Bạn đang đọc Khoảng lặng của trái tim – Chương 27
CHAP 27.Người đặc biệt.
May mắn cho Linh,cô bé trở lại nhà trót lọt vào lúc mười hai giờ ba mươi tám phút.Cả nhà không ai biết rằng Linh đã ra ngoài, ít nhất đó là suy nghĩ của Linh.
Nhưng cô đã lầm.
Vẫn còn một người,người duy nhất luôn theo dõi Linh kể từ khi cô mới ló mặt ra khỏi chiếc Boing 747 từ Vn-Úc (đùa).Người ấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là ông anh trai của Linh (anh nuôi thôi).
Nhưng,dù sao thì đêm hôm đó cũng là một đêm ngon giấc đối với Linh.Cô bé nhắm mắt lại,trong đầu vẫn véo von cảm giác hạnh phúc sau nhiều ngày tối tăm.Và cũng bởi vì ngày hôm nay,Linh đã tìm lại được chính mình!
————————————————————-
-Katie Evans…..
“Huh?Ai gọi mình?”
Linh giật bắn mình.Tiếng con gái gọi cô bé,mà cô chẳng quen ai là con gái ở cái trường này!!!
-Bạn gọi mình?
Linh ngây ngô chỉ tay vào mặt mình,nhướn mày nhìn cô bạn đứng trước mặt.Mắt Linh tròn xoe nhìn yêu không đỡ được!
-Uh,bạn đánh rơi cái này.^^
Cô bạn mỉm cười rồi chìa ra cái thẻ xe buýt của Linh.Cô bé bắt đầu đi xe buýt từ hôm nay,vì không muốn phiền đến bố mẹ.Nhưng chả biết bất cẩn thế nào mà lại bị rơi mất,may có cô bạn này.
Linh ngỡ ngàng,rồi ấp úng nói :
-Cảm…ơn…bạn!
Cô bạn cười híp mí,nụ cười ấm cả mùa đông, đôi mắt ngây thơ trong sáng đến lạ,khuôn mặt xinh đẹp lại càng đẹp hơn bởi nét thánh thiện của thiên sứ mà hiếm ai có được.
-Có gì đâu,mình không giúp bạn thì cũng có người khác giúp mà, đi nào,chúng mình lên lớp!
Cô bạn nhí nhảnh lôi tay Linh đi,Linh ngơ ngác nhìn rồi lúng búng hỏi :
-Ơ…à…bạn….
Nói chưa hết câu thì Linh đã bị cô bạn cướp mất lời :
-Mình học cùng lớp với bạn,mình tên Sarah…ok chưa?
-….hìi,bạn hay thật đó!
Linh bất giác mỉm cười,cảm giác quen thuộc lại dấy lên trong lòng cô.Một nụ cười hồn nhiên,một vẻ đẹp thánh thiện.Người đó,hình như một thời từng là người thân thiết nhất của Linh. -Sarah a…nhà bạn ở đâu vậy?
-Um,…nhà mình trên phố Sennie,nhà số 22 ấy!
Linh đang đi dạo vẩn vơ quanh trường,bên cạnh là cô bạn mới quen Sarah.Sarah quả thật là một hướng dẫn viên nhiệt tình, đưa Linh đi thăm thú hết tất thảy mọi ngóc ngách trong trường với một vẻ thân thiện hài hước hiếm có.Linh cười,lúc nào cũng có thể cười thật hồn nhiên với cô bạn này,nụ cười thoải mái mà lâu lắm rồi Linh mới có,nụ cười hiếm hói như ánh mặt trời lạc vào đêm tăm tối,chợt đến rồi lại vụt đi ngay…
-Sarah,mình muốn mãi mãi được làm bạn với Sarah….
Linh nhìn xa xăm, ánh mặt hiện rõ nét u uất.Trong đầu cô nhóc chập chờn hình ảnh một người con gái,tuy không nhìn rõ mặt nhưng Linh cảm giác cô gái ấy là người quan trọng với mình,là người đã gắn bó với mình từ rất lâu rồi mà chưa một lần khiến Linh có chút bực bội…giống hệt như cô bạn đang đi bên cạnh Linh.
