Khoảng lặng của trái tim

Chương 28


Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 28

CHAP 28
Ngày 23 tháng 12 năm 2010…
Giáng sinh năm nay đẹp lạ…
Ở xứ sở Kangkuru này…có tuyết và thời tiết rất lạnh…
Linh thích mùa đông…thích tuyết…thích gió…thích cái âm u rợn người của mùa đông…
Trước đây cô chưa từng được nhìn thấy tuyết…
Nhưng giờ đây nó đã ở trong tay cô…ngọt ngào và lạ lẫm…vẹn nguyên cảm giác tươi mới…

Mùa đông ở Việt Nam năm nay chẳng có gió,chẳng có bão cũng chẳng có lạnh…
Có lẽ mùa đông đã theo chân Linh đi mất rồi…
Noel không lạnh…chẳng thích…
———————————————-

-Ngày mai là giáng sinh rồi…Katie à…cậu có dự định gì không?
Sar và Linh đang đi bộ trên con đường đến trường. Đúng là chẳng ai có thể phủ nhận tình bạn của hai cô nhóc này. Đến rất tự nhiên nhưng lại gắn bó vô cùng.Thậm chí hai đứa còn hợp tính nhau cả về giờ giấc.Cả hai đều thích đi học sớm và một mình hưởng thụ không gian tĩnh lặng của ngôi trường. Ăn ý đến kì lạ.
-Hm…lạnh ghê…mà tớ cũng chưa biết…chẳng có bạn bè nhiều để mở tiệc.Có lẽ tớ ở nhà với gia đình thôi!Cậu sang nhà tớ nhé?
Linh chà xát hai tay vào với nhau.Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp cùng đôi mà hồng hây hây khiến cô nhóc ngây thơ tựa thiên thần.Hiếm khi người ta nhìn được khoảnh khắc này của cô. “Giáng sinh có nắng…vậy là mùa đông đã theo em đi mất rồi…”
Phong ngồi bệt xuống thảm cỏ dưới chân.Góc dịu êm này rất ít người biết đến,nên cậu luôn có nhưng phút thư thái tại đây.
Giáng sinh VN năm nay ngập tràn ánh nắng.Mà Phong thì lâu lắm rồi chưa được đón Giáng sinh ở VN.Cậu cảm thấy lạ lẫm với hơi nắng trên thảm cỏ mượt,một cảm giác chưa từng có.Tươi mới đầy hứng khởi,nhưng cứ hẫng hụt trống vắng.Một mảnh trái tim đã không còn bên cậu.
Một mình…Phong trước đây chưa từng thích ngồi một mình.Nhưng từ ngày gặp lại Linh,cậu nhóc hay ngồi một mình ngẫm nghĩ về Linh,về quá khứ,về hiện tại…
Cậu yêu Linh.Yêu cô kể từ cái lần đầu tiên đến nhà cô chơi,lúc đó hai đứa mới học mẫu giáo.Ban đầu cậu chẳng thể định nghĩa được cảm giác thích thú khi chơi với cô,khi cùng cô quậy phá khắp phố,khi đuổi nhau trên cánh đồng mùa thu vàng ruộm.
Nhưng rồi…cậu nhận ra mình đã yêu cô,một tình yêu trẻ con hồn nhiêu.Vào buổi đêm trước khi cậu chuyển đi,cậu đã ngồi tâm sự với cô,và cậu đã nói ra tấm lòng mình.Kèm theo đó là một sợi dây đeo cổ dành cho cô.
Sáu năm sống giữa trời Hoa Kỳ,không ngày nào là cậu không nhớ đến cô.Thỉnh thoảng lại ngồi tưởng tượng ra hình ảnh cô hiện tại ra sao?
Một tình yêu quá đỗi ngọt ngào. Được xây dựng lên từ móng của tình bạn vững chắc thiêng liêng.Nhưng nó lại bị dẫm nát vào giây phút cuối cùng.
Căn bệnh của cậu rất khó chữa khỏi…
Và bây giờ cậu ước thời gian 1 năm trôi thật nhanh…để cậu sẽ được lên thiên đường cùng với cô…
“Chắc gì đã được lên…”
Cậu nghĩ thầm trong đầu.Nhưng rồi lại nhớ đến một đoạn kí ức của hai đứa,từ những ngày tháng rất lâu về trước… –Flashback—
-Cậu cứ đánh nhau như thế thì sẽ không được lên thiên đường đâu!
Một thằng nhóc đứng bên cạnh một con nhóc đầu gấu.Con nhóc đó đang thụi lấy thụi để một đứa to con gấp rưỡi mình.Vừa đánh vừa quả quyết :
-Tớ chỉ đánh những đứa đáng để tớ đánh! Đâu có phải xấu xa…chắc chắn sau này tớ sẽ lên thiên đường mà…
-…Nhỡ đâu cậu xuống địa ngục thì sao?Ai mà biết trước được chứ!
Phong khẽ nói bâng quơ.Nhưng cũng đủ để khiến cho Linh sững lại một giây…và cô bé ngừng đánh,ngoảnh mặt nhìn cậu.Mỉm cười.Cười thật rạng rỡ…

-Tớ không sợ đâu.Nếu tớ không được lên thiên đường…thì chắc chắn sẽ có một người kéo tớ lên…
Phong nhìn cô rồi cũng cười cùng cô.Chợt cậu nắm tay kéo cô đi :
-Và chắc chắn người đó sẽ là tớ…
-Hứa nha…
-Ừ…hứa…
Hai đứa trẻ cứ thể nắm tay nhau đi về cuối con đường.Một ngày chớm đông đầy gió…
Nhưng cuộc đời mà.Nếu có thể đoán trước được tương lai thì đã không phải là cuộc đời.
Hai đứa trẻ đó, đâu có ngờ rằng, định mệnh lại trớ trêu đến thế…
—End Flashback—
Có những lời hứa không bao giờ có thể thực hiện được…
Em ngày hôm qua…anh chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ…
Nhắm mắt lại…để nước mắt đừng rơi… Hôm nay trời lại mưa, 1 chút kỉ niệm ùa về.
Em chạy theo mưa…cố níu lại một khoảnh khắc…
“Em gặp anh vào một ngày mưa…
Trời nhiệt đới và những cơn mưa mùa thu nồng hơi đất…

Anh yêu em…tình yêu ngọt ngào nhất thế gian…”
“Em nhớ những mảnh thời gian ở bên cạnh anh…
Hai đứa hồn nhiên như trẻ nít…
Với anh,em không chút giả tạo…thật lòng…
Cảm giác tin tưởng ngay từ lần đầu gặp anh…vào ngày mưa hôm ấy…”
“Nhưng có 1 lần em tình cờ đọc 1 quyển sách
Và có câu” nếu lần đầu gặp nhau dưới mưa và yêu nhau thì mối tình đó ko bao giờ bền vững”
Em nói với anh, anh cười và chê em là đồ ngốc lại đi tin vào những điều nhảm nhí ấy.
Cuối cùng lời nguyền đó cũng đã thành sự thật.
Anh rời xa em y hệt như cầu vồng tan nhanh trong nắng mùa hạ vậy.”
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.