xa,rồi khẽ thở dài.Quân dịu dàng đưa tay nắm lấy tay Trang,cười nhạt cất lời :
-Anh cũng đâu có ngờ…nhưng làm sao có thể chắc chắn thế được.Nhỡ đâu không phải Hoàng Linh…
-Không…em chắc chắn người đó là Linh.CHẮC CHẮN luôn!!!Linh đang ở Úc…
Trang quả quyết.Hiếm khi người ta thấy cô mạnh mẽ hiếu thắng thế này,rõ ràng tình bạn của Trang đối với Linh là vô cùng đặc biệt,theo một cách riêng của nó.
-Em dễ thương thật đấy!
Trước khi Linh ra đi, đối với cậu,Trang chỉ là một đứa con gái được coi là bạn thân của Linh.Lúc đó cậu chưa tiếp xúc nhiều,nên rất coi thường Trang.Vì cô chẳng hề quan tâm một tí xíu nào tới Linh.Linh đánh nhau bầm dập cả người mà cũng chẳng biết.Nhưng bây giờ,cậu nhận ra một điều,Trang là một cô gái đặc biệt.Không phải lạnh lùng bất cần như Linh,mà Trang mang một nét ngây thơ trong trắng hiếm có. Đó là lý do tại sao Linh lại chọn chơi với Trang trong khi Linh có rất nhiều người muốn trở thành bạn thân.Trang luôn lắng nghe,luôn thấu hiểu Linh, điều mà hiếm ai làm được.Trang như là một vệt nắng nhỏ nhoi trong bóng tối, đủ để soi sáng tâm hồn Linh.
Hai người đi bên nhau,ngọt ngào chẳng chút lấn cấn của đời.Chẳng có ai biết được đằng sau họ là một cái bóng thứ 3,lạnh lùng buông thả bước đi về với gió… Chuyến Vietnam-Australia 9h30’
“Có người nói em đang ở nơi đó…anh chẳng tin đâu nhưng anh vẫn sẽ đi tìm. Để được gặp em,có chết anh cũng đi…”
***
“Bộp…”
Linh giật mình đập tay vào quyển sách.Hình như có một cái gì đấy chẳng gọi được tên đang bùng lên trông cô…cảm giác phấn khích hồi hộp,sắp được gặp lại người thương…
***
-Chúc mừng năm mới!Sarah sẽ mãi hạnh phúc bên người yêu thương cậu…
-Cậu cũng thế!
Cả hai đứa nắm tay nhau cười vang.Hiếm khi người ta thấy Linh hạnh phúc thế này…
-Assa…lạnh thật đấy!!!
Linh chà hai tay vào nhau,xuýt xoa kêu lạnh.Sarah cười mỉm,khẽ rút trong túi ra một đôi găng tay màu tím,có đính hai con thỏ trắng xinh xinh trên mặt, đưa cho Linh.
-Katie à, đeo cái này vào đi.Tay cậu lạnh ngắt rồi kìa…
***
Cậu sang Úc.Một quyết định vô cùng hấp tấp vội vàng.Cậu cũng không thể hiểu nổi bản thân nữa.Cậu chưa từng điên cuồng lao đi đến một nơi mà chẳng có ai thân quen,cũng chẳng hề chắc chắn là cô ở đấy,nhưng cậu vẫn cứ đi.Bởi vì,con tim cậu đã lôi kéo bằng được bước chân và lí trí của cậu.
Tìm kiếm và tìm kiếm…Cậu tìm cô ròng rã một tuần trời,và hôm nay đã là năm mới…thật may mắn là khi đi cậu mang theo khá nhiều tiền,nếu không thì đã chết rét nơi đây rồi.
“Huỵch…bụp…ya”
Cậu dạo qua một cái ngõ tí xíu,trong đó vang vọng ra những âm thanh rợn người. Định là sẽ bước đi chẳng cần can hệ nhưng có một cái gì đó thôi thúc cậu vào trong ngõ.Chính nó,chính là trái tim cậu…
*** **
-Có biết tao là ai không?
Tiếng nói lạnh lùng,như một nhát dao sắc ngọt chém lìa đôi trái tim cậu…
Chính là Vũ Hoàng Linh,không thể lầm được.
Giọng nói tiếng Anh chính xác ngọt ngào,nhưng lời lẽ lại ngông cuồng vô cùng.Không phải Linh thì còn ai vào đây…
Thằng du côn bị Linh túm tóc lắp bắp chẳng nên lời.Hình như trong cả đám chục thằng đó thì có thằng này là đỡ bị thương nhất.
-Lần sau còn để tao nhìn thấy chúng mày thì đừng có oán tao vô tình!!!
“Phịch…”
Linh ném mạnh đầu thằng đó xuống đất,phủi tay đứng lên.Quay người ra sau,mắt Linh nhìn trân trối vào một cô gái.Cô ấy ngồi co ro một góc,cả cơ thể run lên bần bật,khuôn mặt xinh đẹp nay trắng nhợt sợ hãi.Linh quỳ xuống trước mặt cô gái, khẽ hỏi :
-Có sao không?
Nhìn thấy cô gái lắc đầu quầy quậy,bàn tay bấu chặt lấy gấu áo,cái áo đã bị xé một nửa,cơ thể lạnh lẽo run lẩy bẩy trong gió tuyết,khiến bùng lên trong trái tin Linh một ngọn lửa yêu thương.Linh xoay người cởi chiếc áo dạ đen đang khoác trên người ra,rồi nhẹ nhàng choàng lên người cô gái.Cô ấy cúi đầu lí nhí cảm ơn Linh.
-Không có gì.Lần sau cẩn thận hơn nhé!Tôi đi đây…có đi cùng tôi không?
Linh nhếch môi lãnh đạm,quay mặt ra hướng khác.Cô gái ấy ngước mắt nhìn Linh đầy cảm phục.Khẽ giọng nói :
-Cảm ơn anh…rất nhiều! Ơn này cả đời em không quên…nếu có một ngày cần đến em,hãy tìm em ở con phố này…cảm ơn anh!!!
Linh cứng đơ người.Cô ấy gọi Linh là ANH??? À,mà phải rồi.Linh đang đội mũ,mái tóc dài cuộn hết lên rồi còn gì!
Cô rảo bước nhanh ra khỏi con ngõ.Từng đợt gió thổi lạnh buốt,khiến bóng dáng mảnh khảnh phất phơ trong làn tuyết ấy rùng mình một đợt.Không nói ra thì cũng chẳng có ai để ý rằng cô đang rất lạnh. Áo sơ mi đen một lớp trên người chẳng thể làm gì được dưới trời tuyết âm mười bảy độ C.Lạnh đến nỗi cô chẳng thể nhấc chân lên được,từng làn gió đập vào người,chao đảo.Cô gục xuống nền tuyết,vẫn không quên nhắn ẹ một tin. “Đêm nay con ngủ nhà bạn.”