-…bạn có thể tìm đến mình mỗi khi thấy buốn chán hoặc cô đơn.Nhưng mình không muốn bạn tìm đến mình bởi những lí do đó,nên đừng bao giờ buồn,hãy vui vẻ và chia sẻ ình những niềm vui của bạn nữa nhé!Bạn là cô gái rất đặc biệt đấy!
Sarah thoáng mỉm cười.Cô gái đó có một tâm hồn trong trắng tựa sương sớm.Nụ cười tươi tắn lúc nào cũng rực rỡ trên môi.Dường như nguồn sống của cô là vô hạn,chưa có ai từng nhìn thấy cô ấy khóc hay tỏ vẻ buồn chán,chưa có ai là chưa từng được cô ấy ban tặng một nụ cười.Con người cô ấy như toả ra thứ ánh sáng chói chang mà khó có ai có thể nắm bắt được,cộng với nét ngây thơ thuần tuý,thật chẳng biết bao nhiêu người con trai đã đem lòng yêu mến cô gái nhỏ này,nhưng chưa từng một ai có can đảm tỏ tường mọi tâm tư của mình với cô,bởi họ sợ thứ ánh sáng đó sẽ vỡ tan,sẽ mất đi vẻ hồn nhiên tinh khiết của cô.
-Cô đơn?Bạn biết không?Trước đây mình là một đứa con gái rất giang hồ…mình nghĩ vậy,bởi vì mình là con gái,mà lại có thể xử một lúc gần chục thằng con trai,chẳng phải là rất đầu gấu hay sao?
Linh nhếch môi cười,tự mỉa mai bản thân.Vậy là Katie thánh thiện chỉ tồn tại được một ngày duy nhất,một ngày Katie là Katie,không chút liên quan tới Vũ Hoàng Linh,nhưng bây giờ thì Vũ Hoàng Linh đã trở lại ròi,có đuổi cũng chẳng đi đâu!
-Um,tại sao bạn nói có vẻ không chắc chắn….
Sarah thắc mắc. Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Linh,chờ đợi một câu trả lời.Nhưng hình như Sarah vừa nghĩ ra một cái gì đấy,nên Linh chưa kịp mở miệng thì Sarah đã vội vàng nói :
-Aaaa,mình biết rồi,có phải…bạn…bị…mất kí ức?
Linh chớp mắt liên hồi,cố gắng xua đi vẻ bối rối trên khuôn mặt.Linh rất sợ người lạ nhìn thấu tim đen của mình,nên chưa một lần thực sự kết thân với ai cả.Cùng lắm chỉ nói chuyện vài lần rồi bỏ đi,chỉ có vài ba người đặc biệt hợp tính với Linh thì cô bé mới có thể chia sẻ hết cảm xúc của mình. -Ờ…ừm…mình bị tai nạn…mình cảm giác nó rất thảm khốc,và mình là người duy nhất hứng chịu nó.Bởi vì sau khi tỉnh lại,mình thấy cơ thể mình bị băng bó trắng toát…và đầu thì ong ong đau nhức.Mình đã thử cố nhớ lại,nhưng nhiều hình ảnh của quá khứ lại chập chờn trong đầu mình những khi mình không hề để ý đến nó,thế nên cũng chưa nhớ được gì nhiều.
Linh cười buồn.Hai mắt cụp xuống.Nhìn cô chẳng khác nào một con mèo nhỏ sau khi bị giằng xé giữa cơn bão lớn. Đôi bàn tay cô lạnh toát vít chặt vào nhau,cố giấu ra đằng sau để Sarah không nhìn thấy.
-…Mất kí ức thì đau khổ lắm.Mình chưa từng trải qua nên không hiểu được cảm giác của bạn,nhưng mình sẵn sàng làm một bờ vai cho bạn khóc.Chắc chắn ngày xưa bạn là một cô gái có vẻ ngoài rất cứng rắn mạnh mẽ…dẫu có thế thì đối với mình bạn hãy thật lòng, đừng giữ mãi nỗi đau một mình…
Từng lời của Sar như găm sau vào tim Linh.Cô,dù đã bị mất kí ức mười lăm năm đầu đời,nhưng vẫn chắc chắn một điều,rằng chưa có một ai nói với cô nhưng lời thật thà từ đáy tim thế này.Thậm chí có rất nhiều người nói rằng “Tôi hiểu cảm giác của bạn “ nhưng thật lòng họ không bao giờ hiểu được,còn Sarah,thật sự là một cô gái đặc biệt. Chap 27 part2
-Cháu chào bác ạ!
Sar cúi gập người lễ phép chào “mẹ của Katie”.Kèm theo một nụ cười,phải nói là hết sức ngoan hiền khiến cho bà vui lặng cả người.Katie của bà đã có một cô bạn thân thật sự hợp với Linh vô cùng.Cô bé ấy có thể làm cho Linh cởi mở hơn nhiều,và lại còn xinh đẹp thánh thiện.Hơn nữa gia thế cũng khá giả, đầu óc hơn người,khí chất thanh bạch, chơi với Linh thì chẳng khác nào một cặp bài trùng ăn ý.
Có lẽ các bạn đang thắc mắc,tại sao bà biết được những điều đó?
Tất nhiên,tôi sẵn lòng giải thích. Đó là vì bà Thanh tuy không phải người thông minh vượt trội nhưng có đôi mắt đánh giá rất chuẩn.Dựa vào thần thái và phong cách của người đối diện,bà có thể đánh giá phẩm chất và tài năng.Khí chất toát lên từ Sarah đã khiến bà ngạc nhiên vô cùng.Bà tin tưởng vào cô bé rất nhiều.
-Cháu là Sarah phải không?Katie nhà bác suốt ngày kể chuyện về cháu.Hì,cháu hay thật đó,làm thế nào mà con gái bác lại chịu nói chuyện với cháu thế?
Bà Thanh nói đùa.Nụ cười của bà thật phúc hậu biết bao, đương nhiên rồi,bà đang vui cơ mà.Sarah cũng mỉm cười đáp lại :
-Dạ,cháu chơi rất thân với Katie…ngay từ lần đầu tiên gặp mặt là cháu đã biết hai đứa cháu sẽ trở thành bạn tri kỷ rồi…^^
Một nụ cười vờn nhẹ trên đôi môi mềm mại ấy.Linh biết rằng,từ giây phút này,cô sẽ chẳng cô đơn nữa.Nhưng trong lòng Linh vẫn luôn có một nỗi bất an mơ hồ,cô không biết đó là gì,nhưng nó báo hiệu ột sự chia lìa đau đớn.
Sarah…có lẽ cũng sẽ ra đi như bao người yêu thương trước đây. “Rầm”
-Trịnh Thanh Phong!
Tiếng đập bàn vang lên cùng với tiếng thầy giáo đầy quyền uy.Hai chân mày thầy chau lại, đôi mắt rực lửa,khuôn mặt đỏ gay gắt.Cả người thầy toát lên sự giận dữ hiếm có.Và điều đó cũng đủ làm cho ta biết rằng Phong đã gây nên một tội lỗi tày trời.
-Vâng,có chuyện gì ạ?
Phong đứng trước mặt thầy, đầu ngẩng cao,dáng đứng đầy kiêu hãnh.Vẻ ngạo mạn bất cần vẫn còn lởn vởn trên khuôn mặt lạnh lùng,chẳng hề vì thầy giáo mà biến mất.
-Tôi rất thất vọng vì em…
Thầy giáo nhìn nó bằng đôi mắt hụt hẫng đau đớn ghê gớm.Giọng thầy run bầm bập còn hai bàn tay siết chặt vào nhau khiến chúng trắng bệch.
-…
Phong đứng yên lặng.Cậu chẳng thể nói gì vào lúc này. Đau…nỗi đau cậu cố gắng quên đi nay lại nhói lên.Bao nhiêu lâu rồi,nhưng cậu vẫn không nguôi đau đớn.Con người cậu giờ đây thân tàn ma dại, đến một nụ cười đúng nghĩa cũng chẳng còn.Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng,thỉnh thoảng bừng lên cơn giận dữ,cậu đi đánh nhau,rồi cầm đầu băng đảng,rồi chém giết người.Cậu sống buông thả,bất cần với những suy nghĩ mang hơi hướng “cần phải chết” của chính cậu.Cậu đi Bar thâu đêm,rồi nhậu nhẹt đàn đúm,rồi gọi hội đi đập phá phố phường.Học hành sa sút,thường xuyên đánh bạn trong trường phải nhập viện.Cậu trở thành một Playboy có tiếng,cua gái như chảo chớp.Chẳng có một cô gái nào là cứng rắn trước cậu được.Như một cơn gió được tự do tung hoành,cậu chẳng cần suy nghĩ nữa,mặc sức buông lơi bản thân, ăn chơi quậy phá.Trịnh Thanh Phong đã hoàn toàn biến mất.
-Tại vì sao em lại trở nên như vậy???? Đường hoàng là một học sinh giỏi,có tố chất thông minh lanh lợi và rất chăm chỉ có ý thức…năm học lớp chín em đã đứng nhất toàn trường,xuất sắc nhất trong năm học sinh cực kì giỏi,em đang có tương lai,TẠI SAO LẠI TỪ BỎ NÓ????
Thầy giáo quát lớn. Thật ra thì nhìn cái thái độ của Phong,không có thầy giáo nào đủ kiên nhẫn và khoan dung để bỏ qua cho.Nói chuyện với thầy mà không thèm nhìn thầy, đầu hất ngược lên trên,mắt tỏ thái độ khinh khỉnh,hai tay còn bỏ vào túi quần, đã thế còn nhuộm highlight tia tia choé choé,tai đeo khuyên một bên và đến trường mà không mặc đồng phục nữa (không hiểu sao vẫn được vào trường). Phong vẫn đứng im lặng để thầy nói.Nếu như đây là giáo viên khác,với tính khí của cậu bây giờ,cậu sẽ chẳng ngần ngại mà quay gót bỏ đi,nhưng thầy, đối với thầy,Phong luôn có một niềm kính trọng to lớn.Thầy giáo của cậuđã gần ba mươi năm trong nghề,dạy qua bao nhiêu thế hệ học trò,có người thành đạt,có người thất bại,nhưng bất cứ học trò nào của thầy cũng luôn nhớ về thầy với một tình cảm chân thành nhất.Thầy là một thầy giáo ưu tú.Một khi thầy đã đặt niềm thi vào ai,thì người đó thật sự rất giỏi.
Có lẽ các bạn đang thắc mắc,do đâu mà Phong trở thành một con người buông thả đến cuồng dại như thế này?
Trên đời có nhiều thứ mà người ta không thể lường trước được.Phong cũng vậy.Cậu cảm giác như vừa bị nhét cả cơ thể vào một tảng băng lạnh,xung quanh người ta đang khóc than cho cái chết của một cô gái.Cậu sợ hãi rùng mình,rồi lao đi với tốc độ ánh sáng,ngay sau khi nghe người ta nói Linh đã biến mất.
Phong,đã vì Linh mà thân tàn ma dại.
Phong,đã vì Linh mà điên cuồng tìm kiếm khắp cả đất nước Việt Nam.
Phong,đã vì Linh mà lao xe đi trong đêm,tìm kiếm cô trong vô vọng vào cái đêm mà cô trốn khỏi bệnh viện.
Phong,đã vì Linh mà suýt nữa chẳng còn trên thế gian.
Phong,đã bao đêm mê man quằn quại nhớ về hình ảnh người con gái đó,gào thét tên cô trong tâm khảm…
Phong,chưa từng vì người con gái nào nhiều đến thế.
Thay đổi…
Chóng vánh…
Có những nỗi đau….làm con người ta hạnh phúc…
Nhưng có những nỗi đau…khiến người ta chìm trong bi ai bất tử…
Con người ai cũng phải thay đổi…
Phong đã trả cái giá quá thấp cho sự ra đi của Linh…
Để rồi cô mãi mãi biến mất chẳng chút dấu vết… -Đại ca…thằng đó…
Một thằng đàn em của Phong ấp úng nói.Thằng bé thấy Phong hôm nay vô cùng kì lạ.Cậu bị một đứa va vào người mà chỉ quay lại túm áo rồi thả ra,và bỏ đi không hề tức giận.Tại sao?
Cậu ngồi một mình,thứ ánh sáng kì lạ toát ra từ con người cậu khiến cả một góc phòng sáng bừng lên.Cậu thẫn thờ nhìn về hư vô. Ảo ảnh…khuôn mặt nhạt nhoà tựa sương khói…Ngày hôm nay,người cậu kính trọng nhất đã phải thất vọng vì cậu,thất vọng ghê gớm.
Phong đang ở Bar.Quán Bar khá có tiếng trên đất Hà Thành.Buông lơi bản thân cho những lời mật ngọt nghe khiếp tai,cho những ly rượu nồng mà người bình thường nhìn đã thấy muốn say.Cậu hé môi đút nhẹ một điếu thuốc vào,rồi châm lửa.Mùi khói thuốc nồng nặc lởn vởn xung quanh cậu,tạo nên một màn mờ ảo,phiêu du trong cảm giác trống rỗng,cậu bất chợt nghĩ đến nụ cười của cô,từ ngày bé thơ.Nụ cười vàng cả nắng,nụ cười rực rỡ tựa đốm lửa nhỏ sưởi ấm đêm tăm tối của cậu.Nụ cười ấy, đã bao lần cậu muốn túm nó lại,giữ lấy cho riêng mình.
Lúc nào cũng vậy,chỉ cần nghĩ đến cô…tâm hồn cậu sẽ trở nên ấm áp lạ… Trong những chap đầu,tôi có đôi chút nhắc đến việc Phong mất trí nhớ.Thực ra là Phong cố tình sắm một vai “người cũ” trong cuộc đời của Linh.
Phong và Linh vốn là bạn thân từ thời nằm nôi.Lớn lên,hai đứa lại rất hợp tính nhau.Phong biết chơi,chơi rất năng nổ nhưng lại điều độ vô cùng.Còn Linh,cô bé từ nhỏ đã rất nghịch ngợm,tính khí như con trai,nhiều lúc khuôn mặt phủ nét lạnh lùng phớt đời,thích đá bóng,thích đánh nhau (tố chất từ khi mới lọt lòng).Linh chơi trội nhất đám con trai trong phố,cá tính khỏi chê,thông minh xuất chúng.Ngày nhỏ nhìn cô hệt như một thằng nhóc đẹp trai,mang khí chất mạnh mẽ, đặc biệt vô cùng.
Năm hai đứa lên mười tuổi thì Phong chuyển đi,sang Mỹ,với bố.Linh trở nên bất cần từ đó.
Sáu năm sau,một bóng hình của Phong quay trở lại,đối với Linh,Phong đã không còn là Phong ngày xưa.Phong đã quên đi mọi kí ức của hai đứa. Đó không phải là Phong,mà chỉ là một người có ngoại hình hệt như Phong mà thôi.
Nhưng cô đâu có ngờ rằng,cậu chỉ cố tình giả mất trí nhớ, để lại ngây thơ với cô như ngày xưa…để cô đừng đau khổ…khi phải chia lìa….
Cậu bị bệnh tim…
Cậu chỉ có thể sống được một năm nữa thôi…
Tất nhiên, nếu có phương pháp điều trị thật sự đặc biệt,có thể cậu sẽ qua được…
Nhưng phương pháp đó…tỉ lệ tử vong rất cao…và cậu sợ rằng…mình sẽ không bao giờ được thấy cô nữa…
Cậu không dám thử…
Cậu về Việt Nam lần này là để tìm lại cảm giác xưa…thời mà cô và cậu vẫn còn con nít…
Cậu càng cố gắng ép bản thân không được yếu lòng mà nói ra bí mật với cô thì trái tim cậu càng thôi thúc không nguôi.
Cậu cứ nghĩ rằng, ở bên cô một năm nữa,rồi đi,để hai đứa không phải đau khổ.
Cậu cứ nghĩ rằng, cậu không nhớ gì về cô thì cô bớt đau khi hai đứa chia lìa,khi cậu ra đi…
Nhưng cậu nhầm…cô càng đau đớn hơn khi nhìn cậu như vậy.Người con trai một thời hạnh phúc,nay đứng trước mặt mình mà tỏ ra không hề quen biết mình.Hai đứa từng là một cặp bài trùng quậy phá nổi tiếng,mà giờ như hai người xa lạ…
Bảo sao cô không đau cho được…?!
Cả cô và cậu…đều vô cùng ngốc nghếch… -Trang này…ba tháng rồi,em đã quên được chưa?
Hai cái bóng đổ dài trên con đường đầy gió.Quân rụt rè hỏi Trang.Cậu sợ động vào vết thương khó lành của Trang.Sự ra đi đột ngột của Linh đã khiến bao người buồn đau.Chứng tỏ sức ảnh hưởng của Linh rất lớn.
-Em không sao…nhiều lúc người ta phải quên đi mà sống chứ! Đúng không anh?
Trang cười toe toét,một nụ cười không thật lòng.Cậu biết chứ,vì cậu đã gắn bó với cô gái này kha khá thời gian, đủ để hiểu cô đang vui hay buồn, đang muốn khóc hay muốn cười.
-Nói thật lòng,tôi rất nhớ Linh…
Quân ném ánh mắt ra phía xa.Cậu chợt thấy bóng dáng một cô gái,thanh cao,lạnh lùng,mái tóc dài bay phần phật trong gió.Giống Linh quá.Chỉ có điều,Linh gầy hơn,mảnh khảnh và cô đơn hơn.
Linh đi rồi,cậu vẫn hay tìm kiếm bóng hình cô trên những nẻo đường cô từng đi,trên những góc phố cô từng lướt qua.Cảm giác nhớ nhung thôi thúc cậu đi tìm cô,nhưng cậu chẳng biết tìm ở đâu cho phải.Không như Phong,cậu yêu Linh theo cái cách nhẹ nhàng hơn,và đau khổ vì Linh cũng chẳng để ai biết.
-Em cũng thế!Linh đi rồi…lắm người trở nên suy sụp quá.Em nhớ nó lắm. Đêm nào cũng mơ về nó,lúc nào cũng thầm ước cơn bi kịch đó chỉ là một cơn ác mộng.Em khó chịu vô cùng khi có người nhắc đến Linh như một người chết,chết mà không tìm thấy xác.Em sợ lắm.Lúc đầu,khi Linh vừa đi,em đã hẫng hụt ghê gớm.Em có mỗi nó là bạn tốt nhất,nó đi mất rồi,em chẳng còn hi vọng vào cuộc sống nữa!
Trang kể lể một tràng dài.Quân đứng lặng im,mắt vẫn dõi theo bóng dáng thanh cao giống Linh đó. Đầu cậu chứa toàn hình ảnh của Linh,mảng kí ức tuy ít ỏi nhưng vẫn cứ chạy vòng vòng trong óc cậu,hệt như một cuốn phim quay chậm.
Ai cũng vì Linh mà đau khổ…
Và cả Linh cũng vậy….